Chương 156
Cố Tư nhìn Trì Uyên chằm chằm: “Sao anh lại nhìn tôi bằng ảnh mắt này?”
Trì Uyên không trả lời, nhưng dường như anh nở nụ cười hờ hững.
khiến người ta không đoán được rốt cuộc anh có ý gì.
Trì Chúc bên cạnh đứng dậy: “Các con làm việc đi, ba còn có việc phải xử lý.”
Sau khi ông ta đi, Trì Uyên mới dời mắt, hỏi nhẹ bẫng: “Cô ăn cơm chưa?”
Cổ Tự trả lời: “À, tôi ăn rồi. Hai người định tan làm đi ăn cơm sao?”
Đã hết giờ làm từ lâu.
Tử Thư đi tới: “Tôi đặt đồ ăn ngoài. Tôi và boss ăn tại công ty luôn, ra ngoài khó tránh khỏi gặp đảm phóng viên lắm chuyện.
Cố Tư ngồi lên sofa: “Không sao đâu, thật ra đảm phóng viên kia dễ đuổi mà. Chẳng phải bọn họ muốn biết chân tướng sự việc ư? Anh nói cho bọn họ là xong.”
Tử Thư mỉm cười nhìn cô: “Cô gái à, cô ngây thơ thật đấy!”
Cố Tư nhíu mày, không lên tiếng.
Trì Uyên lấy chiếc điện thoại đang rung ra.
Cố Tư liếc nhìn. Cô đoán người có thể gọi điện cho anh lúc này chắc là người bên nhà tổ.
Quả nhiên, Trì Uyên nhìn điện thoại rồi bắt máy, cất tiếng gọi ” mẹ”.
Cố Tư lén trợn mắt.
Lúc nãy bà Trì đã gọi mấy cuộc điện thoại.
Vô số tin tức trên mạng khiến bà ta ở nhà sốt ruột như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Nhưng Trì Uyên rất kiên nhẫn, nói con không sao, có thể giải quyết.
Bà Trì không biết chuyện Cố Tư đã gặp cảnh truyền thông, sốt sắng hỏi thái độ của cô thế nào.
Thật ra bà ta và Trì Chúc có chung suy nghĩ, cả hai đều sợ Cố Tư ngầm oán hận bà ta.
Sợ cô nhân lúc này nói hươu nói vượn với cánh truyền thông.
Trì Uyên cười khẽ: “Không sao ạ, A Tư đã gặp cánh truyền thông và giải thích cho họ. Chắc hẳn sự việc sẽ nhanh chóng lắng xuống.”
Bà Trì nghe vậy mới thoảng thở phào.
Ở bên cạnh, Cố Tư lạnh lùng hừ mũi. Bây giờ những người này mới biết tầm quan trọng của mình.
Bà Trì còn muốn nói thêm, nhưng Trì Uyên chỉ nghe thấy giọng bà nội.
Bà cụ bình tĩnh hơn bà Trì, giọng nói rất bình thản: “Được rồi, con bớt dẫn Tùy Mị về nhà là tốt nhất.”
Bà Trì sửng sốt, lúng túng nói: “Mẹ à, con dẫn Mị Mị về nhà tổ cũng có sao đâu.”
Bà cụ hừ mũi: “Đến lúc truyền thông đưa tin về Tùy Mị và Trì Uyên, con thử xem Cố Tư còn nói giúp nhà ta nữa không.”
Bà Trì bị câu nói này chặn họng.
Trì Uyên liếc nhìn Cố Tư.
Cô đã đi tới xem điện thoại của Tử Thư. Không biết hai người đang nói gì.
Ở đây, Cố Tư thật sự rất thoải mái. Bây giờ cô đã cởi giày, ngồi xếp bằng trên sofa.
Trì Uyên quan sát cô một lượt rồi dời mắt.
Anh nói vào điện thoại: “Con ăn cơm đây, không nói chuyện với hai người nữa. Bà và mẹ không cần lo lắng, không có chuyện gì đâu.”
Bấy giờ bà Trì mới nói liền mấy tiếng được được được” rồi cúp máy.
Đằng kia, Cố Tư đang xem Tử Thư đặt món gì.
Cô bám riết lấy anh ta, nói thích ăn cái này cái kia.
Tử Thư cũng nghe theo cô: “Vậy tôi đặt mấy món này cho cô, lát nữa sẽ tới.” Anh ta nói xong mới cảm thấy sai sai: “Chẳng phải cô lúc nãy cô ăn cơm với anh bạn ca sĩ rồi ư?”
Nhắc đến chuyện này, Cố Tư lại nhớ ra một chuyện. Cô chăm chú nhìn Tử Thư: “Anh biết không, anh chàng ca sĩ kia là con nhà giàu đó! Anh có biết không, hôm nay tôi giật hết cả mình.”