Sau khi nấu xong, hai người đến bàn ăn bên cạnh ngồi.
Hai người đã rất lâu rồi cũng không yên tĩnh ăn một bữa cơm như vậy.
Trước khi ăn cơm Ninh Tôn lấy điện thoại ra nhìn một lúc, sau đó trực tiếp tắt máy.
Hứa Thanh Du ngây người, sau đó trêu đùa một câu: “Chẳng lẽ lại là bọn họ gửi ảnh ở trong nhóm sao?”
Ninh Tôn nói không phải, anh cầm đũa lên gắp một miếng rau, ăn xong rồi mới nói: “Là chị Thái gửi tin nhắn đến, nói là muốn bảo anh phối hợp tuyên truyền một chút.”
Hứa Thanh Du hơi ngạc nhiên: “Bảo anh phối hợp tuyên truyền, anh tắt máy làm gì?”
Ninh Tôn cười hì hì: “Tuyên truyền thì đương nhiên anh sẽ phối hợp, nhưng cùng chị ấy nói chuyện, cuối cùng sẽ nhắc đến chuyện hợp đồng, không muốn nói lắm.”
Hơn nữa anh không dễ gì nghĩ ngơi một chút, không muốn mỗi ngày đều nói chuyện công việc.
Hứa Thanh Du gật đầu: “Vậy ăn cơm trước đi.”
Tiếp theo hai người chậm rãi ăn cơm, Hứa Thanh Du dành thời gian cẩn thận nhìn Ninh Tôn, sau đó nói: “Anh ở đây sắp xếp xong thời gian, em nói với Tống Kình Vũ, em mời anh ta đến nhà ăn một bữa cơm.”
Động tác gắp thức ăn của Ninh Tôn dừng lại, sau đó nói: “Được, hai ngày này đều có thể, em xem anh ta lúc nào có thời gian cũng được, dù sao anh cũng không có việc gì.”
Hai người đều muốn nhìn thời gian của đối phương, làm việc hoàn toàn rất lịch thiếp, nhưng quan hệ sau lưng một chút cũng không tốt.
Hứa Thanh Du nghe anh nói như vậy cũng nói một câu vâng, sau đó chuyển đề tài, nói một chút về chuyện công ty của cô.
Cô không quá muốn ở trước mặt Ninh Tôn nói về chuyện liên quan đến Tống Vũ Kình, Ninh Tôn ở trên chuyện khác đều rất phóng khoáng, nhưng chuyện Tống Kình Vũ thì rất nhỏ nhen.
Cô cũng hiểu, ví dụ như chuyện Nam Nhạc lúc trước, cho dù biểu cảm trên mặt cô không sao cả, nhưng thực sự trong lòng vẫn khó chịu.
Không nói đến Nam Nhạc, ngay cả một Tô Yên không có bóng dáng, cô cũng cảm thấy khó chịu một khoảng thời gian.
Càng quan tâm một người thì càng so đo.
Hai người chậm rãi ăn xong cơm, Hứa Thanh Du đi rửa chén, Ninh Tôn lại đi theo vào phòng bếp.
Anh cũng không nói gì, chỉ đứng ở trong phòng bếp nhìn Hứa Thanh Du rửa bát, ở cùng nhau trong không gian như vậy, không nói chuyện cũng tốt.
Không nói trong lòng Ninh Tôn có cảm nhận gì, dù sao Hứa Thanh Du cũng rất thoải mái.
Chỉ cần có người này ở trong căn nhà này, mặc kệ anh làm cái gì, trong lòng Hứa Thanh Du cũng cảm thấy yên tâm.
Đợi Hứa Thanh Du rửa xong bát, hai người đi về phòng, ánh mắt của Ninh Tôn vẫn luôn quấn quanh trên người Hứa Thanh Du.
Hai người không phải vừa mới quen nhau, suy tính trong lòng đối phương đều rất hiểu rõ.
Có thể là chuyện lúc trưa Hứa Thanh Du luôn cảm thấy có lỗi với Ninh Tôn, vì vậy cô chủ động đi đến tủ lấy quần áo đi tắm đặt ở chân giường, sau đó quay đầu nhìn Ninh Tôn: “Muốn tắm cùng nhau không?”
Khó có khi cô chủ động nói ra như vậy, Ninh Tôn cười, sau đó đứng dậy: “Anh chính là chờ câu nói này của em.”
Hứa Thanh Du hừ một cái: “Em nhìn ra được.”
Ánh mắt anh quá mức nóng bỏng, cô muốn phớt lờ cũng không được.
Hai người cùng nhau đi vào trong phòng tắm đương nhiên là không thể chỉ tắm rửa liền đi ra, nhất định là phải giày vò thật lâu.
Trong lòng Hứa Thanh Du có hổ thẹn, thế nên hôm nay đặc biệt phối hợp, cô phối hợp như thế không quan trọng, Ninh Tôn liền càng kiềm chế không được.
Trong phòng tắm lăn qua lăn lại xong hai người lại trở về giường, sau đó lại đi đến bên cửa sổ.
Hứa Thanh Du từng trước đến nay chưa từng làm qua chuyện này ở bên trên cửa sổ, nhất là rèm cửa còn chưa kéo lên hết.
Cô quả thực là vừa kinh ngạc vừa sợ, thế nên cả người càng trở nên nhạy cảm.
Đến cuối cùng nước mắt cô đều chảy ra, bóp chặt cánh tay Ninh Tôn, nhỏ giọng cầu xin anh: “Đừng ở đây sẽ bị người ta nhìn thấy, đi về giường có được không?”
Nóng giận trưa nay của Ninh Tôn vẫn chưa xả ra hoàn toàn, anh thực sự là không biết nên phát tiết nóng giận này như thế nào, thế nên bây giờ càng thêm hứng thú ác ý.
Hứa Thanh Du càng cầu xin anh, anh càng đè Hứa Thanh Du lên trên cửa sổ, cho dù nhìn thấy nước mắt của Hứa Thanh Du, anh cũng không nương tay.
Ninh Tôn vừa hôn cô vừa hỏi: “Trong lòng em có phải chỉ có một mình anh hay không?”
Hứa Thanh Du bị dọa đến mức đầu óc tỉnh táo, thế nên câu hỏi của Ninh Tôn cô cũng nghe rất rõ ràng.
Cô biết Ninh Tôn vẫn quan tâm, thể nên đưa tay ôm cổ anh hôn lại anh: “Chỉ có anh, chỉ có một mình anh, từ đầu đến cuối đều có một mình anh.”
Ninh Tôn ép cô: “Gọi chồng.”
Hứa Thanh Du cũng là tính tình mềm mại, gọi một tiếng chồng, lúc này cô hoàn toàn thuận theo Ninh Tôn.
Có lẽ Ninh Tôn bị cô dỗ dành trong lòng cảm thấy thóa mái, sau đó mới ôm cô trở lại giường.
Sau khi nằm xuống, nước mắt Hứa Thanh Du ngay lập tức rơi xuống tóc mai hai bên, cô hít sâu, sau đó đè nén tất cả uất ức đang hiện lên trong đáy mắt.
Ninh Tôn đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt cô, sau đó vẫn nói: “Xin lỗi.”
Hứa Thanh Du đưa tay ôm Ninh Tôn, cô cũng không cần Ninh Tôn xin lỗi, cô chỉ hi vọng hai người tiếp theo sẽ có thể sống thật tốt.
Trận trên giường này tiếp tục đến cuối cùng Hứa Thanh Du hoàn toàn ngủ lịm đi, sau đó Ninh Tôn mới dừng lại.
Anh ôm Hứa Thanh Du ở trong ngực, thuận theo tấm lưng đẫm đầy mồ môi của cô.
Trên người Hứa Thanh Du toàn là dấu vết, vừa nãy anh không kiềm chế được bản thân, thực sự Ninh Tôn cũng có chút ân hận.
Anh cái gì cũng biết, biết Hứa Thanh Du đối với Tống Kình Vũ suy nghĩ gì cũng không có.
Có lẽ anh cũng có một chút cảm nhận, Tống Kình Vũ đối với Hứa Thanh Du có lẽ cũng không có nhớ nhung gì quá phận.
Nhưng người đàn ông này chỉ cần vừa xuất hiện anh liền cảm thấy khó chịu, toàn thân đều không thoải mái, mỗi một lỗ chân lông tỏa ra đều là khí lạnh.
Đợi một lúc, Ninh Tôn lại ôm Hứa Thanh Du đi tắm.
Hứa Thanh Du hoàn toàn là ngủ lịm đi, một chút phản ứng cũng không có, do đó có thể nhìn thấy, vừa rồi anh giày vò quả thực là quá tàn nhẫn.
Động tác tiếp theo của Ninh Tôn đặc biệt nhẹ nhàng, giúp cô xoa bóp một chút, sau đó dùng khăn bọc lại ôm trở về giường.
Anh lại giúp Hứa Thanh Du mặc quần áo ngủ, sau đó nằm xuống bên cạnh.
Ninh Tôn cũng mệt, hành hạ một trận như thế, mệt cũng không chỉ một mình Hứa Thanh Du, thể lực anh dường như cũng bị lấy sạch.
Ninh Tôn nhắm mắt lại thở nhẹ, nhưng dường như là quá mệt mỏi, nằm như vậy một lúc cũng không ngủ được.
Sau đó Ninh Tôn lại đứng dậy lấy điện thoại mở máy.
Chị Thái lại gởi đến cho anh vài tin nhắn, anh biết dù anh không trả lời, bên kia vẫn sẽ kéo chủ đề đến chuyện hợp đồng.