Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Nghiêm Quân Hạo từ lúc đi vào phòng đến bây giờ, trên mặt tràn đầy nụ cười vẫn luôn không ngừng, nếu như không phải sợ cái mạng nhỏ của mình không còn, anh nhất định sẽ suồng sã tứ phía cười to lên, chặn lại sẽ bị nội thương đó nha!

“Cậu dám cười, cậu nhìn đi.” Mặc dù bị khốn tại người, Lương úy lâm lạnh lùng nói nhỏ lại nhưng vẫn tràn đầy lực uy hiếp kinh người.

Nhưng Nghiêm Quân Hạo căn bản không nhịn được, thật sự cười quá sảng khoái, liên tiếp những trận cười tràn ra, vang vọng trong phòng thật lâu.

“Chậc, thực sự không nghĩ tới Nhược Tuyết lại làm ra chuyện này! Em ấy thật đúng là thần tượng của mình!” Khóe miệng anh cố gắng thế nào cũng không ngăn được, đang nhìn người bạn tốt một thân nhếch nhác nằm ở trên giường, mà anh nghĩ tới cái đạo cụ nhàm chán đó, mặc kệ chỉ là cảm giác thôi nhưng nhìn bề ngoài cũng rất có cảm xúc, búp bê thổi khí uất ức ở đầu giường… Anh nghĩ một màn này cả đời sẽ không bao giờ quên.

Nhược Tuyết cái cô gái này còn quá tốt bụng rồi, cư nhiên lại dùng chăn mỏng che bộ phận trọng yếu của cậu ta, chỉ là cái trận thế này cũng thấy rồi, lần này tới tuyệt đối là đáng giá, quá đáng giá rồi!

Nếu như không phải sợ Lương Úy Lâm nổi đóa trả thù anh, anh thật muốn lấy điện thoại ra chụp hình lưu niệm, chậc chậc đáng tiếc cơ hội này khó khăn lắm mới có!

“Thật là nhờ có cậu dốc sức giúp đỡ.” Không có Nghiêm Quân Hạo, người phụ nữ kia sao có thể cột chặt anh như vậy? Món nợ này anh sẽ nhớ kĩ, về sau anh nhất định sẽ trả lại. Hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng được tự do.

“Ai, mình thực sự không có nghĩ cô ấy biết làm chuyện này. HƠn nữa…chậc chậc” Lần nữa than thở, đồng tình nhìn về Lương Úy Lâm nhịn không được, bộ vị rất vất vả.

“Cậu nói nhảm quá, còn không mau thả mình ra?”

“Thật ra thì cô ấy vẫn còn hảo tâm ít nhất không có chơi đùa chết cậu, còn không biết ơn mình tới cứu cậu.” Nghiêm Quân Hạo ung dung mở khóa còng ra.

"Đúng vậy, thật hảo tâm đấy! Tốt bụng đến nỗi hai giờ sau cậu mới đến.” Anh hoài nghi căn bản Nghiêm Quân Hạo cũng đang ở đay cho nên chỉ muốn xem chuyện cười của anh mà thôi.

Cái phòng này không cần nói nhất định là nơi ở của Nghiêm Quân Hạo. Anh đã biến mất suốt mười giờ, thủ hạ của anh cũng không có tìm anh, trừ Nghiêm Quân Hạo, không có ai có thể làm được! Mà thủ hạ ẩn mình của anh nhất định ở gần đây, nếu như không phải người phụ nữ kia cùng anh ở chung một chỗ, hắn không thể nào yên tâm như vậy.

Xem ra một chút ý định sớm bị thủ hạ của mình thấy rõ ràng. Cũng không biết người khác có thừa nhận hay không!

“Cậu nói là cậu cứ như vậy trong hai giờ?” Thái độ của Nghiêm Quân Hạo rõ ràng là đồng tình “Thật là không biết nên bội phục cậu như thế nào.”

Rõ ràng đã sớm biết còn giả bộ giật mình, thật là làm khó Nghiêm đại bác sĩ.

Còng vừa buông lỏng Lương úy lâm lập tức ngồi dậy, đoạt lấy chìa khó, hai chân cũng được mở.

“Có bản lãnh cậu đừng đi! Chờ mình ra ngoài cậu nhất định phải chết.” Quẳng xong câu nói này anh bước nhanh vào phòng tắm “phanh” một tiếng, để Nghiêm Quân Hạo ở ngoài cửa phách lối đang cười.

Nửa giờ đi qua, anh cuối cùng đi ra được, trên người còn nhỏ nước, cho dù là quấn khăn tắm nhưng cặp tròng đen lóe lên tia lạnh lùng, lạnh đến mức có thể làm đông cứng người khác, giống như mới vừa rồi còn ở trên giường mất khống chế thì hoàn toàn là một người khác.

Nghiêm Quân Hạo chưa từng hối hận như vậy, anh chọc ai không chọc lại đi chọc thủ lĩnh hắc đạo không có lương tâm, còn không biết chết sống đứng đây chờ cậu ta ra ngoài, nhưng lâm trận không bỏ chạy là phong cách của Nghiêm Quân Hạo anh, dù hai chân có mềm ra cũng phải duy trì nụ cười trên mặt.

“Nếu như cậu nhất định phải đánh mình, trước có thể cho mình nói một câu không?”

“Nói.”

“Cậu có phải rất yêu cô ấy không?”

Anh đứng nơi đó trầm mặc không nói. Ước chừng khoảng một phút không có trả lời câu hỏi của bạn tốt mà đi thẳng tới tủ rượu rót một ly ra uống.

Rượu mạnh nóng rát cổ họng đốt tới dạ dày. Yêu! Nếu quả thật không yêu thì tốt biết bao?

Yêu, Lương úy lâm đã từng nghĩ rằng không xảy ra nhưng nó lại xảy ra rất chân thật, nhưng anh hiểu được thì đã quá muộn, thương thế của lòng cô và anh không biết khi nào lành lại.

Cho nên chỉ có thể mạnh mẽ đem cô trở về bên cạnh đối mặt với lạnh nhạt của cô anh cũng chỉ có thể dùng lạnh nhạt mà đối phó!

“Này anh bạn yêu dấu, sao lại không nói? Không nghĩ tới lá gan của cậu nhỏ như vậy, phụ nữ đều rất dễ cảm động, huống chi Nhược Tuyết. Cô ấy chỉ là sợ không dám yêu. Lâm, yêu một người thật ra cũng không đáng sợ, nó cũng không phải là ngày tận thế, tình yêu rất ngọt ngào! Cậu không thử một chút làm sao biết? Yêu cầu của Nhược Tuyết cũng không nhiều, cho cô ấy không gian, nhiều quan tâm hơn, phụ nữ là để thương, để yêu…”

“Nghiêm Quân Hạo…”Để ly rượu xuống, Lương úy lâm xoay người đối mặt với anh.

“Hả?” Bác sĩ Nghiêm nhếch môi cười, anh không phải tới thời kì sắp mãn kinh rồi chứ? Gần đây rất thích nói chuyện sách vở với Lâm. Anh cũng chỉ là tốt bụng thôi, không đành lòng nhìn bọn họ dây dưa nhiều năm như vậy, khổ sở như thế!

Cuộc sống ngắn ngủi, mấy chục năm mà thôi, vì thù hận dây dưa mà không có ý gì sao? Nếu quả thật còn yêu vậy thì không nên buông! Cả đời người có thể gặp được một người để mình yêu thật không dễ, huống chi người đàn ông như Lương úy lâm cũng vậy!

“Món nợ này mình sẽ sớm thanh toán với cậu.” Không có ai có thể tính toán với Lương úy lâm, cho dù là bạn tốt của anh cũng vậy. Về phần người kia, chờ anh nghĩ xong rồi nói.

"Hoan nghênh vô cùng. Chỉ là, cậu có thể cho mình biết cậu định làm gì không?” Một khẩu súng màu đen cho anh đáp án “Mình đếm đến ba, lập tức biến mất trước mặt mình.”

“Cái người này, không có một chút hài hước gì cả.” Giơ hai tay mình lên, Nghiêm Quân Hạo còn có thể không vừa đi vừa cười, khả năng của Lương úy lâm anh không nên đi thử! Ha ha, ngày tốt đẹp vẫn còn dài!

"Một. . . . . ." Lương úy lâm bắt đầu đếm.

"Được rồi, được rồi. Mình bây giờ không phải là đi rồi sao? Giao tình của chúng ta nhiều năm như vậy , về phần cậu sao. . . . . ." Vẫn còn ở đây nói?

"Hai. . . . . ."

"Ba" tiếng vẫn chưa nói ra, bởi vì trong phòng chỉ còn lại mình anh.

“Diệc Phi, bước ra đi!” Lương úy lâm để súng xuống lên tiếng.

“Chủ nhân, Sneidjer về Tokyo rồi.”

“Tạm thời không cần để ý, theo dõi hắn.” Lương úy lâm dừng một chút “Cô ấy đâu?” Căn bản không cần hỏi thì hắn cũng biết ý anh chỉ ai.

“Mang theo cô chủ nhỏ còn có A Cánh đi chơi rồi!”

Chơi!? Được rồi, sẽ để cho cô chơi đủ rồi hãy nói!

**

Nhược Tuyết dĩ nhiên sẽ không ngu như vậy, không về nhà để chờ Lương úy lâm tìm cô tính sổ.

Ra khỏi phòng Nghiêm Quân Hạo, không có gì bất ngờ, A Cánh mở cửa chờ, a, cô sao có thể đánh giá thấp năng lực của anh đây? Bọn họ không có đi tìm, bọn họ nhất định tin tưởng chủ nhân sẽ không có chuyện gì?

Được rồi! Đã vậy cô không cần thiết phải khách khí với anh, trực tiếp kêu A Cánh lái xe về nhà sau đó đón con gái, cô muốn đi thưởng thức cảnh đẹp ở đây.

Nơi được gọi là “thành phố phật giáo” Băng Cốc, bọn họ chơi rất vui, cô mang theo con gái còn có A CÁnh, dù không hiểu ngôn ngữ ở đây nhưng không có vấn đề gì.

Bọn họ đi khắp nơi ở Băng Cốc, danh lam thắng cảnh, cỏ xanh mươn mướt, hoa tươi nở rộ, cung điện phật giáo lớn nhất, cổ kính, nhiều ngôi chùa có kiến trúc làm cho cô kinh thán không thôi. Bọn họ còn ăn rất nhiều món ăn, như giò heo, trứng mặn, ngư hoành cùng bùn xào ở phố người Hoa, ở nơi này còn có thể thưởng thưc thức ăn ở quê hương làm cho người ta rất cảm động.

Bọn họ lưu luyến không muốn về, Băng Cốc còn có ‘thành phố trên sông’, ở hai bên bờ sông cây cối tươi tốt, có thuyền trái cây ở trên dòng sông. Dân tộc mặc áo màu xanh đặc sắc, đội nòn vành rộng, phụ nữ Thái chèo ghe độc mộc, trên thuyền có rất nhiều trái cây khác nhau, lớn tiếng rao hàng tạo thành một phong cảnh náo nhiệt vô cùng.

Mà lúc này Nhược Tuyết ôm con gái chờ A Cánh, cô thấy người phụ nữ hơn 40 tuổi trên thuyền bán sầu riêng, cô thích ăn sầu riêng nhất. Sầu riêng là vua của các loại trái cây, đứng đây nghe mùi vị không tốt lắm, trước kia Nhược Tuyết không dám ăn nhưng ngày hôm đó không chịu nổi nhiệt tình của bà bán hàng, cẩn thận từng li từng tí nếm thử, sau đó cô chưa bao giờ ăn sầu riêng nhưng dám cả gan ăn thử hương vị ngọt ngào của nó thấm vào trong lòng làm cô càng muốn ăn. Sau khi trở lại khách sạn lạ cảm thấy nhớ mùi vị đó, cho nên sáng sớm cô liền chạy đến chợ phiên tìm mua nhưng không tìm được bà bán trái cây ngày hôm qua.

Không có cách nào, chỉ có thể mua của một người phụ nữ khác cũng không kém phần nhiệt tình như người hôm đó.

Nhưng khi khui trái cây ra cô để lên cái dĩa nhỏ muốn cùng con gái ăn thì thanh âm quen thuộc kia lại vang lên ở phía sau “Ăn ngon không?”

Dĩ nhiên là ngon! Nhưng cô nhát gan không dám quay đầu lại nhìn người đàn ông kia.

"Ba. . . . . . Làm sao ba lâu như vậy mới đến?" Người bạn nhỏ chạy tới ôm cổ ba, nhẹ nhàng làm nũng.

“Chơi có vui không?” Vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nhẹ giọng hỏi.

“chơi rất vui! Lần sau ba cùng đi!” Lương Tư Đồng dùng sức gật đầu.

“Chơi đủ chưa?” Mặc dù đang cùng con gái nói chuyện nhưng Lương úy lâm cũng nhìn chăm chú người phụ nữ kia, khuôn mặt cô rám đen không ít.

Cô cố gắng chuẩn bị tất cả, anh biết cô đi chơi, khẳng định sẽ bị anh chỉnh rất thảm…Nhưng anh giống như không có tức giận nha! Rốt cuộc chịu xoay người lại thấy người đàn ông kia đang ôm con, mặt nhìn cô thật sâu.

Lương úy lâm sao lại tốt như vậy? Chắc trời sắp sập rồi! Nhưng Nhược Tuyết quyết định không để ý đến anh, ngẩng đầu, không nhìn anh cái nào, nhấc chân ngồi vào xe dừng ở ven đường, Bill mở cửa xe cho cô thế nhưng mặt làm khó gọi cô “Tiểu thư…”

"Thế nào?" Nhược Tuyết không rõ nhìn hắn, muốn nói rồi lại thôi, Bill nhìn dĩa sầu riêng trên tay cô, chẳng lẽ muốn ăn sao? “Anh muốn ăn sao?”

“Tiểu thư….”Bill cau mày, chủ nhân không thích mùi sầu riêng, nhưng tiểu thư lại mang lên xe, hắn phải làm sao đây? Mà chủ nhân ôm cô chủ nhỏ đang đi tới chỗ xe.

Thấy Bill không dám lên tiếng, nhìn dĩa sầu riêng trên tay cô sau đó nhìn người đàn ông kia, Nhược Tuyết đã biết, thì ra anh không thích! Ha ha nhiều năm như vậy cũng biết anh ghét gì đó rồi.

Không thích đúng không? Cô càng muốn mang theo xe ăn! Hơn nữa còn phải mua nhiều mang về, quay đầu lại, tầm mắt lướt qua một đôi phụ nữ, hướng về phía sau A Cánh cười ngọt ngào: "A Cánh, lại đi giúp tôi mua mười quả sầu riêng mang về!" Sau đó mọi người trợn mắt há mồm nhìn cô.

Làm sao đây? A Cánh nhìn về phía chủ nhân.

"Ba, mẹ thích ăn!" Thanh âm mềm mại của Lương Tư Đồng vang lên. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng biết trong nhà chưa từng có nghe qua mùi vị này không tốt, nhưng lại là trái cây ăn rất ngon.

"Đi đi!" Ước chừng nhìn người phụ nữ đang ăn vui vẻ trên xe, Lương úy lâm rốt cuộc mở miệng. Chủ nhân đồng ý, làm thủ hạ đương nhiên sẽ lập tức đi làm.

Ôm con gái trở lại xe, ngồi an toàn trên ghế xong, người bạn nhỏ chưa tới năm phút đã ngủ mất rồi. Ý hiện tại muốn nói chỉ có hai người lớn bọn họ đang mắt to trừng mắt nhỏ.

Không, phải nói là Lương úy lâm đang cau mày nhìn cô đang ăn.

“Em ăn đủ chưa?” Lại dám không để ý đến anh?

“Vẫn chưa…anh có muốn ăn hay không?” Cố ý dùng nĩa múc một miếng, Nhược Tuyết đưa tay vươn đến gần miệng của anh. Mặc dù anh không đẩy tay cô ra, nhưng nét mắt của anh cực kì đặc sắc, chán ghét?!

Người phụ nữ này, càng ngày càng lớn mật! Nhưng anh càng ngày càng thích! Nếu nói 3 năm trước anh miễn cưỡng để cô rời đi nhưng hiện tại có chết cũng không buông!

Mặc kệ cô khóc trở nên không sợ anh, thậm chí dám chơi trò đó với anh, anh thế nào cũng không rời mắt được. Cho dù tan xương nát thịt, oán hận không thôi, chỉ là anh làm sao nói với cô?

"Lấy đi!" Lại không lấy ra, anh không xác định có thể đem cô và cái mùi vị đó mà quẳng xuống xe không, chỉ là anh không bỏ được!

"Không cầm. . . . . ." Cặp mắt khiêu khích chống lại tròng mắt đen của anh, dù sao cô cũng không sợ anh!

"Lăng Nhược Tuyết, em nhất định phải như vậy mới được sao?" Phụ nữ, quả nhiên là không thể để phóng túng quá mức! Nghiêm Quân Hạo nói gì? Phụ nữ là để yêu, anh cũng còn chưa cưng chiều cô, cô đã lớn lối như vậy rồi, nếu quả thật như Quân Hạo nói, anh chắc không cần sống nữa?

"Ừ. . . . . ." Nhìn anh càng đến gần mặt của cô, Nhược Tuyết chợt hối hận mình đối với anh khiêu khích, lần trước thù còn không có báo, hiện tại anh có thể hay không ‘thù cũ thêm oán mới’?

Đều do Nghiêm đại ca, ngày đó cô từ nhà anh chạy đến gọi điện thoại cho anh, anh ở đầu dây rất vui vẻ nói “Nhược Tuyết yên tâm đi! Thật ra Lương úy lâm chỉ là một người đàn ông mà thôi, không phải sợ. Muốn đối phó cậu ta không cần so phải trái với cậu ta, mà phải dùng nhu mềm để thắng cứng rắn mới được!”

Được rồi, mềm tốt hơn so với cứng rắn! Nhưng cô giống như dùng sai rồi? Sẽ có kết quả gì đây?

Hai người ngày càng gần, gần đến có thể nghe được hơi thở của nhau, cái nĩa trên tay khi hơi thở anh đập vào mặt, nó rơi xuống xe.

Anh rốt cuộc muốn gì? Trên xe còn có con gái đang ngủ, còn tài xế nữa đó! Huống chi bên ngoài còn có người ta đi ngắm cảnh nữa!

Nhưng khóe mắt liếc qua hình như tài xế không nhìn thấy gì, ngồi thẳng tắp cặp mắt yên lặng nhìn về phía trước, giống như không quan tâm chuyện ở phía sau, cái gì cũng không nhìn thấy.

“Muốn cho anh ăn sầu riêng sao? Nói là được rồi!” Hơi thở nóng rực trầm thấp nỉ non ở bên tai cô, trong nháy mắt đánh tới da thịt của cô, làm cho cô như bị giật điện, toàn thân nặng nề chấn động.

“Anh…không cần gần như vậy!”

“Không tới gần em, sao có thể ăn sầu riêng? Em mới vừa rồi không phải rất nhiệt tình mời anh ăn sao?” Cố ý hướng tới tai cô thổi hơi, sau dó thấp môi khẽ liếm vành tai của cô.

"Sầu riêng. . . . . . Ăn xong rồi. . . . . ." Xong rồi, tính sai kế hoạch rồi! Người đàn ông này tại sao muốn dùng cái giọng điệu này tán tỉnh cô chứ? Cô thật sự không có cách nào tiếp chiêu!

“Nơi này không phải có sao?” Khóe môi nâng lên nụ cười tà, đưa tay nâng cằm cô, ngón cái khẽ vuốt ve cánh môi của cô, sau đó nhìn vào đáy mắt đang hốt hoảng của cô….Cùng anh chơi, cô không phải quá non sao? Nếu thích, anh sẽ chơi cùng!

Anh thu tay lại, chiếm lấy môi cô, đầu lưỡi trơn trượt linh hoạt chui vào trong miệng cô, hoạt động đầu lưỡi trong miệng cô, uống nếm tư vị ngọt ngào của cô.

Thì ra vị của sầu riêng ngọt như vậy, quyến rũ thể xác và tinh thần của anh, anh nếm lần nữa, thậm chí muốn trực tiếp đem cô áp sát vào mình.

Lại một lần nữa bị hành động của anh làm kinh ngạc đến ngây người, Nhược Tuyết chấn kinh đến động cũng không dám động, chỉ vì nụ hôn của anh tràn đầy mùi vị tình dục, hơi thở của cô, hơi thở của anh cũng từ từ tăng thêm. . . . . . Người đàn ông này, lại hôn cô như thế. . . . . . Khi môi lưỡi anh dụ dỗ, thân thể không tự chủ được mềm nhũn, nhắm hai mắt lại, đắm chìm trong nụ hôn nóng bỏng của anh.

Nụ hôn run rẩy nhưng tràn đầy run động, anh với cô chưa bao giờ có…Cô quên mất con gái còn đang ngủ bên cạnh, trên xe có người, lòng cô loạn lên, toàn thân mềm yếu vô lực.

Anh hấp dẫn khiêu tình, môi lưỡi triền miên, hơi thở nóng bỏng, bàn tay vẫn thật chắc vòng qua thân thể xụi lơ mềm mại của cô, Lương úy lâm từ từ buông môi cô ra, khát vọng vẫn chưa thỏa mãn làm hơi thở của anh có vẻ nặng nè, hơi thở nóng trào vào trong mũi cô “Cảm giác tốt như vậy? Không bằng chúng ta về nhà làm tiếp có được không hả?”

"Lương úy lâm, ai muốn trở lại với anh!" Ý thức cuối cùng trở lại thực tế, trời ạ, Lăng Nhược Tuyết, cô sao lại hưởng thụ nụ hôn mãnh liệt của anh? Cô không phả rất hận anh sao? Làm sao lại như thế? Người đàn ông này, đến cùng muốn làm cái gì?

"Yêu tinh này, em cho rằng lần trước làm chuyện như vậy với anh xong, anh sẽ bỏ qua cho em sao? Có can đảm làm sao lại không dám chịu hậu quả?”

"Lương úy lâm. . . . . ." Được rồi, Nhược Tuyết thừa nhận mình thật một chút cũng không tranh biện, đặc biệt là trước mắt Lương úy lâm, cái người tuyệt đối không giống đàn ông.

Lần trước cô to gan như vậy, thật sự là chọc tức lí trí của anh rồi! Hiện tại có người cho anh thêm cơ hội như vậy, cô không biết mình còn dũng khí nữa không?

Cô cố gắng chuẩn bị, anh bị cô chơi như vậy, anh sẽ chỉnh cô rất thảm….Vậy anh bây giờ đang nghĩ muốn đòi lại hết sao?

"Ngắm cảnh như vậy đủ chưa?" Không hề trêu chọc cô nữa, anh ngồi thẳng người sau đó giúp cô sửa sang quần áo. Dù anh thật muốn cô, nhưng không thể ở trước mặt con gái!

Không biết là mình hành động bất mãn hay là tức giận anh, tóm lại sau khi anh buông Nhược Tuyết ra thì cô đem mặt tựa vào con gái đang ngủ say bên cạnh, nhắm mắt lại không nói lời nào.

Anh nghĩ thế nào thì thế ấy đi dù sao cô cùng con đều ở trong tay anh, còn có thể chạy đi đâu?

“Đi tham quan tiếp đã.”

Ah? Không phải muốn lấy lại công đạo sao? Thế nào lại đổi đề tài rồi? Cô còn đánh giá thấp lòng trả thù của anh? Anh là một người thù dai như vậy, sẽ không dễ dàng thả cô?

Chỉ là nếu người ta không nói thì cô phải thức thời một chút chứ? Rốt cuộc mở mắt ra chống lại anh, anh nói rằng đi một nơi? Sẽ là nơi nào? Anh có rảnh rỗi để đi chơi cùng cô sao?

Nhược Tuyết cho là anh muốn mang cô tiếp tục chơi ở Băng Cốc, nhưng cô thế nào cũng không nghĩ tới, anh đi đến đây, máy bay tư nhân đi đến xứ sở hoa anh đào Tokyo, biệt thự ngoại ô thành phố Tokyo Nhật.

Mới vừa xuống xe, Lương Tư Đồng tỉnh ngủ quen việc lôi kéo Nhược Tuyết, trực tiếp hướng đi lên phòng của cô. Xem ra, bọn họ thường xuyên đến nơi này, bằng không người luôn sợ người ngoài như con gái sẽ không như vậy.

Quản gia một thân áo màu trắng ra nhận hành lí của họ, A Cánh đi theo Lương Úy Lâm trực tiếp đi về thư phòng lầu một.

Đứng ở cầu thang cuối tầng, Nhược Tuyết dừng bước, xoay người lại len lén nhìn bóng dáng cao lớn sắp đi tới cửa thư phòng, bước đi của anh vững vàng, vẻ mặt thật bình tĩnh, kể từ khi bắt cô lên máy bay anh vẫn cứ bình tĩnh như vậy.

Đúng vậy, quá bình tĩnh rồi, cho nên anh mới làm cô kì quái. Cái người đàn ông luôn mang thù hận không lẽ tha cho cô rồi sao?

Có gì đó không đúng! Vô cùng không đúng, cô ngày đó làm ra chuyện như vậy với anh, lấy tình tình của anh, sẽ băm cô thành từng đoạn mới không lạ, mà cô cũng chuẩn bị đối phó với việc anh sẽ trả thù, nhưng bộ dạng không làm gì kia ngươc lại làm cô lo lắng vô cùng…

Vậy anh ngàn dặm xa xôi mang cô đến Tokyo có phải muốn dùng biện pháp khác đối phó với cô? Chỉ là theo năng lực của anh không cần phải thế chứ?

"Mẹ, thế nào?" Lương Tư Đồng không rõ chân tướng nhìn mẹ.

Cô nhìn ánh mắt của anh thật sự rõ ràng, không biết giọng nói của con gái lại cảm giác nhạy bén vang lên, anh cảm thấy cô đang nhìn anh, rốt cuộc khi tiến vào thư phòng trước xoay người lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.

“Tiểu thư, cô cần gì, có thể nói với tôi.” Quản gia cất hành lí xong ra ngoài thấy tiểu thư đang nhìn chủ nhân đang ở dưới lầu, cung kính đợi lệnh ở bên cạnh.

"Ừ, không có." Cô gấp gáp kéo con gái đi lên lầu.

Trời ạ, lời nói nào cười như thế nhìn thấy Lương Úy Lâm thì mất hồn, Lăng Nhược Tuyết, cô còn có thể vô dụng hơn không!

Đi cùng con vào phòng chơi một lát sau, mệt mỏi hai người nằm trên đất ngủ thiếp đi. Hơn nữa việc đi ngắm cảnh nhiều còn ngồi máy bay mấy giờ liền cô thật mệt. Mệt đến khi có người vào ôm cô lên giường ngủ, cũng không có tỉnh lại.

Khi cô lần nữa mở mắt ra, thấy khuôn mặt cười ngọt ngào của con gái “Mẹ, là con heo ham ngủ!”

"Đồng Đồng ngoan, tới đây mẹ hôn một cái." Ngủ đủ giấc, tỉnh lại lại thấy khuôn mặt nhỏ bé, tâm tình của cô thật tốt.

"Mẹ. . . . . ." Giọng nói ngọt ngào vang lên đồng thời môi hồng răng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn da thủy nộn đã bu lại. Cô đứng dậy, ôm lấy tiểu bảo bối của mình, "Bảo bối, con thức dậy lúc nào?” Đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của con gái, lòng cô cũng mềm mại, bảo bối của cô! Rốt cuộc cũng ở bên cạnh cô.

"Lúc ba ba vào! Ba. . . . . ." Người bạn nhỏ đem mặt từ trong ngực mẹ chui ra, hướng người đàn ông đứng ở cửa, gọi lớn.

Ba? Nhược Tuyết lúc này mới hiểu mình vì sao nằm trên giường, là người đàn ông này ôm cô lên giường đấy! Ngẩng đầu liền thấy người đàn ông đang đứng bên cửa sổ. Mà anh cũng đúng lúc xoay người lại.

“Làm sao anh lại ở chỗ này?” Quá mất thể diện, cô đã ngủ lâu rồi? Vậy anh rốt cuộc nhìn cô bao lâu? Cũng may lúc ngủ cô không có chảy nước miếng, theo bản năng lấy tay nhỏ bé lau miệng.

Cô cười nhẹ nhõm, từ từ thu tay lại….Ghét anh lắm sao? Lương Úy Lâm ánh mắt liếc nhìn. Người phụ nữ này trở mặt thật nhanh!

"Anh thế nào không thể ở chỗ này?" Đi tới bên giường, người bạn nhỏ đã từ trong ngực Nhược Tuyết chui vào trong ngực người khác.

"Mẹ, sau đó chúng ta cùng đi ra ngoài chơi!"

"Đi nơi nào chơi?" Nhược Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, mặc dù nói không biết bây giờ là mấy giờ rồi, chỉ thấy sắc trời đã có điểm chậm, bọn họ còn chưa có ăn tối, phải đi đâu chơi?

"Đi đến nhà Nghiêm thúc thúc!" Nghiêm thúc thúc? Là nhà Nghiêm đại ca sao? Sao cô lại không biết nhà Nghiêm đại ca ở Tokyo? Chỉ là trừ cô cùng Nghiêm đại ca nói chuyện tương đối nhiều nhưng cô lại không biết được gì cả. Cô nghĩ nhà anh ở Thái Lan.!

“Mẹ không muốn đi…” Không chút nghĩ ngợi, Nhược Tuyết trực tiếp ra tiếng. Cùng anh đi ra ngoài cho tới bây giờ đều không phải là chuyện tốt, cô không cần tự đi kiếm khổ.

"Mẹ, tại sao không đi?" Người bạn nhỏ không hiểu mẹ tại sao nói không đi. Bình thường mẹ không phải thích nhất đưa mình đi chơi sao? Huống chi nhà Nghiêm thúc thúc có chị gái nhỏ cũng thích chơi cùng cô bé, đồ chơi nhà chị gái nhỏ cũng nhiều như nhà của cô bé nha! Cô bé chỉ qua có hai lần nhưng là rất thích!

“Bảo bối, con theo chị Sunny về thay quần áo trước, để ba nói chuyện với mẹ, có được hay không?” Lương Úy Lâm cắt đứt cự tuyệt của cô, đưa tay nhấn nút ở đầu giường, không tới nửa phút, cửa phòng bị gõ nhẹ hai tiếng, người bạn nhỏ rất nhanh trợt xuống chạy tới giường mở cửa.

Đứng ở cửa là cô gái trẻ tuổi lần trước ở Giang gia, mới vừa rồi Lương Úy Lâm gọi cô là Sunny? Cô tới Tokyo khi nào? Bọn họ cùng ở trên máy bay nhưng cô không thấy cô ấy?

"Sunny, mang con bé đi thay quần áo! Nửa giờ sau chúng ta xuất phát." Không quay đầu lại, Lương Úy Lâm trực tiếp ra lệnh.

"Dạ, cô chủ nhỏ, chúng ta đi thôi!" Thuận tiện đem cửa đóng lại, Sunny vui vẻ dắt người bạn nhỏ đi. Nhược Tuyết ôm chăn trước ngực, nhìn về anh, "Anh nói cái gì đều vô dụng, em không muốn đi chung với anh." Trong giọng điệu có giận dỗi, còn giống như có một chút xíu bất mãn.

Ừ, không sai! Bất mãn! Cô bất mãn, con gái lại đối với cô không có sắc mặt tốt như đối với cô gái trẻ đó. Hơn nữa nhìn dáng vẻ cô rất quen.

"Thật không đi sao?" Người đàn ông ngồi ở bên giường khơi lên mày đẹp.

"Không đi." Lăng Nhược Tuyết cô cũng là rất có chí khí không được sao? Tại sao anh bắt cô đi thì cô phải đi? Không theo ý anh.

“Sợ rằng em sẽ thất vọng, không phải là anh.” Giống như thở dài một cái, tay của anh như vô ý lau tóc cô. Mà cô vì nghe anh nói mà không để ý cử chỉ thân mật của anh, anh có ý gì chứ?

“Nhà họ Nghiêm có một cô gái nhỏ cỡ tuổi Đồng Đồng, Đồng Đồng rất thích con bé chơi cùng nó. Chỉ là đáng tiếc, em không đi, Đồng Đồng cũng không đi, bởi vì con bé muốn đem mẹ giới thiệu cho chị gái nhỏ.”

Nhược Tuyết nắm tay thành quả đấm lại, người đàn ông này, đủ hèn hạ vô sỉ, đặc biệt chọn xương sườn mềm của người mà gõ, hơn nữa là một cái chính xác.

Anh rõ ràng biết cô đối với con gái áy náy, còn nói như vậy?

“Em đi, em đi là được chứ gì?” Cô có thể không để ý đến anh nhưng nghĩ tới con gái kì vọng ở cô cao như vậy, cô sao không đi? Nhưng trước khi đi phải thay quần áo chứ? “Anh đi ra ngoài đi.”

“Anh giúp em chọn quần áo, có được không?” Thì ra vuốt đầu cô sau đó thấy cô thỏa hiệp, từ từ đi xuống, quả nhiên cách quần áo nhưng cảm xúc tốt hơn nhiều.

"Lương Úy Lâm, cái tên sắc ma này, đi ra ngoài!" Người đàn ông này, thế nhưng thừa dịp cô không chú ý, duỗi tay vào trong quần áo cô, tên khốn kiếp này.

"Nhanh lên thay quần áo, nửa giờ sau em không ra ngoài, anh sẽ giúp em thay đó!”

“Cô chủ nhỏ, mặc bộ này được không?” Sunny giúp Lương Tư Đồng cột chặt tóc, cầm bộ đồ trắng ra.

"Ừ! Mẹ thích nhất em mặc váy màu trắng." Khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào nhắc đến mẹ thì hạnh phúc vô cùng. Cô bé rốt cuộc cũng có mẹ để kêu, hơn nữa mẹ rất thương cô bé.

"Cô chủ nhỏ, thích mẹ sao?"

Sunny kéo khóa áo phía sau cho người bạn nhỏ. Lần trước trở về nước, cô cũng chỉ ngăn cản người phụ nữ kia, cũng chính là mẹ của cô chủ nhỏ, không để cho cô ấy đến gần cô chủ nhỏ mà thôi, lập tức bị chủ nhân kêu trở về Thái Lan. Lúc ấy cô không có làm gì sai cô cũng không biết cô ấy là mẹ của cô chủ nhỏ, hơn nữa đó chỉ là chức trách của cô mà thôi không phải sao?

Nhưng lệnh của chủ nhân không có ai có thể cãi, cô cũng không ngờ chủ nhân lại đưa hai mẹ con cô ấy tới Thái Lan, lần này chăm sóc cô chủ nhỏ cô cũng không có cơ hội.

Thật may lần này tới Tokyo A Cánh để cho cô đi cùng tới đây!

"Thích! Xong chưa? Em muốn cho mẹ xem!" Người bạn nhỏ nóng lòng vừa mới kéo khóa đã không kịp chờ mà chạy ra ngoài.

"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Thanh âm non nớt ở hành lang dài vang lên.

"A, thật xin lỗi!" Thay xong quần áo còn chưa kịp ra ngoài Nhược Tuyết, nghe được con gái lo lắng gọi, không nghĩ ngợi gì kéo cửa phòng chạy ra, không nghĩ tới khúc cua đụng vào một người.

"Cô không sao chớ?" Sunny không nghĩ tới sẽ đụng người phụ nữ của chủ nhân, mặc dù cô mảnh khảnh nhưng không sao lại không ngờ Nhược Tuyết bị đụng văng ra ngoài, cũng may tay vịn vách tường.

"Mẹ, có đau hay không?" Lương Tư Đồng thấy mẹ cau mày vội vàng đi qua.

"Không có việc gì, mẹ không có việc gì! Bảo bối, hôm nay thật xinh đẹp!" Thân thể khom xuống ôm thân thể nho nhỏ của con gái.

"Mẹ cũng xinh đẹp!" Cánh tay nho nhỏ vòng trên cổ của mẹ không bỏ đc xuống.

" Cái miệng nhỏ nhắn bảo bối ngọt nhất!" Hai mẹ con ôm nhau.

"Thật xin lỗi, ừ, cô chủ nhỏ nên đi xuống!" Sunny không có cảm giác nhìn hai mẹ con đang ôm nhau. Cô chủ nhỏ từ trước tới giờ đều là cô theo chăm sóc nhưng cô chủ nhỏ chưa bao giờ thân mật với cô như vậy. Người phụ nữ này, tại sao mới trở về mấy tháng thôi có thể thân với cô chủ nhỏ như vậy! Dù là mẹ con thì sao chứ? Huống chi chủ nhân rất coi trọng cô.

Cũng chỉ là một phụ nữ thôi trừ gương mặt có thể nhìn được, vóc người gầy một trận gió có thể thổi đi, cũng không biết chủ nhân coi trọng cô ta ở điểm nào? Vóc người như vậy làm sao có thể thỏa mãn nhu cầu đàn ông ở trên giường? (chậc thế mà chủ của cô ăn tới nghiện đó cô à, k bỏ được đó, hứ ghét)

Chủ nhân là một người đàn ông cao ngạo như vậy, tại sao cần người phụ nữ chỉ trừ gương mặt còn lại không có gì như thế?

"Không, em muốn cùng đi với mẹ!" Bình thường nhìn Lương Tư Đồng như không thích nói chuyện, lúc này khuôn mặt lại không thỏa hiệp. Trời sanh phong cách tiểu thư vào lúc này phát huy vô cùng tinh tế.

"Sunny tiểu thư, tôi có thể cùng đi với Đồng Đồng mà! Cám ơn cô đã chăm sóc Đồng Đồng!" Nhược Tuyết ôm lấy thân thể con gái, thật lòng nói cảm ơn.

"Chăm sóc cô chủ nhỏ là nghĩa vụ của tôi! Tôi không giống với vài người….”

"Sunny. . . . . ." Thanh âm trầm thấp của phái nam từ phía sau truyền đến, cắt đứt kiêu ngạo của Sunny, người đàn ông tiến tới gần làm cho người ta cảm giác như bị áp bức.

"Chủ nhân . . . . ." Trên mặt Sunny đã trắng bệch. Cô còn cho chủ nhân đang ở thư phòng nên mới nói chuyện không chút kiêng kị! Bởi vì cô thật không ưa người phụ nữ của chủ nhân. Nhưng cô lại không nhận thức rõ thân phận của mình, chủ nhân thích phụ nữ như thế nào căn bản không cần đến cô nói.

"Nói xin lỗi!" Thanh âm rõ ràng là rất nhẹ, nhưng truyền tới trong lỗ tai người nghe lại có hiệu quả ghê gớm. Sunny sợ đến sắc mặt trắng bệch đôi môi tự ý run, mà Nhược Tuyết lại cắn cắn môi: "Không cần!"

Người ta cũng không có nói cái gì không phải sao?

"Tiểu thư, thật xin lỗi!" Không có ai ở trước mặt Lương Úy Lâm dám không nghe lệnh , đặc biệt là vẻ mặt bình tĩnh của anh như thế, kì thực cất giấu sự tức giận vô cùng.

"Không sao! Chúng tôi đi xuống trước !" Trường hợp như vậy Nhược Tuyết không thấy quen, cô không thích người khác kiêu căng, hơn nữa quan hệ của cô với anh trừ có con gái, ngoài ra không có gì khác.

Cho nên, cô lựa chọn tránh ra!

"Cút, không để cho tôi thấy mặt nữa!" Lương Úy Lâm không nói gì thêm, đi xuống. Dám ở trên địa bàn của anh, ở trước mặt của anh có vẻ mặt như vậy với người phụ nữ của anh, là ai cho cô có lá gan như thế?

"Vâng" Sunny biết lần này cô không có cơ hội ở bên cạnh chủ nhân nữa, sống bên cạnh cô chủ nhỏ. Nhưng thật không cam lòng, không cam tâm!

**

Nghiêm thị là thế gia tài chính nổi danh ở Châu Á, hôm nay là sinh nhật 60 tuổi của Nghiêm đại lão gia, Lương Úy Lâm có quan hệ mật thiết với Nghiêm gia nên không thể không tới. Dù thế nào đi nữa Nghiêm Quân Hạo là bạn tốt của anh.

Dĩ nhiên chủ yếu nhất là tiểu công chúa của bọn họ muốn của tam tiểu thư Nghiêm gia chơi cùng, cũng chính là con gái của Nghiêm tam thiếu, tổng giám đốc Nghiêm thị.

Một bộ dạ phục màu đen không kín ngực làm cho da thịt trắng như tuyết của cô càng thêm mê người. Từ khi sau khi ngồi lên xe, Nhược Tuyết phát hiện ánh mắt Lương Úy Lâm vẫn đang nhìn cô. Cái nhìn trực tiếp chăm chú đầy nóng bỏng đó nhìn cô, ánh mắt anh như muốn nhìn thấu qua quần áo.

Chẳng lẽ cô mặc khó coi quá sao? Mới vừa rồi cô thay quần áo xong, Quản gia nói rất đẹp mà! Cũng không phải lộ quá nhiều chứ? Cô đẩy mái tóc che ở nữa phần lưng, trước mặt không có lộ, cũng không biết anh nhìn cái gì?

"Ba, tại sao còn không xuống xe?" Đúng lúc con gái giúp cô hỏi lời cô muốn biết. Dù sao cô không muốn nói chuyện với anh.

"Bảo bối, chờ một chút!" Rõ ràng là hướng về phía con gái nói chuyện, nhưng ánh mắt của anh lại không có rời khỏi người cô nữa giây. Anh rốt cuộc nhìn chỗ nào?

"Lương Úy Lâm, anh nhìn cái gì?" Rõ ràng là lời nói tức giận, nói ra lại thành giọng nói mềm yếu, nghe thế nào cũng giống như cô đang làm nũng với anh.

“Anh đang nghĩ, có thể đem em nuốt vào một cái có được không…” Giọng trầm thấp vang lên trong không gian nhỏ hẹp lại mị hoặc như vậy.

Gương mặt sau một giây lại kiều diễm như hoa, anh ta thế nhưng lại nói như vậy trước mắt của đứa bé!

Cũng may bên ngoài có tiếng gõ cửa xe hóa giải tình huống lúng túng này, Lương Úy Lâm mở cửa xe, không có ngoài ý muốn nhìn thấy gương mặt tươi cười của Nghiêm Quân Hạo.

"Lương lão đại, cậu thật lớn nha, để cho đại thiếu gia của Nghiêm gia đây tự mình nghênh đón cậu! Như thế nào, có phải không nở mặt mũi?” Đang trên địa bàn của anh, anh đương nhiên muốn phách lối một chút, không thì thật phải xin lỗi mình nha.

"Ít nói nhảm, đồ đâu?" Không để ý đến Nghiêm Quân Hạo cố ý trêu chọc, Lương Úy Lâm trầm giọng nói.

"Ừ, cầm đi! Chỉ là, mình cảm thấy Nhược Tuyết ăn mặc rất đẹp mắt, cậu cần gì làm điều thừa đó?" Giống như là làm ảo thuật, Nghiêm Quân Hạo từ phía sau lưng lấy ra một cái áo choàng màu vàng nhạt đưa cho Lương Úy Lâm, "Nhược Tuyết, hoan nghênh em đến Tokyo chơi."

"Nghiêm đại ca." Nhược Tuyết nhàn nhạt cười một tiếng.

"Được rồi, Đồng Đồng bảo bối, chúng ta đi vào tìm chị chơi có được hay không?" Trong xe người bạn nhỏ đang nháy mắt to nhìn chằm chằm Nghiêm Quân Hạo.

"Ba. . . . . ." Người bạn nhỏ thói quen quay đầu lại nhìn ba. Nghiêm Quân Hạo là một trong số ít người mà bạn nhỏ Đồng Đồng chịu tới gần. Nói thế nào, anh cũng nhìn thấy con bé từ nhỏ cho đến lớn!

"Đi đi!" Lương Úy Lâm gật đầu, ý bảo hộ vệ phía ngoài mở cửa xe bên kia để cho con gái xuống xe.

"Mẹ, hai người phải nhanh lên một chút! Sau đó con muốn dẫn mẹ cho chị gái nhìn, để cho chị ấy biết Đồng Đồng cũng có mẹ." Bị Nghiêm Quân Hạo bế từ trên ghế ngồi xuống, tiểu tử còn không quên giao phó một phen.

Lời nói uất ức của con gái khiến Nhược Tuyết cảm giác làm cái gì cũng đáng giá! “Được.”

"Chúng ta có thể đi được chưa?" Cửa xe sau khi bị đóng lại, Nhược Tuyết cúi đầu hỏi. Đơn độc hai người chung đụng thế này làm cho cô có cảm giác không tự tại, cô chỉ muốn nhanh xuống xe, nhanh rời khỏi anh.

“Mặc cái này lên, nơi này, lộ nhiều lắm thì phải!” Đưa tay, đem tóc dài cô vén qua, trên tay anh có một cái áo choàng màu vàng nhạt, hai ba động tác thôi, anh lại đem áo choàng khoác lên cô, rất nhanh sau đó đã cài nút thắt vào trên vai cô.

Lương Úy Lâm thế nào lại giúp cô mặc áo choàng, còn có thắt quen thuộc như vậy! Đây là dọa Nhược Tuyết rồi! Nhìn thật sâu người đàn ông trước mắt, người đàn ông lúc trước đâu rồi!

“Như vậy tốt hơn nhiều!” Giống như hài lòng với kiệt tác của mình, Lương Úy Lâm nhẹ nhàng dùng tay đem tóc bị đẩy tới gò má mà kéo xuống. Tay của anh vuốt mặt cô một cái rồi để xuống.

Không biết vì sao khi anh nhìn cô như vậy cô cảm thấy tâm tính thiện lương, rất loạn nha, không phải là như vậy, cô không thể để người đàn ông này ảnh hưởng, anh không có tim, không có tình, chỉ biết hành hạ cô, cô nhất định giữ tim mình thật vững, không để mình là Lăng Nhược Tuyết yếu đuối của năm đó nữa.

"Chúng ta có thể đi vào chưa?" Cứ như vậy khuyên bảo mình xong, cô hít một hơi sâu, ngẩng mặt lên dùng âm thanh lạnh nhạt nói.

"Đi thôi!" Xuống xe, đứng ở trước đại sảnh sáng rực rỡ, Lương Úy Lâm đứng ở bên cạnh cô, vươn tay ra với cô.

Nhược Tuyết nhìn cánh tay bền chắc ở trước mắt mình, giống như là bị xúc động, do dự không dám đưa tay mình ra. Cô sợ, sợ sau khi đưa tay, cô không còn là cô nữa.

Lương Úy Lâm, là kiếp đại nạn trong đời cô, cô nhất định phải tránh ra. Nhưng thật sự khó khăn.

“Em có thể lựa chọn không đi vào cùng anh, chỉ là người nhất định thất vọng không phải là anh.” Xem tâm tư của cô Lương Úy Lâm cũng không thu tay lại.

Được rồi được rồi! Nhược Tuyết thừa nhận giờ khắc này mình thật mềm lòng! Vì con gái của cô, dù hang hùm cô cũng xông vào!

Cô hít một hơi thật sâu, tình nguyện khoác tay anh, cùng anh đi vào đại sảnh hào hoa nhà họ Nghiêm.

Chùm đèn thủy tinh xa hoa, đại sảnh đồ ăn uống linh đình, một hình ảnh sáng chói lóa, xa hoa. Bữa tiệc của xã hội thượng lưu, từ trức đến giờ đều là nơi các nhân vật lớn tụ hội, nhất là thế gia tài chính hiển hách như Nghiêm gia.

Người chủ của Nghiêm gia, thân hình cao lớn dù đã 60 tuổi nhưng tinh thần khỏe mạnh, phong thái bá chủ như xưa, nụ cười trên mặt thỏa mãn. Đứng bên cạnh ông ấy là con trai nhỏ nhất cũng là tổng giám đốc Kim Khống Nghiêm thị, Nghiêm Tử Hạo.

“Nghiêm bá bá, sinh nhật vui vẻ.” Lương Úy Lâm mang theo Nhược Tuyết đi tới trước mặt ông, giơ ly rượu lên mời rượu.

Sinh nhật? Lần này đến phiên Nhược Tuyết kinh ngạc. Thì ra là nhà mang cô đến tham gia sinh nhật của trưởng bối, nhưng cô lại đi tay không tới, làm sao đây? Cho dù căn bản người ta không cần quà nhưng như vậy quá thất lễ chứ?

Đối với bạn tốt của con trai là Lương Úy Lâm, Nghiêm đại lão gia thật sự rất quý, trẻ tuổi như vậy đã là đứng đầu hắc đạo Đông Nam Á, hơn nữa mấy cuộc mua bán lớn làm cho người ta phải giật mình. Ba đứa con nhà Nghiêm gia, con lớn nhất cả ngày không để ý tới sự nghiệp gia tộc chỉ thích làm bác sĩ, con thứ hai cả ngày mê mẩn làm những nghiên cứu khoa học lộn xộn kia, thời gian cả năm không tới 10 ngày ở nhà, hôm nay sinh nhật ông mà cũng không trở về. Cũng may còn có đứa con thứ ba tiếp quản công ty.

"Vị tiểu thư này là?" Thấy Lương Úy Lâm ít khi đi tham gia tiệc cùng mọi người nhưng trong tay lại cùng với một giai nhân xinh đẹp, ông không khỏi tò mò hỏi….Tiểu cô nương này dáng dấp xinh đẹp, đang cắn môi dưới hình như có chút ngượng ngùng?

“Mẹ, mẹ, chị ơi, đây chính là mẹ của em…” Bọn họ chưa kịp trả lời, hai tiểu cô nương đã từ trên cầu thang chạy xuống, đi theo sau là bảo mẫu Nghiêm đại thiếu gia: “Tôi nói, hai vị tiểu tổ tông này, các con chậm một chút!”

Hai vị đều là công chúa cành vàng lá ngọc, người nào bị thiệt Nghiêm Quân Hạo cũng không đền nổi!

"Mẹ?" Lúc này Nghiêm gia đại lão kiến thức rộng rãi cũng bị kinh sợ. Đối với Lương Úy Lâm, coi như ông cũng hiểu. Luôn là người đàn ông lãnh khốc, lúc này lại cùng phụ nữ dính dấp ở cùng một chỗ, còn có đứa bé này, coi như là kì tích.

Những năm này, chưa từng có nghe cậu ta đề cập tới mẹ đứa bé, không muốn hôm nay thế nhưng đem tới dự tiệc sinh nhật, điều này có nghĩa gì đây?

"Bảo bối, chơi vui vẻ không?" Hướng Nghiêm gia đại lão gia gật đầu một cái, Nhược Tuyết thân thể khom xuống ôm lấy con gái.

"Vui vẻ." Vui mừng ôm cổ mẹ, Lương Tư Đồng hướng tiểu công chúa của Nghiêm gia giới thiệu mẹ của mình, "Chị à, đây chính là mẹ của em.”

"Dì à, mạnh khỏe." Tiểu công chúa Nghiêm gia ăn mặc tinh xảo ngọt ngào kêu lên, sau đó xoay người lại hướng chỗ tam thiếu: “Ba, ôm.”

"Úy Lâm, chúc mừng cậu!" Là nên chúc mừng một chút , một người đàn ông như vậy bên cạnh cuối cùng có có thể dắt tay một người phụ nữ.

"Đồng Đồng, chúng ta trở về lầu chơi thôi." Tiểu công chúa Nghiêm gia đã từ trong ngực ba xuống, đi tới bên cạnh Nhược Tuyết, kéo chân nhỏ của Đồng Đồng.

Nơi này đều là người lớn, chán chết!

"Mẹ, có thể không?" Lương Tư Đồng nhìn mẹ của mình. Cô bé thích chơi cùng chị gái nhỏ, cũng thích ở chung với mẹ “Đi đi.” Nhược Tuyết khẽ hôn gương mặt của con một cái, đặt cô bé xuống , "Mẹ sẽ tìm con sau, được không?" Con gái cô thật vất vả trở nên sáng sủa rất nhiều, nên phải chơi cùng bạn đồng lứa nhiều hơn.

Được sự đảm bảo từ mẹ người bạn nhỏ dưới sự hướng dẫn của bảo mẫu nắm tay đi lên lầu.

Rất nhanh, Nghiêm đại lão gia bị tân khách tới chúc mừng vây lại rồi, mà Lương Úy Lâm mang theo Nhược Tuyết, cùng Tam Thiếu của Nghiêm gia và Quân Hạo đứng ở một bên nói chuyện phiếm.

Chuyện của bọn họ không thể hiểu được, Nhược Tuyết cũng không có hứng thú nghe, hơn nữa nghe cũng không hiểu! Nhưng đã qua một giờ! Thế nào lại nói chưa xong?

Bọn họ rốt cuộc còn phải tán gẫu bao lâu đây? Nhược Tuyết mặt cúi thấp nhìn đôi giày cao gót năm tấc trên chân mình, đứng lâu thật đau, nhưng cô không dám tránh ra, hai chân mày chau lại, hai cái chân không nhịn được động đậy vài cái.

Lương Úy Lâm cảm thấy cử động của cô, con ngươi sắc bén đảo qua cũng đã hiểu tình trạng của cô, sau khi gật đầu với tam thiếu và Nghiêm Quân Hạo đang cười xong, kéo cô đến khu nghỉ ngơi.

Đi khỏi đại sảnh ồn ào, Nhược Tuyết rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, náo nhiệt như vậy cô không thích ứng được."Ngồi chỗ này một chút, được không?" Sau khi đỡ cô ngồi xuống, Lương Úy Lâm đứng ở trước mặt cô, xem xét kỹ lưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt.

"Một mình em ngồi ở chỗ này là được rồi!" Nhược Tuyết ngồi xuống, không có quen Lương Úy Lâm như vậy, anh mới vừa rồi cùng Nghiêm tam thiếu nói như chưa hết lời? Vậy không mau tới? Anh ở nơi này cô không thấy thoải mái.

"Có muốn ăn gì không?" Cho dù cô không để ý anh, thế nhưng anh lại không yên lòng để cô một mình ngồi ở chỗ này.

"Để tự em đi!" Người đàn ông này, thật là nghe không hiểu trong lời của cô ý muốn đuổi người sao?

Cô lạnh nhạt quả nhiên khiến cho một người đàn ông khó chịu hơn nữa cực kì khó chịu, chỉ một ngón tay nâng cằm cô lên, tình huống khiến cô không kịp nói lời nào, trên môi cô bị cắn một cái, chưa dứt còn đứng dậy nhỏ giọng nói ở bên tai cô: “Ngoan ngoãn ngồi đây, không được đi đâu!” Sau đó xoay người đi ra bên ngoài.

Người đàn ông này, thật là quá đáng! Anh có biết hay không, khu nghỉ ngơi cách đại sảnh bên ngoài chỉ một tấm kính thủy tinh trong suốt, bọn họ ở chỗ này mọi cử động bị người ta nhìn thấy được! Hơn nữa anh lại dùng đầu lưỡi…

Có người thấy Lương Úy Lâm sau khi rời khỏi đây, bắt đầu nhìn bên này rồi. Thật là mất thể diện! Không tự chủ được giơ tay lên lau hơi thở của anh trên môi cô.

Cô đang quay mặt sang nhìn phía ngoài, chợt thấy anh ngừng lại, nhìn về phía cô một chút, sau đó ngoắc phục vụ kêu nói mấy câu sau đó hướng tới Nghiêm tam thiếu bên kia đi tới.

Không nghĩ tới, mới chỉ một hồi mà thôi, tên phục vụ kia đẩy xe thức ăn các loại đến đây “Lăng tiểu thư, cô có thể vừa ở chỗ này nghỉ ngơi vừa dùng cơm.”

"Cám ơn." Cho đến khi người phục vụ đó ra ngoài, Nhược Tuyết mới hết kinh ngạc. Lương Úy Lâm cũng có lúc tỉ mỉ như vậy.

Thấy nhiều thức ăn ngon như vậy, Nhược Tuyết cảm thấy thật tốt. Cô cầm đũa chọn mấy món mình thích, từ từ ăn. Không hổ là yến tiệc của hào môn, thức ăn bình thường nhất cũng có thể ngon như vậy.

Cô vui vì một mình được tự do tự tại, ăn thứ mình muốn. Nhưng giống như có người không muốn cho cô thoải mái!

"Đồ ăn ngon không? Tiểu thư xinh đẹp." Một giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên ở lối đi vào phòng nghỉ.

Thả nỉa trong tay ra, Nhược Tuyết ngẩng đầu, một người đàn ông đang đứng ở cửa, chính xác là một người đàn ông tuấn tú, ngũ quan thanh nhã, có một chút cảm giác quen thuộc.

Chính cảm giác quen thuộc này khiến luôn đối với đàn ông không đến gần cũng không để ý nhưng Nhược Tuyết lễ phép đáp lời anh ta: “Rất ngon.”

Lấy được đáp lại nên trên mặt người đàn ông cười rực rỡ hơn, trực tiếp đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô “Bữa tiệc của Nghiêm gia, cho tới bây giờ cũng không mất tiêu chuẩn.”

"Ừ." Cô nhàn nhạt đáp lại, muốn cho anh ta biết điều mà đi ra.

Nơi này mặc dù là chỗ nghỉ ngơi, chỉ là cô chú ý ngoài cô ra cũng không có người đi vào, rất rõ ràng, nơi này là không phải để cho tân khách sử dụng, phải là người có quan hệ mật thiết với Nghiêm gia mới có thể đi vào.

Người đàn ông này thật khá lớn mật! Không có bất kỳ dưới sự hướng dẫn của người nào mà cứ như vậy tiến vào.

"Cô . . . . ." Người đàn ông kia đi tới phía trước, đến gần Nhược Tuyết.

“Nếu như anh muốn ăn, có thể ra bên ngoài.” Nhược Tuyết không thích quá gần người đàn ông khác, đưa tay chỉ ra ngoài.

“Cô không nhớ tôi sao?” Người đàn ông thấy cô càng lui về phía sau, không tiến gần nữa. Ngồi ở nơi đó khơi lên mày đẹp, dùng quả quyết để nói.

"Thật xin lỗi, tôi. . . . . ." Nhược Tuyết nghiêm túc quan sát anh ta, anh ta là ai? Tại sao phải nói cô biết anh ta đây? Nhưng trong đầu cô quay một vòng, thế nào cũng không nhớ nổi tới người này.

Nhìn anh ta lớn hơn cô vài tuổi, không thể nào là bạn học trước kia, mà cô xem ra căn bản không có cùng người đàn ông nào tới lui.

"Chín năm trước." Thấy Nhược Tuyết một chút cũng không nhớ nổi dáng vẻ, hắn nhắc nhở. Cô đối với hắn thế nhưng một chút ấn tượng cũng không có, nhưng kể từ khi tiến vào trong hội trường, hắn lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã biết cô!

Không nghĩ tới nữ sinh non nớt năm đó, hôm nay lại là một phụ nữ quyến rũ động lòng người! Nhưng hắn càng không nghĩ tới, cô là người phụ nữ của Lương Úy Lâm.

Nhưng là phụ nữ của Lương Úy Lâm thì sao chứ? Hắn phát hiện mình động lòng vì cô.

Chín năm trước? Vậy muốn ngược dòng tới khi nào? Cô cau mày, lần nữa cẩn thận nhìn ngũ quan của anh ta, hao hết đầu óc suy tư, nhớ lại, nhưng không được."Thật xin lỗi, tôi không nhớ rõ!"

Bộ mặt người đàn ông chợt mất đi nụ cười, tròng mắt đen bóng nhìn xuống “Người phụ nữ này, cô chính là muốn đả kích tôi sao.”

"Xin lỗi.” Cô thật không nhớ. Tại sao người đàn ông này kiên quyết nói cô biết anh ta? Đợi một chút, Nhược Tuyết lặng lẽ giương mắt, bên người giống như có người chú ý tới, tại sao anh ta chưa đi?

Nhưng cô muốn tìm người kia thì không biết lại đi nơi nào! Nơi này là địa bàn Nghiêm gia, sẽ không có người tổn thương cô được nhưng cô không thích cùng người đàn ông xa lại này ở chỗ đây, nếu như anh ta không đi vậy cô đi!

Đang muốn đi, người đàn ông kia lại ngăn cản “Chờ một chút, cô thật không nhớ sao?” Hắn than thở, hắn nói thẳng ra đi, nếu không cô sẽ đi, mà hắn thật không muốn để cô đi nhanh như vậy.

"Chín năm trước, trong nhà vệ sinh của siêu thị, tôi bị thương rất nghiêm trọng, cô ném một bọc bông sau đó còn băng bó cho tôi." Chuyện lớn như vậy cô lại dám quên? Đây chính là sự sỉ nhục mà hắn không quên được! “A!!” Đầu óc vòng vo cô cũng đã nhớ ra, anh ta là cái người đàn ông bị trúng đạn. Thì ra là anh ta, ngày đó khắp mặt anh ta đều là máu, cô căn bản không thấy rõ, nhưng sao anh ta nhớ rõ cô? “Anh còn chưa chết sao?”

Lời nói vừa mới tuột ra khỏi miệng, Nhược Tuyết mới phát giác mình hỏi thật sai rồi “Thật xin lỗi!” Ai bảo ngày đó anh ta không rõ ràng như muốn dọa chết cô.

“Cô cho rằng hiện tại đứng trước mặt cô là hồn ma sao?” Hắn lần nữa than thở, người phụ nữ này, cứ như vậy mà nghĩ hắn chết sao? Thì ra mấy năm không gặp, cô vẫn còn có thể làm người khác bực bội!

“Tôi là Đoàn Dạ.” Hắn cười khổ, duỗi tay về phía cô.

“Thật xin lỗi tôi nghĩ tôi nên đi rồi! Anh cứ từ từ ăn đi!” Ăn cái gì? Đồ ăn cô ăn còn dư lại sao? Nhược Tuyết đứng dậy lướt qua anh ta. Lại bị anh ta ngăn cản.

"Đừng nóng vội, tôi vẫn rất muốn gặp lại cô, nói với cô tiếng cám ơn." Dù đang là lúc ấy cô thật muốn làm hắn tức chết.

“Anh đừng khách khí. Tôi vội nên cái gì cũng không có giúp anh không phải sao?”

"Tôi cũng muốn đi ra ngoài, tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?" Phía ngoài sàn nhảy đã mở, hắn lễ độ nói lên muốn mời cô. Ngày đó mặc dù cô chọc giận hắn gần chết, nếu là những năm này hắn muốn hỏi thăm tung tích của cô nhưng không thể nào tìm được. Hôm nay may mắn lại gặp cô ở đây, sao có thể để cô đi? Dù cô là người của Lương Úy Lâm thì sao?

"Sợ rằng không được." Một đạo thanh âm lành lạnh thay cô quyết định.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!