Giọng nói của Ninh Tôn mang theo ý cười: “Một lúc nữa còn phải quay vài cảnh nữa, giờ có một chút thời gian nghỉ ngơi, cho nên dành ra chút thời gian gọi điện thoại cho em một chút, thế nào rồi, có nhớ anh không?”
Cùng Ninh Tôn nói chuyện, trạng thái của Hứa Thanh Du đã thả lỏng hơn một chút, cô ngồi lại trên sofa, gác chân lên bàn trà, cả người buông thả: “Nhớ lắm, có phải anh đang muốn nghe em nói câu này hay không?”
Ninh Tôn ở bên kia ra dáng thở dài một hơi: “Nhưng mà lời này của em qua loa quá rồi, không chân thành chút nào.”
Hứa Thanh Du ha ha cười ra tiếng: “Vậy anh nói xem em nên làm gì bây giờ, bằng không thì anh về thăm em một chút đi, em sẽ cho anh xem chân thành.”
Ninh Tôn thuận miệng nói ra: “Anh mà trở về em có chịu nổi không?”
Hứa Thanh Du sứng sờ một chút, sau đó a một tiếng kêu lên: “Cái đồ lưu manh nhà anh, sao bây giờ anh lại thành bộ dạng này vậy, anh học được cái xấu rồi Ninh Tôn.”
Ninh Tôn ở bên kia trầm giọng cười cười.
Không phải là anh học được cái xấu, mà là trong xương của người đàn ông nào mà không có chút tâm niệm tà ác, mà phần tà niệm này chỉ có người phụ nữ của mình mới làm tỉnh giấc được.
Thực ra đây là một loại bản năng, triệu hồi là sẽ xuất hiện thôi.
Sau đó Ninh Tôn hỏi Hứa Thanh Du đã ăn cơm tối hay chưa, đang làm gì.
Tất nhiên Hứa Thanh Du không nói là mình chưa ăn cơm, chỉ nói mình vừa ăn xong, bây giờ đang định sửa bản thảo thiết kế, sau đó Hứa Thanh Du đắc ý dương dương nói với Ninh Tôn là Quách Châu đã phân cho cô ấy một nhiệm vụ thiết kế rồi.
Ninh Tôn nghe ra được, Hứa Thanh Du rất vui vẻ, trong công việc của cô đã có chuyển biến lớn.
Mặc dù anh không hiểu lắm, nhưng anh vẫn biểu hiện ra dáng vẻ mình cũng rất vui, nói chúc mừng Hứa Thanh Du, sau đó lại cùng cô suy nghĩ nói về tương lai của hai người.
Hai vợ chồng họ nói chuyện phiếm trong điện thoại đặc biệt vui vẻ, bọn họ vẫn luôn như vậy, hai người họ từ khi ở cùng với nhau, tất cả mọi thứ đều rất tốt.
Cho dù trước đó chuyện của Hứa Thanh Du và Tống Kình Vũ bị người ta nói ra, bị Ninh Tôn biết được, cũng có hơi để ý một chút, nhưng hai người bọn họ vẫn không xảy ra mâu thuẫn gì lớn cả.
Ở bên chỗ Ninh Tôn có người gọi anh đi ra bổ sung cảnh quay.
Sau khi cúp máy Hứa Thanh Du đứng dậy đi về phòng, đi rửa mắt trước rồi cuối cùng lấy bản thảo thiết kế ra tiếp tục làm việc.
Không biết tại sao đột nhiên đầu óc Hứa Thanh Du đặc biệt tỉnh táo, linh cảm ùn ùn kéo đến.
Vốn cô cũng đang định sửa một chút những chi tiết nhỏ trên bản thảo, nay có thêm linh cảm càng tốt hơn.
Đến khi mà cô gần như đã hoàn thành xong, cô cảm thấy không có gì để sửa chữa nữa, mới cất bản thiết kế đi, sau đó nằm trên giường tiến vào giai đoạn hồi tưởng.
Lúc trước cho dù thời gian có trôi qua thanh nhàn như này thì Hứa Thanh Du cũng không thể buông lỏng như bây giờ.
Cô nằm ở trên giường, hai tay khoanh lại đặt ở trước bụng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Không phải để ngủ, mà là cô đang bắt đầu hồi tưởng lại thời gian qua.
Cô nghĩ đến rất nhiều thứ, tất cả đều là những khoảnh khắc đẹp đẽ.
Khi cùng Ninh Tôn ở bên nhau, từ khi bắt đầu đã trải qua rất nhiều sóng gió, nhưng mà lúc này đây trong đầu cô chỉ hiện lên những tốt đẹp mà họ đã trải qua bên nhau.
Như là hai người họ lén lút ra ngoài đi chơi, hay là đứng ở đứng hôn nhau ở đài phun nước, hay gần đây nhất là khi hai người họ cùng nhau đi lĩnh giấy kết hôn.
Tất cả những hình ảnh nhỏ mà kích động này, từng cái từng cái một dần hiện lên trong đầu cô.
Có người nói hôn nhân là một với một thì lớn hơn hai, trước đây cô không hiểu được đạo lý này, nhưng hiện giờ dường như cô đã có thể hiểu rõ rồi.
Cô cảm thấy khi Ninh Tôn đi bên cạnh cô cũng rất vui vẻ, lúc đầu khi cô mới đến bên cạnh Ninh Tôn làm việc, khi không ở trước ống kính anh đã từng nhiều lần cau có mặt mày.
Hứa Thanh Du nhìn ra được anh không vui, hoặc có thể là anh không có việc gì khiến bản thân vui.
Nhưng bây giờ không giống như vậy nữa, có những lúc cô nhìn thấy một mình Ninh Tôn ngồi trên sofa xem điện thoại, cảm giác như anh không màng đến danh lợi, nhìn đặc biệt an nhàn.
Cho nên cô và Ninh Tôn ở bên nhau thật sự đã làm thay đổi cả hai người.
Hai người đều đi về hướng phát triển ngày một tốt hơn, đây có lẽ mới là một đoạn tình cảm tốt đẹp.
Hứa Thanh Du cứ nằm như vậy một lúc lâu, sau đó nghe thấy bên ngoài có âm thanh mở cửa, cô vội vàng mở mắt, sau đó xoay người xuống giường đi ra bên ngoài.
Mẹ Ninh ăn cơm rồi mới trở về, còn có uống rượu nữa, bà ấy đi chân trần vào trong phòng khách, đi đến ghế sofa nằm xuống.
Hứa Thanh Du đứng ngồi cửa phòng nhìn chằm chằm bà ấy, sau đó đi vào trong phòng bếp rót cho bà một ly nước: “Mỗi ngày rốt cuộc là bác có bao nhiêu việc vậy, cứ phải đến tối muộn mới về đến nhà.”
Mẹ Ninh ung dung cảm thán một tiếng: “Không phải là bác muốn về muộn như vậy, mà thức ra những người kia chỉ đến tối họ mới có thời gian.”
Nếu không phải mỗi lần về mẹ Ninh vẫn còn toàn thân lành lặn thì Hứa Thanh Du thật sự nghi ngờ những người kia có ý đồ xấu với bà ấy.
Hứa Thanh Du bưng ly nước quả: “Cứ uống mãi như này thể nào dạ dày cũng đến lúc không chịu được nữa, lần sau uống ít đi một chút cũng được mà.”
Mẹ Ninh lập tức ngồi dậy, cởi áo khoác nghiêng người dựa vào ghế: “Làm sao mà dễ dàng được, không uống thì chính là không nể mặt bọn họ, rất nhiều chuyện hợp tác không thể hoàn thành được.”
Nói xong bà ấy chậm rãi thở ra một hơi mệt mỏi: “Những người kia đều là người vô tình, bọn họ có cái gì mà không rõ, nhưng mà vẫn thích giả vờ giả vịt với bác, cũng chẳng có cách nào.”
Hứa Thanh Du không hiểu được cái quanh co luẩn quẩn mà mẹ Ninh nói, nghe mẹ Ninh nói như vậy cũng chỉ có thể thở dài một hơi cảm thán.
Mẹ Ninh thấy hơi khó chịu, hôm nay chắc hẳn đã uống đến khó chịu rồi, ngồi một lát, bà ấy đứng dậy đi về hướng nhà tắm: “Chờ chút đã, bác phải vào nôn ra mới được.”
Hứa Thanh Du rất ngạc nhiên: “Rốt cuộc bác đã uống bao nhiêu rồi, trước đây đâu có uống nhiều đến vậy, sao hôm nay uống đến khó chịu như thế này.”
Mẹ Ninh đi vào trong nhà vệ sinh nôn khan mấy lần nhưng vẫn không được, cuối cùng không có cách nào khác đành phải tự mình móc họng ra, nôn đến mức chảy cả nước mắt nước mũi.
Sau đó bà rửa lại mặt mũi, cả người khoan khoái nhẹ nhàng hơn bao nhiêu, đặt tay trên bồn rửa tay đứng thẳng lên: “Hôm nay uống đến mấy loại rượu, trong rượu còn pha thêm mấy thứ khác nữa, uống hết nên rất khó chịu.”
Hứa Thanh Du hơi nhíu mày lại: “Ăn cơm thì cứ yên ổn ăn cơm thôi, làm gì mà phải uống nhiều vậy làm gì.”
Mẹ Ninh bất đắc dĩ cười cười: “Những người kia chính là như thế, bọn họ biết bác không có cách nào cự tuyệt bọn họ, tất nhiên sẽ tự ý làm gì cho bản thân mình vui vẻ, bọn họ sẽ không quan tâm người khác có khó chịu hay không đâu.”
Nhà tư bản hầu như là đều như vậy, mặc dù Hứa Thanh Du không hiểu quá rõ, nhưng cũng có thể hiểu được phần nào.
Sau khi mẹ Ninh nôn ra được, cả người đã dễ chịu hơn nhiều, bà ấy quay lại ghế sofa ngồi xuống, cầm ly nước mà Hứa Thanh Du vừa lấy cho mình lên uống.
Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ rồi nói: “Bác có muốn ăn gì không con giúp bác nấu, chắc đêm nay cũng chưa ăn được gì mấy.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!