Chương 103
Cô ấy cầm tay lên, vui sướng nhìn tôi, “Thật không? Chị Lâm, cô thật tốt!
Có phải là vị tổng giám đốc đó của cô giúp không? Lúc nào tôi mới có thể tìm được một vị tổng giám đốc, cô gái bé nhỏ như tôi sẽ không phải đi tìm những chàng trai nghèo nữa, quá mệt mỏi, vẫn là tìm một tổng giám đốc tốt hơn!”
Thấy ai đó đang ngây ngốc, tôi vờ như không thấy. Tôi gửi địa chỉ đến điện thoại của cô ấy, tránh người mù đường như cô ấy đi sai chỗ.
Buổi tối không để Tiêu Viện Viện canh đêm mà nói cô ấy về nhà.
Tối qua hôn mê, căn bản là không biết ai ở cạnh đêm đó, tối nay coi như tôi một mình qua đêm ở viện. Không thấy cô đơn lắm nhưng thấy hơi mệt!
Mấy năm trở lại đây, tôi chưa từng nghỉ ngơi tử tế, mấy. ngày này coi như cho mình được nghỉ phép!
Nhưng tôi không ngờ, Trang Dật Thần lại tới phòng bệnh thăm tôi, trên tay còn đồ bổ dưỡng. Đây được coi là gì, xin lỗi sao?
“Giám đốc Trang, tôi còn chưa chết, .
cảm ơn cậu!”, tôi thấy Trang Dật Thần, hận không thể gặm xương của cậu ta, ăn thịt cậu ta, uống máu cậu ta. Rõ ràng cậu ta là một con rắn độc không có nhân tính. “Thật ra tối qua nếu cô ngoan ngoãấn tiếp rượu, sẽ không có chuyện tiếp sau xảy ra. Tôi cũng không ép cô đi với
người khác, dĩ nhiên nếu cô vì tiền mà tự mình đồng ý vậy cũng không liên quan gì tới tôi!” Trang Dật Thần gượng gạo giải thích.