Chương 145: Mở đầu nho nhỏ
Biểu cảm của Đường Hoa Nguyệt trong giây lát giống như một kẻ tâm thần: “Bây giờ anh chắc chắn chứ? Anh như thế này ….có được không?”
Hoắc Tuấn Anh hạ giọng “Ừm” một tiếng: “Không cần lo lắng cho anh, không có gì”
Nếu đã như vậy, Đường Hoa Nguyệt không nói nhiều lời xuống khỏi giường sau đó ra ngoài phòng bệnh.
Thật sự vẫn quen tự làm việc một mình, ai muốn quan tâm anh ta?!
Nếu anh đã nói bản thân không sao, vậy tự nhiên Đường Hoa Nguyệt cũng không có bất kì quan tâm gì.
Nghĩ cũng đúng, nhìn anh vẫn có thể đến, bị thương có lẽ cũng không nặng lắm.
Nghĩ đến những năm đó cô đã chịu bao nhiêu tội lỗi đau khố, thê thảm gấp trăm ngàn lần, cô còn thể chịu đựng được, họ Hoắc kia thực sự không có gì đáng nói cả.
Bệnh viện này vừa may là do bệnh viện mà Tân Kỳ Tân công tác sau khi trở về Trung Quốc, chỉ là hôm nay không phải ca trực của Tần Kỳ Tân, Đường Hoa Nguyệt cũng không muốn làm anh ta bất ngờ, dù sao đợi sau khi Hoắc Tuấn Anh Lấy tủy ra, mọi chuyện đều dễ dàng nói.
Cây kim lạnh băng vừa to vừa dài chầm chậm đâm vào tĩnh mạch trên cánh tay của Hoắc Anh Tuấn, anh chỉ thấy cả người mình ớn lạnh, nhưng ở trước mặt Đường Hoa Nguyệt chịu đựng không kêu lên.
Đường Hoa Nguyệt bị anh liếc một cái, hiểu nhầm ý của Hoắc Anh Tuấn, trực tiếp tìm một cái cớ: “Hôm nay tôi không cần lấy, mấy bản mẫu của tôi đang để bên Tần Kỳ Tân. Nói cho cùng thân thể tàn tạ của tôi cũng không còn bao nhiêu máu, vậy nên cũng bớt lãng phí một chút. Anh nói có đúng không, Hoắc tổng giám đốc”
Cô vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào máu của Hoắc Tuấn Anh Từ từ chảy vào ống nghiệm, hai mắt nóng rực.
Nhưng ống hút này là để cứu mạng Thư Thư, cô con gái bảo bối đáng yêu nhất của cô, chỉ cần trực tiếp ghép tủy là bệnh của bé có thể khỏi bệnh rồi!
Bé sẽ trở thành một đứa bé khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác, sẽ bình an vui vẻ lớn lên……Đường Hoa Nguyệt nghĩ đến cảnh tượng đầy hy vọng này, ánh mắt trở nên chua sót.
Tận đến khi y tá rút kim ra, anh ta đưa cho Hoặc Tuấn Anh một cục bông và ấn lên đâu kim châm của mình, Đường Hoa Nguyệt mới rũ mị, ánh mắt chuyển từ cánh tay lên khuôn mặt có chút tái nhợt của anh ta.
Hoắc Tuấn Anh dường như có chút khó chịu cụp mắt xuống, tránh ánh mắt của Đường Hoa Nguyệt, nặng nề nói: “Đường Hoa Nguyệt, em nhất định phải nói chuyện như vậy với anh phải không?”
Đường Hoa Nguyệt cười cười: “Chê cười rồi, tôi với Hoắc tổng giám đốc nói chuyện nửa câu không hợp.”
“Như vậy” Hoắc Tuấn Anh gật gật đầu: “….Vậy anh đi đây, có kết quả phù hợp nhớ báo cho anh.
Anh có việc, không cần tiễn “
Trước trán và sau đầu Hoắc Tuấn Anh đều có vết thương, áo vest cũng có mấy vết xước, lúc này vai anh hơi run rẩy, tay phải cử động có chút không tự nhiên dựa vào tường chầm chậm rời khỏi.
Đường Hoa Nguyệt đứng trước cửa phòng bệnh huyết học, không nói lời nào nhìn bóng lưng nhếch nhác đã đi xa của Hoắc Anh Tuấn.
Mãi cho bóng dáng cao lớn hoàn toàn biến mất ở cuối hành lang, cô mới quay người vào.
phòng làm việc của bác sĩ.
Nửa tiếng sau, cô quay về phòng bệnh vừa rồi, chuẩn bị lấy đồ rời đi, nhưng lại không ngờ khi bước ra ngoài cửa lại nhìn thấy Hoắc Tuấn Anh và Từ Uyển Nhan đáng đứng cùng nhau.
Đường Hoa Nguyệt hơi dừng lại, đứng trong tòa nhà, cười lạnh lùng nhìn đôi cẩu nam nữ đang ở trong bãi để xe tình chàng ý thiếp.
Mặt Từ Uyển Nhan lo lắng, hình như mới nhận được tin đến đón Hoắc Anh Tuấn, cô ta nhìn thấy vết thương của Hoắc Anh Tuấn, trong nháy mắt nước mắt liền tuôn rơi.
“Hoắc Anh Tuấn, ai dám đánh anh vậy, có phải là không muốn nói?! Xe của anh đâu….?” Từ Uyển Nhan cẩn thận đỡ cánh tay Hoắc Anh Tuấn, đau lòng hỏi: “Anh bị đau ở đây vậy? Nói cho em biết, em lập tức tìm mấy bác sĩ tin tưởng đến Hoắc gia khám cho anh!”
Hoắc Tuấn Anh bị cô ta lảm nhảm càng thêm khó chịu, mặc kệ bờ vai đang đau nhói, lạnh lùng hất tay cô ta sang một bên.
Ồ, Đường Hoa Nguyệt hơi nhướn mày, đây là diễn cái gì vậy? Hoắc Tuấn Anh này thật không biết thương hoa tiếc ngọc.
Lúc này, La Cơ Vị Y lái chiếc Bentley mà Hoặc Tuấn Anh thường ngồi vào cổng bệnh viện, Hoắc Tuấn Anh bước lên trên xe, không nói một câu với Từ Uyển Nhan, như vậy vứt cô ta ở đó.
Đường Hoa Nguyệt không thể thừa nhận, nhìn thấy Từ Uyển Nhan khó chịu, thật sự là….rất thoải mái.
Cô nhìn sự lo lắng và dịu dàng của Từ Uyển Nhan khi có mặt Hoắc Tuấn Anh trong chốc lát trở thành khuôn mặt nên ghen tuông và đầy thù hận.
Từ Uyển Nhan không cam tâm như vậy!
Đương nhiên cô ta biết vì sao Hoắc Tuấn Anh bị thương như vậy, bởi vì người lái chiếc xe có ý đồ đâm chết Đường Hoa Nguyệt chính là do cô ta tìm!
Nếu Đường Hoa Nguyệt có thể chết một lần, vậy có thể chết lần thứ hai, chết vô số lần! Nếu Đường Hoa Nguyệt vẫn tiếp tục như âm hồn bất tán quay lại tranh Hoắc Tuấn Anh với cô ta, cô ta sẽ để cô chết không có chỗ chôn!
Ai biết được người tài xế gây chuyện vào thời điểm quan trọng, vốn không đâm chết người!
Từ Uyển Nhan càng không ngờ rằng là, vì sao hôm nay Hoắc Tuấn Anh cứ khăng khăng đòi ngồi vào ghế lái phụ của Đường hoa Nguyệt, rốt cuộc tại sao họ lại ở cùng nhau?! Tại vì sao Hoắc Tuấn Anh liều chết để bảo vệ người đàn bà đê tiện đó!
Rốt cuộc là tại sao!?
Từ Uyển Nhan tức giận đá chân vào cửa xe, sao đó rời đi.
Đường Hoa Nguyệt đã nhìn thấy hết, đột nhiên cảm thấy tất cả mọi chuyện kì lạ đều có lí do.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!