Quách Châu có thể nói với mình những điều này, Hứa Thanh Du vừa bất ngờ lại vừa vui mừng, điều này chứng tỏ Quách Châu coi cô như người một nhà.
Hứa Thanh Du không có cách nào cho Quách Châu một ý kiến rõ ràng, chỉ có thể nói, “Hiện giờ cô do dự như vậy, trong lòng chắc hẳn là muốn cho mình thêm một cơ hội nữa, tôi cảm thấy cô vẫn nên thử trải nghiệm một chút, có một số việc cô không thử trải nghiệm chắc chắn sẽ hối hận, trải nghiệm qua rồi, được chính là được, không được thì coi như xong.”
Quách Châu có chút cáu kỉnh, hồi lâu sau mới nói: “Nói sau đi, quan sát một chút đã, để cho tôi bình tĩnh một chút, hiện tại trong lòng tôi rất rối rắm.”
Trong lòng loạn là chuyện tốt, chứng tỏ trong lòng cô vẫn còn có lòng phàm.
Nói chuyện với Quách Châu nhiều như vậy,sau đó Hứa Thanh Du quay trở lại phòng làm việc, việc trong tay cô đã xử lý gần hết, cô liền lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Tống Kình Vũ.
Sớm nói cho anh biết, hẹn sẵn tối mai tới nhà ăn cơm.
Tống Kình Vũ cũng rất nhanh liền trả lời, lần này chỉ trả lời đúng một chữ: Được.
Hứa Thanh Du để điện thoại di động lên bàn, thở phào nhẹ nhõm.
Buổi trưa khi tan làm, Ninh Tôn tự nhiên lại tới đón cô, nhưng lại trốn trong xe giống như những lần trước.
Nếu anh lộ mặt ra ở chỗ này, thật sự không cần phải đắc ý vì mỗi lần tới đều trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, chỉ cần để cho người khác biết Hứa Thanh Du là hoa đã có chủ, như vậy là được rồi.
Hứa Thanh Du chạy tới, rồi mở cửa lên xe, “Anh còn đeo kính râm sao? Sợ bị người khác nhận ra?”
Ninh Tôn nghĩ tới cuộc trò chuyện về đề tài này với Hứa Thanh Du trước đó, nếu đến đây mà không có ai nhận ra mình thì anh có ngượng ngùng lúng túng không?
Anh hiện tại lại đang nghĩ, thà rằng có người nhận ra anh, ít ra anh cũng không cần phải trốn tránh như thế này.
Ninh Tôn lái xe, “”Đi ăn cơm đi, mấy cô gái trong công ty em thực sự quá nhiệt tình.”
Ninh Tôn đã gặp qua rất nhiều fan hâm mộ cuồng nhiệt, nhưng mà vẫn cảm thấy những cô gái trong công ty của cô, cho dù bình thường không nhiệt tình, nhưng nhìn thấy anh vẫn nhiệt tình khiến anh không thể chống đỡ được.
Ninh Tôn lái xe ra ngoài được một đoạn, đột nhiên nói, “Đúng rồi, sáng hôm nay Nam Nhạc cũng gửi tin nhắn cho anh.”
Hứa Thanh Du hơi kinh ngạc, nhướng mày nhìn anh, “Làm sao vậy? Cô ta nói gì?”
Ninh Huyền mỉm cười, giọng điệu không mặn không nhạt, “”Cũng không nói gì có ích cả, chỉ nói chúc mừng anh, sau đó nói cái gì đó nhất định phải hạnh phúc các thứ.”
Đây đều là những từ ngữ đặc biệt đau đớn mà văn học hiện đại hay dùng để viết cho giới trẻ, Ninh Tôn nghe có chút dị ứng, anh cũng không trả lời Nam Nhạc, đọc xong cũng xóa luôn tin nhắn của Nam Nhạc.
Thực lòng mà nói, có một giây phút nào đó anh muốn cho người này vào danh sách đen.
Vốn dĩ anh cho rằng Nam Nhạc là một người phụ nữ rất sang trọng và cương nghị, nhưng bây giờ anh mới phát hiện ra rằng cô rất phiền phức, dây dưa không dứt khoát.
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, sau đó thở dài, “Thật ra thì em cảm thấy em có thể hiểu được tất cả mọi hành động của cô ta.”
Phụ nữ thường thiên về tình cảm nhiều hơn, nhất là trong đoạn tình cảm này Nam Nhạc đã trả giá nhiều hơn, vậy mà cuối cùng lại thành yêu nhưng không được đáp lại.
Cho nên ở trong lòng cô ta đoạn tình cảm này đã được tinh lọc, hay nói cách khác, mỗi khi cô ta nhớ lại nó trong tương lai, cô ta có thể cảm thấy nó đẹp đẽ vô hạn.
Chuyện này thật sự khá tệ, Ninh Tôn từ đầu đến cuối không hề đáp lại, nhưng cô không thể dứt ra được.
Ninh Tôn không thể hiểu được, không phải anh chưa từng thích người khác, anh cũng từng thích Cố Tư, lúc đó anh cũng đau đớn muốn chết đi được.
Nhưng sau đó Cố Tư và Trì Uyên trở về bên nhau, anh cũng không nói chuyện dây dưa lằng nhằng gửi tin nhắn các kiểu cho cô ấy, nói gì mà sau này nhất định phải hạnh phúc, anh vĩnh viễn sẽ nhớ tới em các thứ.
Thử nghĩ xem những lời này cũng đủ làm cho người ta phải đau đầu.
Xe chạy tới một nhà hàng, hai người vào nhà hàng, rất nhanh liền tìm được một gian phòng riêng.
Người phục vụ trong nháy mắt nhận ra Ninh Tôn, vui vẻ lấy giấy bút trong túi ra, kêu Ninh Tôn ký giúp.
Tuy nhiên, cho dù người phục vụ vui vẻ thế nào, cô ấy vẫn thể hiện sự chuyên nghiệp của mình, cũng không hô to nói lớn, khi rời phòng riêng còn cố ý đóng chặt cửa phòng riêng.
Ninh Tôn chần chừ một lát rồi nói với Hứa Thanh Du, “Anh gọi điện thoại cho Tự Chi, khi nào luyện tập và tham gia thi đấu của em kết thúc, chúng ta xin nghỉ rồi trở về một chuyến đi.”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng, hình như ở công ty cô có một kỳ nghỉ ngắn ngày, trước đó Quách Châu đã nói qua với cô.
Cô nói: “Được, đợi em xử lý nốt mấy chuyện ở công ty đã.”
Hai người còn chưa đợi được thức ăn mang lên, thì điện thoại di động của Ninh Tôn đã vang lên trước, anh liếc mắt nhìn, không cần Hứa Thanh Du hỏi, anh nói thẳng: “Là Ninh Tương.”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Anh nhận điện thoại đi, có lẽ cô ta cũng thật sự là cùng đường mạt lộ.”
Chỉ cần Ninh Tương có những lối thoát khác, có lẽ cô ta cũng sẽ không tìm đến Ninh Tôn.
Trong số những người của Ninh gia, người ghét bọn họ nhất chính là Ninh Tôn.
Ninh Tôn trực tiếp trả lời điện thoại, Hứa Thanh Du quay đầu nhìn ra ngoài, không muốn nghe nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ.
Những chuyện tồi tệ đó lẽ ra đã trôi qua từ lâu nhưng nó vẫn còn ám ảnh đến tận bây giờ.
Ninh Tương không nói chuyện gì quá nhiều với Ninh Tôn, cô ta dĩ nhiên muốn Ninh Tôn giúp đỡ, nhưng Ninh Tôn đã hoàn toàn từ chối.
Ninh Tương vẫn rất lý trí, có lẽ bản thân cô ta cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng trên người Ninh Tôn.
Cho nên khi Ninh Tôn cự tuyệt cô ta cũng liền tiếp nhận.
Cuộc nói chuyện điện thoại kéo dài chưa đến một phút thì kết thúc, Hứa Thanh Du đem ánh mắt chuyển trở về, “Anh không hỏi cô ta về tình hình của Ninh Tiêu như thế nào sao?”
Trước đó Ninh Tôn đã gọi điện thoại cho Chương Tự Chi, Chương Tự Chi đã chủ động nói với anh, “Ở bệnh viện chữa trị, cũng không có vấn đề gì quá lớn, bác sĩ nói hồi phục khá nhanh, dù sao là người trẻ tuổi, sức khỏe tốt.”
Hứa Thanh Du lắc đầu vài cái, sau đó lắc đầu, “Em thật sự không biết anh ta yêu cầu nhiều như vậy là có ý đồ gì?”
Ninh Tôn cũng không đoán ra được, loại chuyện phạm tội phạm pháp này trừ phi chết đi, nếu không thì không tránh khỏi.
Trong nhiều năm như vậy, có lẽ Ninh Tiêu đã được Trang Lệ Nhã che chở quá tốt, bản thân anh ta chưa từng xử lý chuyện gì một mình, cũng không phải đối mặt với chuyện gì quá lớn.
Cho nên bây giờ đột nhiên đối mặt với chuyện lớn như vậy, anh ta nhất định sẽ hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là muốn trốn tránh.
Chủ đề này dừng lại ở đây, chủ đề này thực sự không tốt lắm, đặc biệt ảnh hưởng đến bầu không khí.
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, liền lấy điện thoại di động ra, vào xem nhóm của cô, Cố Tư và Lương Ninh Như, nhật ký trò chuyện hiện lên tất cả đều là hình ảnh.