Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Yêu Không Thể Yêu - Lâm Tĩnh Văn

Chương 118

Tôi năm trên giường, không dám động đậy, vì tôi sợ, chỉ cần tôi động đậy, đứa bé sẽ chảy ra khỏi cơ thể tôi

Đúng lúc này, Trang Dật Dương nói với tôi, đứa bé trong bụng Châu Tư Dĩnh không cần xét nghiệm nước ối nữa, cô †a đã thừa nhận đứa bé là con của Trang Dật Thần. Trong tình hình này, nhà họ Châu chỉ có thể gả Châu Tư Dĩnh cho Trang Dật Thần.

Nếu Trang Vân Đào đã là Chủ tịch hội đồng quản trị, thì hôn ước giữa nhà họ Châu và nhà họ Trang, đối với Trang Dật Dương mà nói, cũng không còn quan trọng như thế nữa. Hơn nữa, đâu phải cổ phần của Châu Diên Khánh sẽ không thay đổi đâu.

Mỗi ngày chúng tôi đều gọi video nói chuyện, nhưng tôi vẫn không nói cho anh ấy biết chuyện đứa bé, chính vì tôi sợ anh ấy cũng sẽ bắt tôi bỏ nó đi. Tôi sẽ vô cùng đau lòng, vì đứa bé này, là một cơ hội khác mà ông trời trao cho tôi.

“Dật Dương, tình hình sức khỏe của anh thế nào rồi? Vẫn phải làm hóa trị sao?” Tôi không nhịn được nữa, nếu như tình hình sức khỏe của anh ấy tốt hơn, có phải tỉ lệ sống sót của đứa bé sẽ cao hơn không.

Đầu dây bên kia, Trang Dật Dương trầm mặc một lát: “Bác sĩ nói không cần hóa trị nữa, kết quả ca phẫu thuật của anh rất tốt, thời gian này không cần uống thuốc nữa, chỉ cần đi khám định kỳ là được!”

Tin tức tốt lành này khiến tôi suýt chút nữa hét ầm lên, tôi
 

liên tục nói tốt tốt.

Tôi đã quyết định rồi, cho dù đứa bé này bị down hay khuyết tật, tôi đêu sẽ không bỏ nó đi, cho dù Trang Dật Dương không cần nó, thì tôi sẽ nuôi con một mình. Nó là

con của tôi, là đứa con cùng dòng máu của tôi, nói không chừng, có khi lại là Tiểu Thiên về thăm tôi.

Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ nó đi. Tôi ngày ngày chờ đợi, đến tuần thứ tám, bỗng nhiên tôi bị chảy máu. Nhìn thấy máu trên quân lót, trái tim tôi vô cùng tuyệt vọng, chẳng lẽ đây chính là số phận rồi sao?

Trong sự tuyệt vọng, tôi không ngừng khóc, nhưng lại không dám khóc to, chỉ lau nước mắt, không dám phát ra âm thanh, sợ rằng con tôi sẽ càng nhanh rời bỏ tôi.

Đợi đến khi xe cấp cứu đến, tôi mới có thêm chút hy vọng, không chừng vẫn còn cơ hội, vẫn còn cơ hội.

Sau khi kiểm tra một lượt ở bệnh viện, tôi đợi bác sĩ đưa ra phán đoán, ít nhất trước mắt tôi không phải làm phẫu thuật gấp, chứng tỏ con tôi vẫn còn cơ hội, chỉ cần có thể bảo vệ được nó, bắt †ôi làm gì cũng được.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!