Buổi trưa Hứa Thanh Du lại nhận được điện thoại của Tống Vũ Kình.
Tống Vũ Kình nói là vừa mới gặp mặt khách hàng xong, cách công ty cô không quá xa, vẫn chưa ăn cơm, nên muốn hẹn cô cùng nhau đi.
Hứa Thanh Du hơi do dự, không có ý gì tốt để từ chối, nên trực tiếp nhận lời.
Tống Vũ Kình suy nghĩ mọi chuyện tương đối chu đáo, anh ta không đến cổng công ty Hứa Thanh Du, mà là dừng ở một nơi hơi xa một chút.
Anh ta làm như vậy, khiến cho Hứa Thanh Du yên tâm rất nhiều.
Hứa Thanh Du đứng ở cổng công ty, nhìn về phía không xa thì nhìn thấy xe của Tống Vũ Kình.
Tống Vũ Kình lớn hơn so với Hứa Thanh Du, người đàn ông ở độ tuổi này thường cân nhắc mọi chuyện đều rất chu đáo.
Cộng thêm anh ta ở trong xã hội trải nghiệm qua nhiều thử thách, nên càng xử lý mọi chuyện chu toàn.
Hứa Thanh Du đợi người đi lại ở cổng công ty vơi dần đi, mới đi về phía Tống Vũ Kình.
Tống Vũ Kình ngồi ở trong xe, đang xem điện thoại.
Hứa Thanh DU trực tiếp mở cửa lên xe ngồi: “Ngài Tống.”
Tống Vũ Kình dừng lại, cất điện thoại, quay đầu nhìn cô: “Ừ, mệt không?”
Thực sự không có gì mệt cả, cả buổi sáng cô đều ngồi ở văn phòng viết viết vẽ vẽ, chẳng qua cũng chỉ hao tổn một chút não bộ.
Hứa Thanh Du mỉm cười: “Khá tốt.”
Tống Vũ Kình khỏi động xe, sau khi lái xe đi ra ngoài, anh hỏi Hứa Thanh Du có rất muốn ăn cái gì không.
Đương nhiên Hứa Thanh Du đều nói là sao cũng được.
Tống Vũ Kình nghĩ nghĩ: “Vậy tôi tùy tiện chọn một nhà hàng.”
Hứa Thanh Du nói được, sau đó bổ sung thêm một câu: “Thực sự tôi không kén chọn, cái gì cũng được.”
Tống Vũ Kình quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, trong lời nói mang theo ý cười: “Nhìn ra được.”
Anh ta lái xe đưa Hứa Thanh Du đến một nhà hàng Thái Lan, hai người không đi vào phòng bao, ngồi ở góc hành lang ở đại sảnh.
Đợi sau khi gọi xong thức ăn, phục vụ rời đi, Hứa Thanh Du mới mở miệng hỏi Tổng Vũ Kình: “Ngài Tống, khách hàng gặp trưa nay vẫn thuận lợi chứ?”
Tống Vũ Kình nhìn cô, sau vài phút mới nói: “Không gặp khách hàng.”
Hứa Thanh Du ngây người, trừng to mắt, có lẽ là chưa kịp phản ứng ý trong lời nói của Tống Vũ Kình.
Sau đó cô liền hỏi: “Vừa nảy anh nói là gặp khách hàng ở gần đây mà.”
Tổng Vũ Kình cong khóe môi: “Tôi không nói như vậy cô sẽ đi ra sao?”
Anh ta nói như vậy, Hứa Thanh Du ngay lập tức không có gì để nói nữa.
Tống Vũ Kình quay đầu nhìn về chỗ khác, nhưng vẫn là nói với Hứa Thanh Du: “Cô đối với tôi luôn khách sáo như vậy, tôi xem cô là bạn, nhưng dường như cô không có vậy, vì vậy mỗi lần gặp cô luôn dùng một chút thủ đoạn.”
Hứa Thanh Du mím môi, cố gắng không để cho bản thân nghĩ sang suy nghĩ khác: “Đương nhiên tôi xem anh là bạn rồi, chỉ là con người tôi, đối với bạn bè cũng là tính cách như vậy.”
Tống Vũ Kình thu hồi ánh mắt, nhìn Hứa Thanh Du: “Vậy sao.”
Hứa Thanh Du nhanh chóng gật đầu: “Đúng như vậy, tôi không có lừa anh đâu, anh đừng hiểu lầm, anh giúp tôi nhiều như vậy, thực sự là rất cảm ơn anh.”
Tống Vũ Kình đợi một chút rồi thở dài: “Được rồi, không trêu với cô nữa, căng thẳng như vậy làm gì chứ?”
Hứa Thanh Du thực sự là căng thẳng, nói thật một câu, cô cũng không dám xem Tống Vũ Kình là bạn.
Tống Vũ Kình là ai, cô lại là người nào, cô có tài đức gì, mà có thể làm bạn bè cùng với Tống Vũ Kình.
Trong quá trình chờ đợi thức ăn đem lên, Tống Vũ Kình nói với Hứa Thanh Du về chuyện hạng mục đầu tư.
Như tính toán của anh ta, hạng mục vẫn luôn có lợi nhuận, nếu đến thời hạn, số tiền kiếm được cũng rất đáng kể.
Hiện tại ham muốn của Hứa Thanh Du đối với tiền bạc đã hạ xuống rất nhiều.
Sau khi cô ở bên cạnh Ninh Tôn, cảm giác an toàn Ninh Tôn cho cô rất đầy đủ, thế nên suy nghĩ muốn dùng tiền bạc bên người cũng liền biến mất.
Hứa Thanh Du không quá hiểu những thứ này, Tống Vũ Kình nói với cô, cô cũng chỉ là gật gật đầu, các vấn đề khác cô cũng không biết phải hỏi cái gì.
Tống Vũ Kình nhìn chằm chằm thấy Hứa Thanh Du như vậy, khóe mắt lông mày đều mang theo ý cười.
Sau khi anh ta nói xong, nghĩ nghĩ rồi bật cười thành tiếng: “Lúc cô ở bên cạnh Ninh Tôn làm trợ lý cũng là dáng vẻ như vậy sao?”
Hứa Thanh Du không hiểu rõ đây là ý gì: “Sao vậy, anh nói gì vậy?”
Tống Vũ Kình cong khóe môi dựa vào ghế, khoanh hai tay đặt trên đùi: “Lúc cô làm trợ lý của Ninh Tôn, tính tình cũng nhẹ nhàng như vậy sao?”
Hứa Thanh Du “a” một tiếng, sau đó cũng mỉm cười: “Thực sự làm trợ lý của Ninh Tôn cũng không cần tôi nhúng tay vào quá nhiều việc, chỉ lần chịu trách nhiệm về những chuyện nhỏ nhặt cuộc sống hàng ngày của anh ấy là được, vì vậy khá tốt.”
Tống Vũ Kình ngậm ngùi một câu: “Tôi từng nhìn qua rất nhiều cô gái ở trong giới giải trí, đều rất có năng khiếu, cũng bộc lộ khá nhiều tài năng.”
Suy cho cùng ở trong giới giải trí có rất nhiều tài nhiều cần phải tranh giành, nếu như quá phật hệ*,vậy thì thật sự bữa cơm cũng không ăn được.
Phật hệ*: thường được sử dụng để mô tả những người trẻ tuổi không muốn tham gia vào xã hội đầy khát vọng.
Cho nên mỗi người trợ lý của những nữ nghệ sĩ đó cũng đều rất lợi hại, nghệ sĩ có một phạm vi, trợ lý cũng có.
Trợ lý cũng sẽ ganh đua tranh giành lẫn nhau.
Lúc trước Tống Vũ Kình cũng từng tiếp xúc qua với một số trợ lý nghệ sĩ, mặc dù không phải rất toàn diện, nhưng thực sự cũng có sự tình như vậy.
Những người trợ lý đó cũng không dễ sống chung với nhau, có thể là được sự thiên vị của nghệ sĩ, vì vậy bọn họ nhìn người đều là có một loại ánh mắt cao hơn người một bậc.
Vì vậy gặp được Hứa Thanh Du ở đây, cảm giác của anh ta thực sự vẫn rất kì quái, Hứa Thanh Du không chỉ là phật hệ, không tranh không giành, cả người cô đều đặc biệt lãnh đạm, cho người khác cảm giác rất nhẹ nhàng.
Người như vậy thực sự cũng không thích hợp sinh tồn ở trong giới giải trí.
Có rất nhiều nơi trong giới giải trí là muốn ăn người, nhầm chân đi vào, có thể hài cốt cũng không còn.
Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ rồi nói: “Có thể là tính cách của Ninh Tôn tương đối ôn hòa, vì vậy ở bên cảnh anh ấy bị ảnh hưởng rồi thay đổi một cách vô tri vô giác.
Anh trai tài xế mặc dù là một người đàn ông to lớn, nhưng cũng trở nên hiền lành.
Lúc trước Hứa Thanh Du nhìn thấy điện thoại của tài xế, bản ghi trò chuyện của nhóm WeChat chứa rất nhiều lời khó coi, nhưng anh ta chưa từng nói về điểm này, anh ta không giống với những người đàn ông nói những lời trêu đùa tục tễu.
Tống Vũ Kì nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Hứa Thanh Du làm sao quen biết Ninh Tôn.
Bọn họ làm sao quen biết, chuyện này, cô và Ninh Tôn dường như chưa biên soạn qua.
Đối với chuyện qua lại lúc trước của bọn họ, nội dung hai người nhất trí nói ra bên ngoài đều là nói đã qua lại rất lâu rồi, nhưng cụ thể hai người quen biết như thế nào, những chi tiết nhỏ làm sao ở bên nhau, bọn họ chưa từng diễn tập qua trước.
Vậy nên Tống Vũ Kình hỏi như vậy, Hứa Thanh Du ngay lập tức liền không biết trả lời như thế nào.
Cô mím môi nghiêng đầu, biểu cảm nhìn có vẻ tinh nghịch: “Lúc đó, tôi đang đi học, Ninh Tôn ở quán bar làm thêm, tôi và bạn bè đi qua đó tìm người, rồi đụng phải nhau.”
Phát huy tại chỗ, trong tim Hứa Thanh Du cũng đập thình thịch, cô nhớ lại lời nói mình nói bây giờ, dự định về nhà sẽ thông đồng với Ninh Tôn.
Tránh cho về sau bị phơi bày.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!