Chương 92
Hai người họ ở cùng chỗ khiến tôi luôn cảm thấy khó chịu, rõ ràng tôi rất trong sạch, nhưng lại có chút lo sợ. “Tổng giám đốc Liêu, khách sáo rồi!
Nếu không có sự giúp đỡ của anh, tôi cũng không thể hoàn thành công việc một cách thuận lời như thế!” Trước mặt Trang Dật Dương tôi không dám gọi anh †a là anh Phàm.
Dù cho bây giờ, sắc mặt của Trang Dật Dương đã có chút khó coi, giống như tôi đang dan díu với người khác.
Rất nhanh sau đó, họ đã rời khỏi phòng phát triển, như: thể tùy ý đi dạo qua mà thôi. Trong chốc lát, phòng nhân sự đã gọi điện cho tôi, tôi đến để điều chỉnh lại chức vị và tiền lương, đối với tôi bây giờ, điều quan trọng nhất đương nhiên là tiền lương.
Nghèo đến nỗi trong túi chỉ còn vài trăm tệ, có tư cách gì để nói về lý tưởng, có tư cách gì để nói về sự tôn nghiêm. Rõ ràng biết rằng Trang Dật Thần e là sẽ tiếp tục làm khó tôi, nhưng tôi nhất định phải đứng vững trong phòng phát triển, như thế mới có thể đến rút ngắn khoảng cách điều tra ra được bí mật của Trang Dật Thần.
Tan làm ra khỏi công ty liền phát hiện xe của Liêu Phàm đang đứng đợi, anh ta vây vây tay.
Không ngờ anh ta lại đặc biệt đứng đợi tôi ở đây, những lời đồn đoán phỉ báng trong công ty rất lợi hại, anh ta vẫn đứng đây đợi tôi, lẽ nào thực sự không Sợ sao?
“Chào Tổng giám đốc Liêu!” Tôi còn chưa dứt lời, Liêu
Phàm đã lấy từ xe ra một bó hoa hồng. Nhưng đồng nghiệp đi qua đi lại đều nhìn thấy hết rồi.
Tôi đứng đó, nhận cũng không phải, mà không nhận cũng không xong, cũng không thể để Liêu Phàm cứ cầm như: vậy được! Đưa tay ra nhận hoa, đối phương thì mở cửa xe.
“Chuyện là, Tổng giám đốc Liêu, tối nay tôi có chút việc!” tôi từ chối lên xe, nếu cứ tiếp tục như vậy, dù ngoài khác có không hiểu nhầm, thì phía mẹ tôi cũng sẽ hiểu nhầm. “Vậy tôi đưa cô về nhà!" Liêu Phàm cũng không miễn cưỡng, ngược lại còn điểu chỉnh kế hoạch theo ý tôi.
Nếu anh ta ra ngoài đàm phán, tuyết đối là một cao thủ, tôi có chút không biết khóc hay cười.