Nhờ phúc Ninh Tôn giày vò tàn nhẫn như vậy, Hứa Thanh Du ngủ quên vào ngày hôm sau.
Lúc tỉnh dậy thời gian đã không còn nhiều, cô nhanh chóng đi rửa mặt, thay quần áo bữa sáng cũng không ăn, bảo Ninh Tôn lái xe đưa mình đi làm.
Lúc ở trên đường Hứa Thanh Du còn hờn trách Ninh Tôn vì sao không gọi mình dậy sớm một chút.
Ninh Tôn nơi nào mà không biết xấu hổ nói, anh cũng ngủ quên, lúc Hứa Thanh Du tỉnh dậy, thực sự anh cũng vừa dậy tỉnh không lâu.
Hôm qua trước nửa đêm anh không làm sao ngủ được, sau nửa đêm mới ngủ được, kết quả ngủ đến mức đặc biệt sâu.
Đợi đến công ty, Ninh Tôn ở cổng mua đồ ăn sáng cho cô, Hứa Thanh Du xách theo túi chạy vội một mạch lên lầu.
Sau khi quẹt thẻ nhìn thấy đến giờ làm việc, cô thở phào nhẹ nhõm.
Đồng nghiệp trong công ty đã đến, Hứa Thanh Du đi vào, đặt đồ ăn sáng sang một bên trước.
Điều khiến cho cô quái lạ là, thế mà có người ở bên cạnh đến chào hỏi cô, hỏi cô trưa hôm nay có hẹn hay không, có muốn cùng nhau ăn cơm không.
Hứa Thanh Du ngây người, người này chào hỏi cô lúc trước hai người các cô căn bản đều chưa từng nói chuyện qua, đối với người như vầy, cô chắc chắn là tìm một cái cớ từ chối.
Cô nói Ninh Tôn đang nghỉ ngơi, nhưng không chừng lúc nào lại bận rộn, vậy nên khoảng thời gian này cô đều muốn ở nhà cùng với Ninh Tôn.
Cô gái kia mỉm cười, sau đó trong giọng nói còn mang theo một chút ngại ngùng: “Vậy không bằng cô dẫn Ninh Tôn cùng đi đi, càng đông người càng vui như thế nào?”
Cô ta cũng biết mục đích của mình quá rõ ràng, thế nên lập tức nói: “Hôm qua anh ấy đến công ty, buổi trưa tôi không gặp được, buổi tôi tôi lại không chen lên được, tôi muốn tìm anh ấy ký tên cũng không được, sau đó tôi muốn cùng anh ấy chụp một tấm ánh, kết quả cô nhìn……”
Cô ta lấy điện thoại ra cho Hứa Thanh Du xem, Hứa Thanh Du nhìn ảnh cô ta chụp, suýt nữa bật cười.
Cô ta đứng ở một chỗ xa, Ninh Tôn giống như một phông nền, bị rất nhiều người gần như là che lấp, chỉ có một hình bóng mờ nhạt xuất hiện trong tấm ảnh của cô ta.
Thật sự nếu không xem kĩ, hoàn toàn cũng không nhận ra Ninh Tôn.
Giọng cô gái đó có một chút ủy khuất: “Tôi chỉ là muốn cùng các người ăn một bữa cơm, sau đó trở về cùng những người bạn của tôi khoe một chút.”
Hứa Thanh Du nhíu mày, cô và cô gái này không quen biết, nếu cùng cô ta ăn cơm, cảnh tượng có lẽ cũng sẽ có chút lúng túng.
Hơn nữa một khi tạo tiền lệ* này, đoán chừng tiếp theo sẽ có rất nhiều người đến tìm cô.
(Tiền lệ*: làm những việc không đúng qui định hay những việc chưa có qui định hẳn hoi, rồi lâu dần thành lệ khiến người khác làm theo)
Nhận lời hay là không nhận lời, Hứa Thanh Du do dự một lúc rồi nói: “Nếu không thì như vầy, ngày mai tôi mang đến một tấm hình có chữ ký của anh ấy đưa cho cô, như thế nào?”
Sau đó cô lại cầm điện thoại lên, bấm mở trong album ảnh tìm kiếm, tìm được một tấm ảnh cô chụp lén Ninh Tôn, sau đó nói: “Bằng không tôi gửi hai tấm này cho cô, cô cảm thấy như thế nào?”
Chỉ lấy ảnh chữ kỹ, còn có tấm ảnh của cô, chắc chắn là không bằng người thật cùng nhau nhau ăn cơm.
Cô gái kia méo miệng, nhưng cũng không dám chọc giận Hứa Thanh Du, chỉ có thể vô cùng đáng thương nhìn cô: “Thật sự không thể sao? Chỉ là muốn cùng anh ấy ăn một bữa cơm.”
Hứa Thanh Du thở dài: “Cô biết rồi đó, nếu tôi đồng ý với cô, không chừng sau đó lại sẽ có bao nhiêu người tìm tôi.”
Sau đó cô còn bổ sung một câu: “Hơn nữa công ty anh ấy cũng có yêu cầu, là không thể dễ dàng cùng fan hâm mộ gặp mặt như vậy, cũng là sợ bị truyền thông tóm được nhược điểm gì đó làm scandal.”
Cô gái nhỏ đó không hiểu nhiều như vậy, mơ hồ nghe Hứa Thanh Du nói, cũng chỉ có thể “a” một tiếng, cho dù trong giọng nói còn có một chút thất vọng, thế nên gật đầu: “Được, vậy ngày mai cô giúp tôi mang một tấm ảnh của anh ấy đến nha, tấm ảnh kia của cô bây giờ gửi cho tôi được không?”
Hứa Thanh Du không biết ảnh của một người có thể có gì hay để xem, cô không phải người đu idol, vì vậy không hiểu được suy nghĩ của những người này.
Lúc trước lúc cô xem phim truyền hình cảm thấy một nam minh tinh đẹp trai, cũng chưa tùng có suy nghĩ muốn ảnh ký tên hay là ảnh chụp.
Thứ đồ này cho cô, cô cũng không thể phát tài, cũng không thể trở nên giàu có, bất quá chỉ là lưu trong điện thoại, hoặc đặt ảnh ký tên ở một nơi trong nhà, không dùng gì khác.
Trước giờ cô là một người thiết thực, thứ đồ hư vinh này từ đầu đến cuối cô đều không thích.
Hứa Thanh Du gửi ảnh cho cô gái, cô gái đó cười haha, dường như có chút hài lòng, lúc này mới trở lại vị trí của mình.
Hứa Thanh Du không có nghĩ sai, cô gái này đi chưa được một lúc, bên cạnh lại có người vây đến, có lẽ cũng biết nữ sinh này muốn ảnh từ tay Hứa Thanh Du, vì vậy cô cũng không nói gì khác, trực tiếp nói muốn ảnh.
Hứa Thanh Du đã nghĩ đến điểm này, cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ gật gật đầu: “Được được được, tôi gửi ảnh của anh ấy vào nhóm, các cô tự mình lưu lại.”
Cô gái này cũng không cảm thấy miễn cưỡng: “Vậy cô có thể hay nhiểu hơn hai tấm không?”
Hứa Thanh Du nhíu mày: “Có thể, vậy tôi gửi mấy tấm vào.”
Cô không biết những người này vì sao đều nói chuyện lý lẽ thẳng thừng, cũng không nghĩ những người này trước đó là như thế nào đối với mình, bây giờ hỏi mình muốn ảnh của Ninh Tôn, có sức lực như vậy.
Cô còn thật sự là bội phục bọn họ.
Sau đó Hứa Thanh Du ở trong nhóm gừi mấy tấm ảnh sinh hoạt của Ninh Tôn, hóa ra trong nhóm không có người nào nói chuyện, giống như chết lặng vậy.
Nhưng ảnh sinh hoạt của cô vừa gửi ra, trong nhóm ngay lập tức liền xôn xao, cho dù người bình thường đặc biệt thích đứng đắn ở trong nhóm cũng nói, còn hỏi cô sau này có thể gửi video của Ninh Tôn hay không.
Hứa Thanh Du nhếch mép, quả nhiên lúc đầu cô không nên đồng ý.
Những người này quả thực là được đằng chân lên đằng đầu, đẩy mặt lên trời.
Nhưng cô không thể nào nói ra những lời khó nghe, dù sao những người này cũng xem như là fan qua đường của Ninh Tôn.
Thế nên cô chỉ có thể nói là đợi có cơ hội.
Những người trong nhóm dường như tìm được thời cơ, bắt đầu nói chuyện phiếm luyên thuyên, lúc đầu là nói về Ninh Tôn, sau đó từ từ dẫn đề tài đến trong công việc, hỏi mọi người gần đây có lúc bộc phát ra linh cảm, làm thế nào có thể đến linh cảm.
Có người nói mình gần đây đột nhiên không có linh cảm, văn kiện thiết kế giống như táo bón xem nửa ngày trời cũng không làm thế nào hạ bút được.
Bên cạnh cũng có người phụ họa, người trong cuộc sống hiện thực bình thường đều không thể nào nói chuyện, vào nhóm từng người từng người sôi nổi không ngừng.
Hứa Thanh Du có chút thở dài, có thể người trưởng thành đều là như vậy, bình thường đeo mặt nạ sinh hoạt, cách một tầng mạng, mọi người mới có thể từ từ náo nhiệt lên.
Bình thường gặp phải người thật ngay cả một nụ cười cũng không có, nhưng trong nhóm có thể gõ liên tiếp hahaha liền nhau.
Nhìn trong khung chat, ai cũng không biết người kia ở đối diện đến cùng là có thật sự vui vẻ hay không.
Đây có thể chính là điều thương tâm của người trưởng thành.
Hứa Thanh Du đặt điện thoại xuống, mặc kệ những người đó ở trong nhóm nói chuyện bao nhiêu sôi nổi, cô tiếp tục làm việc trong tay mình.
Quách Châu nói là tuần sau bắt đầu đào tạo riêng cho cô, bảo Hứa Thanh Du sắp xếp tốt thời gian.
Cô thực sự cũng không cần sắp xếp thời gian gì, thời gian của cô vẫn luôn đầy đủ.
Hứa Thanh Du không đợi đến chiều lại đến khu vực cắt may, làm xong những việc chưa hoàn thành ngày hôm nay.