Ngày hôm sau, khi Hứa Thanh Du đến chỗ làm thì cô liền nói với Quách Châu. Là bản thân muốn xin nghỉ phép.
Quách Châu còn không có nghĩ tới điều gì khác, cô liền đồng ý.
Hứa Thanh Du cảm ơn cô ấy, sau đó nói, “Tôi cũng không biết phải nói gì hơn nữa. Cứ cảm giác hình như mình đi cửa sau mãi.”
Quách Châu cũng cười, “Con người tôi từ trước đến giờ thì công tư phân minh. Với tình huống này của cô nếu xảy ra ở thực tập sinh khác thì tôi cũng làm như vậy thôi. Cô cứ yên tâm đi, tôi không thiên vị ai đâu.”
Hai người không nói nhiều lời, sau đó Hứa Thanh Du trở lại văn phòng.
Vừa rồi Quách Châu đã phân cho cô một đơn hàng. Và tất nhiên đơn hàng đó rất đơn giản.
Trước khi bắt đầu thiết kế thì cô có điện thoại cho bên nhà của cô để nói một số chuyện.
Sau khi mẹ Hứa nghe điện thoại thì bên đó vẫn là nhiều âm thanh huyên náo.
Mặc dù Hứa Thanh Du có chút bất lực. Nhưng cô không thể hiện nó quá rõ ràng. Cô chỉ nói với mẹ Hứa ngày mà mình sẽ về nhà, sau đó cô còn nói với mẹ mình là hãy đến khách sạn đặt trước vài bàn.
Về việc đặt bao nhiêu bàn, Hứa Thanh Du không rõ lắm. Bởi vì những người tới tham gia hôn lễ đều là những người mà mẹ Hứa thường qua lại.
Số tiền lễ ấy cũng là mẹ Hứa nhận, chắc là trong lòng bà ấy cũng có tính toán rõ ràng.
Mẹ Hứa nói rất rõ qua điện thoại, “Ngày thứ ba mới bay tới à, vậy thì chắc đến tối hai đứa mới đến phải không? Thế cũng được, mẹ đã biết rồi. Còn việc đặt khách sạn thì các con có yêu cầu gì không, chẳng hạn như là bao nhiêu tiền là được?”
Đối với những thứ này thì Hứa Thanh Du chẳng quan tâm cho lắm. Vốn dĩ buổi tiệc này cũng không phải là làm cho cô và Ninh Tôn.
Trên thực tế, ở nhà cô có tục lệ như vậy. Cái lễ này tổ chức ra chỉ để lấy tiền lễ lại mà thôi.
Mục đích chính không phải để kỷ niệm hôn lễ của cô với Ninh Tôn, mà là để thu tiền lễ cưới lại.
Vậy nên cụ thể giá tiền của buổi tiệc rượu như thế nào thì bản thân mẹ Hứa sẽ tự quyết định thôi. Lễ kết hôn chắc cũng không làm cho qua loa được đâu.
Bà ấy phải tính toán mời bao nhiêu người, lấy lại bao nhiêu tiền, lo tiệc tùng, nội ngoại đều phải kiếm chác.
Hứa Thanh Du nói rằng tất cả đều phụ thuộc vào sự sắp đặt của chính mẹ Hứa. Vậy thì mẹ Hứa liền hiểu.
Hai người không nói quá nhiều lời qua điện thoại, nói gần hết thì hai người họ liền cúp điện thoại.
Mẹ Hứa nóng lòng muốn chơi mạt chược, Hứa Thanh Du cũng có việc phải làm. Cuộc đối thoại giữa hai người họ diễn ra không quá một phút liền kết thúc.
Sau cuộc điện thoại, Hứa Thanh Du thở phào nhẹ nhõm. Thực tình mà nói có những lúc cô còn không muốn tổ chức hôn lễ ở nhà mình nữa.
Nó không có ý nghĩa gì cả. Ở đó, cô ấy không có bất kỳ người bạn nào cả. Những người đến đó để tham gia hôn lễ chẳng qua là vì mặt mũi của mẹ Hứa mà thôi.
Nó không có nhiều ý nghĩa đối với cô.
Hứa Thanh Du điều chỉnh cảm xúc của mình lại một chút. Sau đó cô liền cầm đơn hàng qua để nghiên cứu kĩ lưỡng, tiếp đó cô mới đặt bút xuống để bắt đầu thiết kế.
Cũng là một đơn hàng rất đơn giản. Nhưng lần này hình như mọi việc không quá thuận lợi. Thiết kế của cô chẳng vừa ý của cô chút nào hết. Đến cuối cùng thì cô lại cảm thấy có chút buồn bực sau nhiều lần thất bại.
Hứa Thanh Du nên đặt bút xuống, dựa vào lưng ghế để bình tĩnh lại tâm trạng.
Cô không biết có phải do đang mang thai không, cảm thấy cảm xúc rất dễ bị ảnh hưởng. Rõ ràng là vừa rồi gọi điện thoại không nói mấy câu, không khí khi nói chuyện cũng không sao cả.
Nhưng cô ấy chỉ cảm thấy cảm xúc của mình bị ảnh hưởng không tốt lắm.
Hứa Thanh Du thở dài, nhưng không thể làm được.
Cô thuận tay sờ sờ vào bụng mình. Đứa con của cô giờ chỉ nhỏ bằng hạt gạo nhưng đã bắt đầu làm cho cô khó chịu rồi.
Công việc cũng không làm tiếp được nữa, Hứa Thanh Du cầm điện thoại mình lên. Cái nhóm của Cố Tư và Lương Ninh Như lại bắt đầu nói chuyện. Lần này bọn họ muốn hỏi lúc nào Hứa Thanh Du mới trở về?.
Bọn họ suy nghĩ đơn giản hơn. Chỉ muốn Ninh Tôn đưa Hứa Thanh Du về để để dưỡng thai.
Chuyện này chắc là không được. Bản thân Hứa Thanh Du còn có công việc, cô ấy không thể bỏ công việc của mình qua một bên được.
Vậy nên Hứa Thanh Du nhắn vào trong nhóm. Cô nói lần này mình trở về là chỉ vì để tổ chức hôn lễ mà thôi. Nhưng không thể ở bên đó dưỡng thai được.
Sau đó, Cố Tư ở trong nhóm gửi một biểu cảm thở dài. Tiếp đó cô còn nói người phụ nữ biết làm việc là người phụ nữ đẹp nhất.
Bây giờ cô ấy ở nhà và không làm việc gì cả. Mỗi ngày đều ngồi ở nhà. Tình cảnh của Lương Ninh Như cũng không khác gì với Cố Tư cho mấy.
Nói thế nào nhỉ, Hứa Thanh Du cảm thấy cô cũng khá ngưỡng mộ cuộc sống của hai người họ thật. Cuộc sống an nhàn như thế ai mà không ngưỡng mộ mới lạ đấy.
Suy cho cùng thì chồng của hai người đó đều có năng lực. Căn bản là không cần bọn họ ra ngoài để lo về chuyện cơm áo gạo tiền.
Nhưng nói thật thì Ninh Tôn cũng không cần cô ra ngoài làm việc. Nhưng công việc này đến với cô không dễ dàng gì, cô cũng không bỏ đi được.
Hơn nữa, cô gặp được một người cô giáo tốt như Quách Châu. Điều này là vô cùng hiếm có, nên cô cũng không nỡ từ bỏ những thứ này.
Hứa Thanh Du chỉ chào hỏi vài câu trong nhóm, và sau đó thoát ra không nhắn tin nữa.
Cô ấy không thể ngồi yên ở văn phòng. Vậy nên sau đó cô đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, đi loanh quanh khu vực may cắt.
Vào công ty lâu như vậy, cô vẫn chưa quen biết hết tất cả những người trong phòng làm việc của mình.
Có một số người đến chào hỏi cô, nhưng cô lại không biết ai lại ai cả.
Hứa Thanh Du đứng ở gần cái cửa sổ cuối cùng. Cô dựa vào cửa sổ và hít thở một hơi thật sâu.
Khi đi ra ngoài dạo một vòng thì tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều.
Cô đứng ở đây một lúc, bên cạnh lại có người đến gần, “Sao cô lại ở đây, hôm nay không bận chuyện gì à?”
Hứa Than Du quay đầu nhìn sang. Cô biết người phụ nữ này, lúc mà cô mới đến công ty thì người phụ nữ này cũng từng khai sáng cho cô nhiều thứ. Người phụ nữ này vào công ty cũng bằng cửa sau.
Hứa Thanh Du không biết tên cô ấy, nhưng điều đó không ngăn được cô ấy mỉm cười. “Hôm nay tôi không bận lắm, muốn ra đây để hít thở một chút. Có đôi lúc ngồi lâu quá thì não lại bị nghẽn lại ấy, không nghĩ ra được ý tưởng nào cả.”
Người phụ nữ ừ một tiếng, “Cúng đúng thật đó. Tôi cũng vậy, ngồi đó lâu thì cái eo lại đau nữa.”
Sau đó cô thở dài nói: “Thật sự không có cách nào nữa, càng lớn tuổi thì thân thể càng ngày càng già nua, ốm yếu.”
Hứa Thanh Du cau mày, trêu chọc nói: “Cô như vậy mà còn kêu già hay sao. Tôi thấy cô rất trẻ mà.”
Người phụ nữ xua tay, “Không còn trẻ nữa. Cô thấy những người thực tập sinh này. Cô xem tôi có trẻ hơn ai đâu. Giờ như tuổi của tôi mà còn làm việc ở công ty thì đã sớm trở thành nhà thiết kế rồi đấy.”
Cô ấy nói như vậy làm cho Hứa Thanh Du cũng cứng họng, không nói nên lời nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!