Lấy tất cả đồ mà fan tặng ra xem qua một lần, sau đó Hứa Thanh Du đi vào phòng tẩy trang, thay quần áo.
Đến khi ra ngoài thì nhìn thấy Ninh Tôn đang cầm điện thoại xem, khoé môi nhếch lên cười.
Không cần hỏi Hứa Thanh Du cũng có thể đoán được anh đang xem cái gì trên điện thoại.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có sự việc ồn ào lúc nãy của hai người ở bên ngoài, có lẽ truyền thống lại lấy cái này để viết tin rồi.
Vừa rồi lúc bọn họ đón xe về, đi thoáng qua cửa chính nhà hàng Tây, ở bên đó có rất nhiều người vây quanh, không thấy rõ tuổi tác, nghề nghiệp gì, cũng nghĩ ra được truyền thông có thể nghe được phong phanh tin tức rồi chạy tới.
Hứa Thanh Du đi qua, ghé cả người vào bờ vai Ninh Tôn: “Đang xem cái gì vậy? Cho em xem chút.”
Ninh Tôn đưa điện thoại qua, cho Hứa Thanh Du nhìn thấy màn hình: “Đây xem đi, quả nhiên hầu hết là khen em.”
Hứa Thanh Du cười ha hả, đưa tay lướt lượt vài cái trên màn hình, đúng là tin tức của cô và Ninh Tôn.
Có lúc tin tức của truyền thông quá mức nhạy bén, tính toán thời gian bọn họ ăn cơm xong cái là trực tiếp qua luôn, vậy là có tin này.
Trong tin tức tất nhiên sẽ nói chuyện Ninh Tôn ra ngoài ăn cơm, đây cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng mà tin tức này nói quá lên chuyện Hứa Thanh Du và anh cùng xuất hiện trong khung hình.
Lần trước Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn đi khu vui chơi, hai người họ ăn mặc khá đơn giản, lúc ấy hình của cô cũng bị đăng lên, còn có một số người dè bỉu, nói gì mà cô lớn lên cũng chỉ đến thế, không biết Ninh Tôn làm sao lại coi trọng cô.
Lần này không biết ai chụp hình cô và Ninh Tôn ở trước cửa của nhà hàng Tây.
Hôm nay Hứa Thanh Du đã tỉ mỉ chăm chút ăn mặc trang điểm, nên tự nhiên cũng sẽ dấy lên một đợt thảo luận.
Lần này rất nhiều người bắt đầu quay qua thổi phồng nịnh hót, nói cái gì mà cô gái mà Ninh Tôn coi trọng quả nhiên khi trưng diện lên sẽ xinh đẹp chói mắt như này.
Lúc bị người khác tổn thương, Hứa Thanh Du trong lòng đúng là không thoải mái, bây giờ “được” người ta khen đủ kiểu, thì trong lòng cô cũng không qua tự tại.
Chủ yếu là cảm thấy mình căn bản không có ưu tú như vậy, bị người ta khen thành như thế này, cảm thấy rất chột dạ.
Nhưng mà sau đó Hứa Thanh Du lại nghĩ đến một chuyện khác, cô tiến đến gần bên người Ninh Tôn, ép giọng nói mình xuống giống như tên trộm mà nói: “Nếu Nam Nhạc mà nhìn thấy tin tức hôm nay, anh đoán xem cô ta sẽ phản ứng như thế nào?”
Căn bản Ninh Tôn không quan tâm phản ứng của Nam Nhạc, hơn nữa anh cũng không nghĩ tới cô sẽ nhắc đến Nam Nhạc.
Nhưng mà Hứa Thanh Du đã nhắc đến thì chứng tỏ cô để ý, Ninh Tôn nghĩ nghĩ, kéo tay của Hứa Thanh Du qua, hai người mười ngón đan xen: “Em nghĩ xong chuyện lúc nào về nhà em rồi sao?”
Nói đến chuyện này Hứa Thanh Du mới nhớ ra, lúc trước cô có gửi cho mẹ Hứa vài tin nhắn, đến giờ mẹ Hứa còn chưa trả lời lại cô.
Tuổi của mẹ Hứa đã lớn, bình thường bà chỉ nghe điện thoại chứ không nhìn tin nhắn, bà ấy chỉ xem cái gì mà phải mà cuộc gọi nhỡ , sau đó xem như là đã kiểm tra xong.
Cho nên Hứa Thanh Du nhanh nhảu cầm điện thoại của mình lên sờ sờ: “Lúc trước em có gửi tin nhắn cho bà, thời gian cũng muộn, có lẽ bà ấy không thấy, qua lâu rồi chắc cũng không kiểm tra lại nữa, chờ em gọi điện nói chuyện với bà ấy một chút.
Ninh Tôn nghe thấy cô bảo muốn gọi điện thoại thì nhanh chóng buông tay cô ra: “Em gọi đi.”
Hứa Thanh Du thấy gọi điện trước mặt Ninh Tôn thì không hay lắm, thế là cầm điện thoại quay trở về phòng.
Cô gọi điện cho mẹ Hứa, chờ một lúc mới có người nhận.
Khá may mắn là hiện giờ mẹ Hứa không đi đánh mạt chược, bên phía bà nghe rất yên tĩnh.
Hứa Thanh Du hằng giọng một cái, sau đó hỏi: “Mẹ gần đây ở nhà làm gì, có chuyện bận bịu gì không?
Me Hứa khẳng định là không có chuyện gì, bà ấy bây giờ chỉ ở nhà trừ đi chơi mạt chược ra thì chính là nấu cơm, một người ăn no cả nhà không đói.
Mẹ Hứa nói không có chuyện gì, cũng nghe ra được trong lời nói của Hứa Thanh Du có ý tứ khác, thế là vội hỏi: “Làm sao vậy? Có bản bên chỗ con có việc gì không?”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng: “Chuyện con có bạn trai hẳn mẹ cũng biết, hiện giờ con và anh ấy vừa mới thương lượng với nhau, một thời gian nữa có thời gian thì sẽ đưa anh ấy về nhà hỏi thăm.”
Mẹ Hứa thấy hơi bất ngờ: “Người bạn trai làm ngôi sao kia sao?”
Hỏi xong câu đó bà ấy lập tức nói thêm: “Cậu ta có đáng tin hay không, con đem nó về, nếu cuối cùng mà hai đứa không thành thì lúc đó thanh danh của con cũng đi tong.”
Nhà của Hứa Thanh Du vẫn còn có chút phong kiến, nếu như đưa đàn ông về nhà, đều là đã đảm bảo sẽ có kết hôn, nếu như không thành thì sẽ bị người xung quanh nói này nói kia.
Hứa Thanh Du mím môi cũng có hơi do dự, cô cũng không thể nói mình và Ninh Tôn có thể thành hay không, Ninh Tôn đang ở trong một hoàn cảnh mà không giống người bình thường, trong giới giải trí đủ các loại cám dỗ dụ hoặc, không ai dám nói mình có thể giữ được bản tính ban đầu.
Nhưng nếu không đưa anh về, Hứa Thanh Du lại cảm thấy mình cam tâm, ở trước mặt Ninh Tôn cô đã bày tỏ ra thành ý, từ đầu tới cuối cô không thể nào diễn nổi.
Mà cô cũng muốn nhân chuyện này nói rõ ràng chuyện tình cảm với Ninh Tôn, cô thật sự rất thích Ninh Tôn, muốn được ở bên anh.
Cô rất muốn hai người họ có thể có được kết quả.
Cho nên Hứa Thanh Du vội nói: “Anh ấy rất tốt, con dẫn người về cho mẹ gặp một chút, con cảm thấy mẹ cũng sẽ thích.”
Mẹ Hứa thở dài, nghĩ một lát rồi đồng ý: “Cũng được, con mang về đây mẹ giúp con nhìn xem, nếu như mà không được, vậy hai đứa các con cũng nhanh chóng kết thúc đi, đừng làm chậm trễ thanh xuân của mình.”
Hứa Thanh Du không có phản ứng gì, lời mẹ Hứa nói, cô không thích nghe cũng chỉ xem như là không nghe thấy.
Lúc trước còn muốn phản bác lại vài câu, nhưng hiện giờ những lời phản bác đó cô chẳng muốn nói.
Hứa Thanh Du nói một câu biết rồi, sau đó hỏi mẹ Hứa lúc nào thì có thời gian.
Mẹ Hứa nói: “Bây giờ mẹ luôn ở nhà, lúc nào cũng có thời gian, phải xem bên chỗ các con như nào, hẳn là cậu ta rất bận, con để cậu ta thu xếp thời gian đi, sắp xếp ổn thỏa thì tới cũng được.”
Bà ấy nói như thế, Hứa Thanh Du cũng yên lòng, sau đó nói thêm một hai câu cô cúp máy, quay người đi ra phòng khách.
Ninh Tôn vẫn đang ngồi trên ghế sofa, lại mở xem những món quà mà fan tặng, khóe miệng nhếch lên, nhìn rất hào hứng.
Nghe được tiếng mở cửa, Ninh Tôn quay đầu lại giỏi: “Thế nào rồi? Bác có đồng ý cho anh qua đó không?”
Hứa Thanh Du gật nhẹ đầu, ngồi xuống bên cạnh Ninh Tôn, đưa tay ôm lấy cánh tay anh: “Mẹ em ở nhà nên lúc nào cũng có thời gian, chủ yếu là xem xem anh lúc nào rảnh, thì đi cũng được.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!