Chương 140
“Mẹ đã cố ý tìm hiểu một chút về virus Kasai, đứa bé này mẹ khuyên con nên bỏ đi! Mẹ biết con sẽ rất đau lòng, là phụ nữ, ai có thể nỡ làm thế với con của mình. Nhưng đứa bé này có thể liên lụy đến con cả đời. Con vấn còn trẻ, sau này sẽ có được một đứa con khỏe mạnh! Hơn nữa nhà họ Trang sẽ không nhận đứa bé này, con đường này, làm sao con có thể bước một mình? Mẹ sẽ đau lòng lắm, con cũng là mẹ của đứa bé!” Mẹ tôi ôm tôi vào lòng, xoa mái tóc tôi, giống như hồi còn bé.
“Mẹ, con không nốt Vẫn còn xác suất 20% là một đứa bé khỏe mạnh.
Con vẫn muốn kiên trì xem, con muốn cho con con một cơ hội, mẹ cũng cho con một cơ hội có được không?” Tôi không muốn để mẹ tôi đau lòng, nhưng tôi càng không thể để con tôi mất đi cơ hội đến với thế giới này như thế. Nhà họ Trang có nhận nó không, tôi không quan tâm, tôi sẽ cố gắng làm việc, nuôi con khôn lớn, sẽ chăm sóc tốt cho nó, đàn ông không quan trọng bằng con cái, đây là đứa con có cùng dòng máu và sẽ không phản bội tôi. Còn đàn ông có thể đâm bạn một nhát dao bất cứ khi nào, thậm chí phản bội bạn, coi bàn như một món đồ, tôi mới 26 tuổi nhưng đã trải qua hai người đàn ông, dường như đều có chút tồi tệ.
Trong mắt mẹ tôi, đều không hợp lệ.
Cho dù Trang Dật Dương có nỗi khổ tâm đến đâu, ở góc độ của mẹ tôi đều không quan trọng bằng tôi, ở góc độ của tôi đều không quan trọng bằng đứa bé.
“Nếu thực sự bị bại não, con không thể sinh nó ra, nếu không cuộc đời con sẽ bị hủy hoại, cuộc đời của đứa bé cũng bị hủy hoại theo. Chúng ta không có tư cách để đứa bé đến thế giới này chịu tội cả một đời, nếu không nó lớn lên sẽ hận con. Khi nào đi siêu âm bốn chiều, mẹ đi cùng với con, nếu chính xác là bệnh bại não, đứa bé này nhất định phải bỏ đi, con có thể đồng ý với mẹ không?” Mẹ tôi vô cùng thấu hiểu tôi, bà ấy biết tình cảm của tôi đối với đứa bé.
Tôi không đáp lời mẹ tôi, nhưng trong lòng tôi, tôi không thể từ bỏ con tôi, tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
“Cô Lâm, bên ngoài có người tìm côI” Người bảo mẫu mới đến rất biết việc, nói chuyện mặt lúc nào cũng cười, tôi cũng rất thích, nhưng tôi lại càng nhớ chị Mai Tử, nhưng không biết tại sao chị ấy lại không làm nữa.
“Mời khách vào phòng khách!” Vì đứa bé, tôi chuyển vào ở biệt thự của Trang Dật Dương, có lẽ là do sợ tôi có gánh nặng trong lòng nên đã cố ý đổi một tòa nhà khác.