Lúc hai người quấn lấy nhau vui vẻ nhất, điện thoại của Ninh Tôn đặt trên bàn reo lên.
Vào lúc này họ nhất định không có tâm tư để xem là điện thoại của ai gọi đến, mặc kệ là ai gọi đến, cũng không có cách nào bắt máy.
Hứa Thanh Du có chút mê man, đặt tay lên ngực Ninh Tôn gõ nhẹ một cái, “Được rồi được rồi, anh làm được chưa?”
Ninh Tôn nằm đè trên người cô, “Được cái gì mà được, em đây là đang nghi ngờ năng lực của anh sao”?
Chuông điện thoại cứ reo bên cạnh, hai người dựa theo tiết tấu đó tiếp tục làm việc của họ.
Đầu óc của Hứa Thanh Du trống rỗng, đến cả chuông điện thoại ngừng lại khi nào cũng không hay.
Giống như tối hôm qua, đến cuối cùng cuộc chiến kết thúc, trong đầu Hứa Thanh Du lần nữa rối loạn, cô trở mình một cái liền ngủ thiếp đi.
Ninh Tôn nghỉ một chút, lấy điện thoại ra, là mẹ Ninh gọi đến.
Ninh Tôn đợi hơi thở của mình bình ổn lại, mới nhấn gọi lại.
Đầu dây bên kia mẹ Ninh bắt máy rất nhanh, mở miệng liền hỏi, “Lúc nãy gọi điện cho con sao không bắt máy?”
Ninh Tôn à một tiếng, “Lúc nãy không thấy, sao vậy mẹ? Có chuyện gì sao?”
Mẹ Ninh thở dài một cái “Có chút chuyện, định hỏi các con có ở nhà không, mẹ đến chỗ các con.”
Ninh Tôn quay sang nhìn Hứa Thanh Du một cái, Hứa Thanh Du nhất định là không còn sức để ứng phó với mẹ Ninh rồi.
Nhưng loại chuyện thế này cho dù là kiếm cớ gì, mẹ Ninh chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, nhất định cũng biết là xảy ra chuyện gì rồi.
Da mặt của Hứa Thanh Du mỏng, tới lúc đó nhất định chịu không nỗi, Ninh Tôn trực tiếp trả lời “Chúng con không có ở nhà, bây giờ đang ở bên ngoài, có chuyện gì không thể nói qua điện thoại sao?”
Mẹ Ninh cũng không xem kỹ lời của Ninh Tôn là thật hay giả, trực tiếp nói “Cũng không phải là chuyện gì nghiêm trọng, chính là ban nãy chị Thái gọi điện cho mẹ, nói Nam Nhạc cho chị ấy một số tài nguyên, chị Thái muốn chuyển cho mẹ, bảo mẹ sang công ty gặp mặt chị ấy nói chuyện.”
Ninh Tôn ngây người “Là Nam Nhạc nói với chị Thái?”
Mẹ Ninh nói đúng vậy, sau đó lại có chút thở dài “Chị Thái nói Nam Nhạc giới thiệu cho chị ấy một số tài nguyên rất tốt, sau đó có ý muốn đem những tài nguyên này chia sẻ cho mẹ, không biết chị Thái làm sao nữa, lúc nãy gọi điện thoại đến hỏi mẹ có phải có qua lại riêng với Nam Nhạc không?”
Mẹ Ninh cũng không biết nên trả lời thế nào, bà không muốn đem chuyên của Ninh Tôn và Nam Nhạc nói ra bên ngoài.
Chị Thái hỏi như vậy, nhất định là bên phía Nam Nhạc không nói thật với bà ấy, cho nên mẹ Ninh cũng không dám nhiều chuyện.
Ninh Tôn bật cười, Nam Nhạc quả thật quá cố chấp rồi, cố chấp đến khiến người ta phản cảm.
Kỳ thực trong một số chuyện tình cảm, bên nữ cố chấp một chút, ít nhiều cũng khiến người ta cảm động, nhưng đặt trên người Nam Nhạc, Ninh Tôn một chút cảm động cũng không có, anh chỉ cảm thấy phiền.
Cảm thấy chính mình giống như bị tư bản nhắm tới, đối phương mặt dày mày dạn, cắn riết không buông, phiền đến mức cuộc sống của anh không cách nào diễn ra bình thường được.
Nhưng loại chuyện thế này Ninh Tôn không có cách nào nói thằng, dù sao Nam Nhạc kéo chị Thái vào, bên này nếu như mẹ Ninh thẳn thừng từ chối, dựa vào sự thông minh của chị Thái, nhất định sẽ cảm nhận được có điều không đúng.
Ninh Tôn không muốn kéo thêm chuyện, nên nói với mẹ Ninh, để bà đến công ty nói chuyện với chị Thái.
Nếu như chị Thái trực tiếp đem tài nguyên cho bà ấy, vậy bà ấy nhận cũng được, đây là công ty cho, không phải Nam Nhạc trực tiếp cho, họ chỉ cần xem như công việc bình thường là được.
Nếu như chị Thái lôi Nam Nhạc ra, vậy thì để mẹ Ninh từ chối, nói rằng những tài nguyên đó, bản thân hiện tại khống chế không nỗi.
Bên phía mẹ Ninh nghĩ một chút rồi đồng ý, nói trước hết đến công ty xem thế nào, đợi cuối cùng bàn với chị Thái xong mới thương lượng với Ninh Tôn.
Ninh Tôn nói được, sau đó hai người liền cúp điện thoại.
Vốn dĩ Ninh Tôn vẫn là có chút mệt mỏi, nghĩ rồi anh cũng ngủ thiếp đi theo Hứa Thanh Du một chút.
Nhưng nghe xong cuộc điện thoại này của mẹ Ninh, anh thật sự một chút buồn ngủ cũng không còn, đầu óc rất tỉnh táo.
Ninh Tôn ngồi dậy khoác áo đi đến phòng khách, sau đó châm một điếu thuốc.
Trong khói thuốc lượn lờ anh tựa như nhớ lại khung cảnh lúc trước mình và Nam Nhạc gặp nhau.
Không biết có phải là do anh nghĩ lung tung, nhớ sai cảnh tượng, dù sao anh lờ mờ nhớ lại hình như bản thân gặp Nam Nhạc ở một quán bar.
Lúc đó anh làm ca sĩ ở quán bar, có lẽ Nam Nhạc là một vị khách, cảm thấy anh hát rất hay, còn đưa cho anh danh thiếp.
Chỉ là lúc đó anh không xem chuyện này ra gì lắm, tuy rằng lễ phép khách sáo cảm ơn Nam Nhạc, nhưng quay người liền đem danh thiếp vứt đi.
Những ngày tháng làm ca sỹ ở quán bar anh nhận qua không ít danh thiếp của người khác, rất nhiều người tự nhận là săn tìm ngôi sao, nói muốn khai thác anh.
Nhưng vì lúc trước mẹ Ninh từng lăn lộn trong giới giải trí, cho nên lúc đó Ninh Tôn không muốn vào giới giải trí, anh cảm thấy cuộc sống của chính mình lúc đó tự do tự tại đã rất tốt rồi.
Lúc đó anh nói chuyện với Nam Nhạc không nhiều, nơi như quán bar hỗn loạn ồn ào, chỉ là trò chuyện mấy câu.
Ninh Tôn hít một hơi thuốc mạnh, sau đó khẽ bật cười một cái, anh thật sự không ngờ đến, chỉ có duyên một lần gặp mà Nam Nhạc đã nhớ kỹ anh.
Cũng không biết nên nói Nam Nhạc gan lớn, hay nói trong chuyện tình cảm cô ấy quá mức qua loa.
Hôm nay trong điện thoại cô ấy nói, lần đó gặp Ninh Tôn, đến tận bây giờ đều còn trong ký ức của cô ấy không cách nào quên được.
Trước giờ Ninh Tôn đều sẽ không vì mới gặp mà cùng một người day dưa không dứt, lúc đó anh thích Cố Tư cũng vì gần gũi lâu ngày cảm thấy cô gái này không tồi.
Sau này cùng Hứa Thanh Du cũng do thời gian hai người gần gũi lâu dần, dần dần hợp ý rồi nảy sinh tình cảm.
Người như anh không quá tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên, tình cảm nhất định phải xây dựng trên cơ sở hai người tin tưởng hiểu rõ lẫn nhau, nếu không thì nào phải yêu, mà là nhìn vừa mắt.
Nhưng trên thế gian này người đẹp quá nhiều, chẳng lẽ thấy một người đẹp liền đổi một người?
Ninh Tôn hút hết một điếu thuốc liền đi tắm, sau đó trở về giường, Hứa Thanh Du vẫn ngủ rất ngon.
Ninh Tôn nằm bên cạnh cô, ôm lấy cô từ phía sau, suy nghĩ trong đầu rất hỗn loạn, cuối cùng anh dứt khoát không nghĩ nữa, cũng nhắm mắt lại.
Giấc ngủ này của Hứa Thanh Du ngủ rất thoải mái, lúc mở mắt ra là bị đói đến tỉnh.
Cô trở mình, Ninh Tôn không có trên giường, cho dù cửa phòng đóng, cô cũng mơ hồ nghe thấy âm thanh bên ngoài truyền đến.
Hứa Thanh Du đợi tỉnh một chút mới dậy mặc quần áo, sau đó xuống giường.
Kết quả chân vừa chạm đất, cô rùng mình một cái, hai chân thật sự không thuộc về cô nữa rồi.
Hứa Thanh Du đi đến bên cửa, tay đặt trên tay nắm cửa, vừa hé cửa ra một chút, cô liền nghe thấy tiếng của mẹ Ninh.
Hứa Thanh Du phản xạ có điều kiện, lập tức đóng cửa lại.
Căn phòng này của Ninh Tôn có phòng tắm, cô nhanh chóng đến phòng tắm nhìn gương săm soi.
Sau đó liền có chút thở dài, bây giờ bộ dạng cô như vậy, ra ngoài nói trước đó cô và Ninh Tôn cái gì không làm, đồ ngốc cũng không tin.
Hứa Thanh Du lập tức tắm rửa đơn giản một chút, sau đó thay một bộ quần áo mới.
Xác nhận chính mình so với lúc bình thường không khác mấy, cô mới ra khỏi phòng.
Mẹ Ninh quả thật đến rồi, lúc này đang ngồi trên sofa nói chuyện với Ninh Tôn, nét mặt có chút nghiêm trọng.
Hứa Thanh Du hắng giọng, sau đó đi sang phía hai người “Bác đến ạ.”
Mẹ Ninh quay sang nhìn Hứa Thanh Du, gật đầu, có lẽ do trong lòng có chút chuyện, nên căn bản không để ý đến trên mặt Hứa Thanh Du có chút không tự tại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!