Chương 216
Chỉ cần con sống, dù trong hình hài nào mẹ cũng chấp nhận.
Chờ đợi phẫu thuật là một cực hình đối với tôi, hết đợi bố tôi, đợi Dạ Dương, bây giờ lại đợi con gái mình. Tôi có một nỗi sợ vô hình với bệnh viện, đời này tôi nhất định phải làm nhiều việc tốt, xin ông trời đừng mang tai họa đến cho. những người thân yêu của tôi thêm lần nào nữa.
Ca phẫu thuật kéo dài từ 9 giờ sáng đến 4 giờ chiều, vẫn chưa ra, tôi dựa vào người Dạ Dương, khóc hết nước mắt. “Em phải khỏe, đợi Quả Quả ra còn phải cho con bú!” Dạ Dương bưng bát tổ yến sào lên cho tôi, tôi uống vài ngụm đã không muốn uống nữa, nhưng nghe đến đây lại bắt đầu uống thêm vài ngụm nữa.
5 rưỡi chiều, cuối cùng con bé cũng được đẩy ra từ phòng phầu thuật, nhìn gương mặt nhẹ nhõm của bác sĩ, tảng đá nặng trong lòng tôi mới được gỡ bỏ.
Thấy Dạ Dương nói chuyện với bác sĩ, tôi lén nhìn con bé, khi đến phòng chăm sóc đặc biết ICU, tôi kiên quyết muốn ở lại bên cạnh con bé, bác sĩ cũng cân nhắc đến trường hợp nếu con bé tỉnh lại cần mẹ dỗ, nên đã cho tôi thay đồ vào bên trong.
Một lúc sau, Dạ Dương cũng vào, tôi nhìn hai mắt anh ấy đỏ hoa, có lẽ vừa khóc xong, nhưng ở đây, anh ấy chính là chỗ dựa của mẹ con tôi.
“Anh về nghỉ ngơi chút đi, em ở lại với con!” Công ty, con cái, gia đình, ba thứ đều bận rộn, anh ấy đúng là một vị thần, anh ấy cũng biết mệt, tôi thương con, tất nhiên cũng thương cả anh ấy.
“Đợi đến lúc Quả Quả tỉnh lại thì anh đi, em chợp mắt chút đi, lúc nào con tỉnh, anh gọi em!” Dạ Dương ra hiệu bảo tôi lên giường bên cạnh ngủ, ở đây anh ấy đã sắp xếp ổn thỏa rồi.
Từ đêm qua tôi đã bắt đầu lo lắng, chính xác là không sao ngủ được, bây giờ mệt rã rời, nếu Dạ Dương đã trông ở đây, tôi đương nhiên yên tâm, năm xuống giường, chưa đến năm phút tôi đã ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!