Cuối cùng thì Hứa Thanh Du và Ninh Tôn tiễn anh tài xế xuống lầu. Ninh Tôn gọi người đến để lái xe giùm anh tài xế.
Chờ tài xế lái xe đi, hai người còn không có lập tức lên lầu. Ninh Tôn quay người lại ôm Hứa Thanh Du vào lòng.
Anh thở dài một hơi, “Cuối cùng anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Lúc trước thì ngày nào anh cũng đếm ngược ngày để được đóng máy, để anh có thể tự do, về nhà ở bên cạnh em.”
Hứa Thanh Du được Ninh Tôn ôm trọn trong vòng tay, cả người cảm thấy rất thoải mái và yên tâm, cô ấy nói: “Em có một chuyện mà lúc trước quên nói với anh rồi.”
Ninh Tôn nói: “Ừm. Em chỉ cần nói những chuyện mà em không có lỗi với anh thôi là được rồi.”
Hứa Thanh Du mỉm cười và nhéo vào eo của Ninh Tôn, “Anh nói bậy bạ gì vậy. Bây giờ chuyện này cũng không tính là chuyện quan trọng gì. Lúc trước Nam Nhạc có gửi tin nhắn cho em, hình như cô ấy biết chúng ta lĩnh chứng rồi thì phải. Vậy nên cô ấy có hỏi em về chuyện đó.”
Ninh Tôn cũng đoán ra được chuyện đó, “Sau đó em nói sự thật rồi à?”
Hứa Thanh Du gật đầu trong vòng tay của anh, “Em thấy để cô ấy biết cũng không có chuyện gì to tát cả. Cô ta cũng nói muốn làm cho bản thân mình có thể từ bỏ triệt để, vậy thì em sẽ thành toàn cô ta.”
Cô ấy suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn, “Nhưng mà anh nói tại sao cô ấy lại đoán được chuyện đó vậy chứ? Em rất tò mò, ngay cả chị Thái còn không chắc chắn được chuyện mà hai chúng ta đã lĩnh chứng kết hôn. Nhưng cô ta lại có thể biết được chuyện này, sao cô ta lại thông minh vậy nhỉ? “
Ninh Tôn không muốn quan tâm nhiều như vậy, Nam Nhạc có đoán ra hay không cũng không quan trọng nữa.Với thân phận tự do hiện tại của Ninh Tôn mà nói thì dù cho Nam Nhạc có đi tung chuyện này ra thì anh cũng không để tâm vào chuyện này.
Ninh Tôn ôm Hứa Thanh Du và hóng gió một hồi, anh mới nói: “Đi thôi, chúng ta lên nhà thôi. Có lẽ đến giờ mẹ đợi đến nỗi gấp rồi đấy.”
Hai người họ lên lầu. Mẹ Ninh có đợi bọn họ đâu. Bà ấy sớm đã về phòng để nghỉ ngơi rồi.
Ninh Tôn mỉm cười, “Bà ấy cũng thật sự là yên tâm hai chúng ta thật.”
Hứa Thanh Du đi về hướng phòng ngủ, “Anh đã người lớn như vậy rồi. Cũng không thể nào mất mặt được, chắc chắn là bác cũng sẽ yên tâm anh thôi.”
Ninh Tôn đi theo sau lưng của Hứa Thanh Du vào phòng, “Ngày mai em có đi làm không?”
Hứa Thanh Du gật đầu, sau đó cô thở dài và cảm khái nói, “Anh được giải thoát rồi. Nhưng em vẫn còn vùng vẫy ở trong thế tục này đây.”
Cô nói xong, thì bản thân cô cũng không nhịn được cười, “Nhưng mà em vũng vẫy trong tâm thế vui vẻ và rất hưởng thụ.”
Bây giờ, cô cảm thấy công việc của mình rất thú vị. Mỗi ngày buổi sáng của cô đến văn phòng thiết kế ra nhiều bản thảo. Buổi chiều, làm thêm hai bộ áo quần nữa. Những ngày tháng của cô trải qua rất thỏa mãn và đầy đủ
Ninh Tôn do dự một chút rồi nói: “Hay là ngày mai anh đến công ty đón em tan làm được không?”
Trước đó anh ấy nói rằng anh ấy muốn đến công ty của Hứa Thanh Du, nhưng lịch trình quay phim đã kín, anh không dành ra được một khoảng thời gian nào cả.
Bây giờ anh không có việc gì để làm, vậy nên anh thấy mình nên đến đó để tham quan mới được.
Vốn dĩ Hứa Thanh Du muốn đi về hướng nhà tắm, nhưng khi cô nghe thấy anh nói như vậy thì cô bị đứng hình trong vài giây. Cô quay đầu nhìn anh, “Anh gấp gáp đến vậy ư. Em còn muốn để anh ở nhà để nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa. Lịch trình của anh đầy quá mà, anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt nha.”
Ninh Tôn nói một câu cũng không phải vậy, sau đó anh cũng đi vào phòng tắm, “Chuyện của em thì anh sẽ ưu tiên nhất trong lịch trình của anh thôi. Giờ thì sao ngày mai anh sẽ đi đón em nhé. Em hãy tạo cho anh một cơ hội đi.”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Được thôi. Ngày mai anh đến công ty của em đi, anh cứ đứng ở sảnh đợi em. Em sẽ qua đó tỏ vẻ ân ái với anh được chưa.”
Nói xong cô nghĩ ngợi rồi sau đó cô lại bổ sung thêm nữa: “Cũng không biết ngày mai những người đồng nghiệp đó có ai tìm anh để xin chữ kí không nữa.”
Bản thân Ninh Tôn cũng cười phá lên, “Nếu như không có ai đến tìm em thì không phải anh sẽ rất khó xử hay sao chứ?”
Hứa Thanh Du giả vờ nghĩ ngợi, “Cũng không sao. Chỉ cần anh không cảm thấy khó xử thì người khác cũng sẽ thấy khỏ xử mà thôi.”
Hai người họ nhanh chóng tắm xong rồi trở lại giường để nằm. Ninh Tôn nằm qua để ôm cô ấy. Anh hôn liên tục vào tai của Hứa Thanh Du.
Hôm nay Hứa Thanh Du không có hứng thú với chuyện đó, “Em có chút mệt, nên hôm nay nghỉ sớm có được không?”
Thực ra Ninh Tôn cũng không có thể lực gì nữa. Hôm nay, anh cũng rất mệt, cộng thêm việc có uống thêm vài ly nên đầu cứ quay mòng mòng. Bây giờ, anh cũng muốn ngủ mà thôi.
Anh ôm chặt Hứa Thanh Du vào lòng, “Hôm nay chúng ta sẽ không làm. Nay cứ nghĩ dưỡng đi đã, đợi qua hai ngày nữa thì chúng ta sẽ tính tiếp nha.”
Hứa Thanh Du thực sự không nhịn được, “Anh cứ nói vậy cứ như đang tính toán với em vậy.”
Ninh Tôn dùng cằm xoa xoa vào vào đầu của Hứa Thanh Du, “Cũng gần như ý đó đấy. Bây giờ thì anh thấy chúng ta có rất nhiều món nợ đấy, chúng ta phải tính toán rõ ràng thôi.”
Mặc dù anh đang nói chuyện một cách thô bạo, nhưng sau đó anh còn rất nhẹ nhàng hôn trên tráng của Hứa Thanh Du một nụ hôn.
Hứa Thanh Du không nói gì nữa, hai người ôm nhau rồi đi ngủ.
Trong đoạn thời gian này, Hứa Thanh Du ngủ rất ngon. Nhưng không có ngày nào mà cô ngủ mà yên tâm hơn ngày hôm nay nữa.
Cứ giống như cuối cùng cô đã tìm được một tư thế ngủ thoải mái hơn thì phải. Cô ngủ rất ngon và ngủ một giấc đến sáng.
Ninh Tôn cũng có cảm giác giống như Hứa Thanh Du vậy. Anh cũng rất lâu rồi mới ngủ được một giấc ngủ ngon đến thế. Hôm nay ôm Hứa Thanh Du ngủ như vậy thì anh thấy mình ngủ rất thoải mái.
Ngày hôm sau, Hứa Thanh Du tỉnh dậy và Ninh Tôn vẫn còn đang ngủ. Cô biết Ninh Tôn thật sự rất mệt, trong đoạn thời gian này anh không nghỉ ngơi tốt lần nào.
Cô nhẹ nhàng tắm rửa đợi tắm rửa xong, cô đi từ phòng tắm ra thì Ninh Tôn vẫn còn chưa tỉnh.
Hứa Thanh Du đi ra khỏi phòng ngủ. Vừa hay thấy được bên chỗ mẹ Ninh đang làm đồ ăn sáng. Thấy cô đi ra bà liền chào hỏi mấy câu rồi hỏi: “A Tôn vẫn chưa thức dậy hay sao vậy?”
Hứa Thanh Du đi tới đứng ở cửa phòng bếp, “Vẫn chưa mẹ ạ. Con để anh ấy nghỉ ngơi cho tốt vào. Mẹ có cần con giúp gì hay không vậy?”
Mẹ Ninh cười, “Con cứ qua bên đó ngồi đợi mẹ thôi là được rồi. Bên đây sắp xong hết rồi.”
Bà ấy nấu mì hoành thánh, mùi hương của nó tỏa ra ngào ngạt khắp phòng.
Hứa Thanh Du quay người ngồi xuống bàn ăn. Kết quả là vừa ngồi xuống thì cửa phòng của cô lại mở ra. Ninh Tôn mặc bộ đồ ngủ đứng ở trước cửa phòng. Anh đứng đó dụi mắt và nhìn khắp nơi.
Sau khi nhìn thấy cô, anh thở phào nhẹ nhõm, “Vừa mới mở mắt ra thì phát hiện em không ở trên giường, em bị dọa hú hồn một phen đấy.”
Mẹ Ninh vừa bưng bát mì hoành thánh ra, “Tối hôm nay thì mẹ sẽ về nhà của mình đây. Thực sự là mẹ không chịu nổi hai đứa nữa, hai đứa cứ ân ái mãi như vậy ai mà chịu được chứ. Mẹ cũng lớn tuổi rồi, còn độc thân nữa, không nhìn nổi những cảnh tượng như vậy. “
Hứa Thanh Du nghe bà nói vậy liền liếc nhìn Ninh Tôn, “Mẹ nói anh đó, thật sự là làm quá lên đấy.”
Ninh Tôn ngay lập tức đi vè hướng của Hứa Thanh Du, “Cũng hợp pháp rồi, làm quá lên cũng là chuyện bình thường mà.”
Ninh mẹ quay đầu lại nhìn anh, “Con có muốn đi tắm rửa hay không, sau đó mẹ cũng làm cho con một bát .”
Ninh Tôn xua tay, “Con vẫn chưa muốn ăn, con vẫn chưa tỉnh ngủ đây này. Con phải về nằm ngủ tiếp thôi. Khó lắm hôm nay mới được nghỉ một bữa, vậy nên con phải ngủ bù thêm thôi. “
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!