Cuối tháng chín, Ôn Địch đi đến công ty một chuyến, tìm Tần Tỉnh giúp đỡ.
Buổi sáng Tần Tỉnh có cuộc họp, còn chưa tan.
Trợ lý nhỏ Viên Viên pha cà phê cho cô: “Chị Ôn Địch, lâu lắm không nhìn thấy chị, vẫn đang bận vụ kịch bản ạ?”
“Ừ, có nhiều việc phải chuẩn bị hơn chị tưởng.”
Trên bàn trà có một chiếc bình thủy tinh, bên trong cắm hai đóa hoa hồng đang đúng kỳ nở, trước kia Kỳ Minh Triệt cũng thích cắm hai đóa hoa ở trong ly, bảo là ngắm nó tâm trạng sẽ tốt hơn.
Cà phê pha xong được Viên Viên mang qua: “Cũng không biết khi nào mới tan họp nữa, hay là chị đến phòng họp tìm tổng giám đốc Tần đi? Tiện họp luôn.”
Ôn Địch là cổ đông, nhưng cô lười tham gia bất cứ cái hội nghị nào, cũng chưa bao giờ hỏi đến bất kỳ chuyện gì của công ty.
Ôn Địch nói: “Không vội đâu, chị chờ anh ấy ở đây thôi.”
“Vậy được, nếu chị thấy chán thì có tạp chí nè.” Viên Viên cầm một chồng tạp chí thời trang lại đây, cô ấy còn có việc bận, lập tức rời khỏi phòng làm việc của Tần Tỉnh.
Ôn Địch uống xong một ly cà phê, sắp xem xong cuốn tạp chí trên tay thì Tần Tỉnh tan họp.
“Sao trước lúc tới không nhắn cho tôi?” Tần Tỉnh đặt tư liệu cuộc họp xuống, ngồi đối diện Ôn Địch “Chờ bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm.”
Ôn Địch đóng tạp chí lại, nói cô hôm nay qua đây vì việc gì, trong kịch bản Chiến tranh thương mại, cảnh tượng roadshow quảng bá ắt không thể thiếu.
“Tôi chưa đến nơi tổ chức roadshow, chỉ nghe mọi người nói thôi, chưa được cảm thụ trực quan.”
Cô định đến đại hội roadshow quảng bá xem thử, cảm thụ một chút bầu không khí, nhờ Tần Tỉnh hỗ trợ tìm một tấm thiệp mời của nơi tổ chức roadshow “Tôi muốn đến roadshow có kiểu cách cao một chút.”
“Không thành vấn đề.” Tần Tỉnh là người thuộc phái hành động, lập tức cầm điện thoại lên tìm bạn bè hỗ trợ, anh ta vừa gõ chữ vừa nói chuyện phiếm cùng Ôn Địch “Nghe Thẩm Đường nói, trước kia cô bài xích viết kịch bản chiến tranh thương mại m, sao giờ lại viết vậy?”
“Tôi tìm ra được một điểm đột phá, cảm thấy cũng không tệ lắm, thử viết coi sao. Trước kia không viết là bởi vì không thấy thú vị, thấy toàn là phải tô đẹp cho bọn họ. Nhất thiết là phải cho vai chính một cái vòng sáng, nhất thiết phải có một cái giới hạn, anh nói xem trong hiện thực Chiến tranh thương mại, ai lại đi so xem có giới hạn hơn ai chứ?”
“Đúng là không có.”
Tần Tỉnh chỉnh sửa xong tin nhắn rồi gửi đi, sau đó nói tiếp: “Kiểu như tôi, trời sinh không phải bên làm kinh doanh, không giống anh Nghiêm với anh Tưởng, tôi không tàn nhẫn được. Vẫn là việc vui chơi quan trọng hơn, mà que cay cũng rất quan trọng. Đúng rồi.”
Ôn Địch hỏi: “Chuyện gì?”
“Chỗ tôi có một quyển sách, là anh Nghiêm bảo tôi mang cho cô.” Tần Tỉnh đứng dậy, đến kệ sách tìm sách “Anh ấy nói là sách của cô, lúc trước đặt ở tủ đầu giường trong phòng ngủ, cô đã quên cầm đi.”
“Anh Nghiêm nói đã một năm rưỡi anh ấy không về biệt thự rồi, hai ngày trước qua đó tìm bộ quần áo nhìn thấy quyển sách này, sợ cô chưa đọc xong.”
Hồi ức đột nhiên xuất hiện là thứ gây tổn thương người khác nhất.
Ôn Địch chỉ mỉm cười, “Phiền anh rồi.”
“Vậy mà cũng phải cảm ơn, cô không thấy khách sáo quá à.” Tần Tỉnh đưa quyển sách cũ đó cho cô, anh ta giải thích: “Cô đừng hiểu lầm, anh Nghiêm không về biệt thự không phải vì anh ấy có nhà khác ở bên ngoài đâu, anh ấy vẫn luôn ở nhà cũ Nghiêm gia, nói ở biệt thự cả đêm mất ngủ.”
Ôn Địch cầm một đóa hoa hồng trong ly thủy tinh lên, nước trên cành hoa chảy vào lòng bàn tay cô, chảy xuống thẳng một đường dọc theo cổ tay “ Anh thích hoa hồng hả?”
Cô thoắt chuyển chủ đề, sau đó lại trở về chủ đề vừa nãy.
Tiếp đó, cô thả hoa hồng vào trong bình.
Tần Tỉnh nói: “Là của anh Tưởng mua cho Thẩm Đường, tôi lấy hai đóa từ phòng làm việc của cô ấy chơi.”
Tin nhắn anh ta vừa gửi đi đã được trả lời, đối phương hỏi anh ta: [ Cần mấy tấm thiệp mời? ]
Tần Tỉnh hỏi Ôn Địch: “Cô tự đi hay là tôi đi chung với cô qua đó? Hiện giờ tôi kiêm chức người đại diện của cô, đi cùng cô đến đó cũng hợp lý.”
“Anh cứ bận việc của anh đi, tôi đi một mình qua đó.”
Tần Tỉnh chỉ cần một tấm thiệp mời, là đại hội roadshow kêu gọi tài trợ cho doanh nghiệp khoa học và công nghệ, thời gian là hai giờ chiều thứ ba. Buổi quảng bá được tổ chức trong phòng tiệc của một khách sạn.
Buổi trưa hôm thứ ba đó, Ôn Địch tự mình lái xe đến trước, chỗ của cô trong thiệp mời nằm ở hàng ghế cuối cùng trong hội trường, phía trước đều là các đại biểu các nhà đầu tư mà ban tổ chức mời tới.
Hội trường ồn ào huyên náo, mọi người đều đang bận xã giao.
Những dịp như này không thể đeo kính râm, trước khi Ôn Địch đến đã chuẩn bị một cặp kính trơn gọng mỏng, sau khi đeo vào, nhất thời không ai nhận ra cô.
Cô uống nước khoáng, chờ buổi roadshow bắt đầu.
Trên tầng có phòng VIP cho khách quý, màn hình lớn trên tường đồng bộ với bục của hội trường roadshow.
Vị khách quý trong phòng VIP tối nay là Nghiêm Hạ Vũ, lúc trước là người phụ trách ban tổ chức đã đích thân đi mời, anh cũng vui lòng nhận lời đến ủng hộ.
Nghiêm Hạ Vũ ngoài nắm cổ phần ở tập đoàn Kinh Việt, còn giữ cổ phần tại GR Capital, hôm nay anh đại diện cho GR Capital tới đây.
Trưởng ban tổ chức là tổng giám đốc Vương cùng đoàn đi cùng ông ở trong phòng VIP cho đến khi buổi roadshow chuẩn bị bắt đầu, lúc đó tổng giám đốc Vương mới xuống đại sảnh dưới lầu đọc diễn văn.
Màn hình lớn trong phòng VIP không nhìn thấy ghế khách mời ở dưới lầu, Nghiêm Hạ Vũ không biết Ôn Địch tới đây, Ôn Địch càng không rõ việc Nghiêm Hạ Vũ cũng ở đây.
Mãi đến sáu giờ mười lăm phút, khi tất cả các roadshow kết thúc, Nghiêm Hạ Vũ mới nhìn thấy cô bên ngoài khách sạn.
Đoàn người tổng giám đốc Vương đi ra tiễn Nghiêm Hạ Vũ, họ vây quanh anh, vừa đi vừa nói chuyện.
Nghiêm Hạ Vũ có ý định đầu tư nên cuộc trò chuyện trở nên vui vẻ hơn, họ tiễn vị Thần Tài là anh đến hẳn trước xe.
Cửa xe mở ra, anh cũng bắt tay với từng người tiễn mình.
Ngay khi anh xoay người muốn lên xe, ánh mắt bỗng nhiên ngẩn ra.
Đoàn người tổng giám đốc Vương thấy Nghiêm Hạ Vũ nhìn chằm chằm về hướng khách sạn, cũng ngó qua theo.
“Đó là...” Tổng giám đốc Vương nhất thời không nhớ ra, nhưng lại cảm thấy quen quen.
Có người nhận ra được bèn nói: “Ôn Địch.”
Tổng giám đốc Vương nhớ ra “Ồ, phải, cô ấy đeo kính nên nhất thời tôi tưởng nhầm, có hơi khác với cô ấy trong [ Như hình với bóng ].”
“Tổng giám đốc Vương, ngài cũng theo dõi các chương trình tạp kỹ à.”
“Tôi đâu có rảnh, con gái nhà tôi theo dõi đó.”
Tổng giám đốc Vương không biết tại sao Nghiêm Hạ Vũ lại nhìn chằm chằm Ôn Địch, là vì để mắt đến hay là gì khác?
Ông ta lặng lẽ chờ phân phó.
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Tôi nghe nói trẻ con thời nay đều thích được ký tặng.”
Tổng giám đốc Vương rất tinh ý, lập tức nghe ra ẩn ý trong câu nói, lúc Ôn Địch gần đi đến trước mặt, ông ta đã chủ động chào hỏi: “Xin chào, cho hỏi cô là biên kịch Ôn phải không?”
Ôn Địch nhận ra tổng giám đốc Vương, vừa rồi lúc roadshow, ông ấy còn lên bục đọc diễn văn, ăn nói rất hài hước.
Cô cười cười: “Chào ông.”
“Con bé nhà tôi là fan của cô, nó không bỏ sót chương trình tạp kỹ lẫn phim truyền hình nào của cô cả.” Tổng giám đốc Vương để chứng minh chính mình không bịa đặt lung tung, bèn mở Weibo, nhấn vào giao diện Weibo của con gái mình.
“Đây là ID của con bé nhà tôi.”
Ông ta ngại đọc ID ở nơi công cộng, chỉ có thể đưa cho Ôn Địch xem.
ID là: Địch bảo xứng đáng có được tám lần yêu đương.
Ôn Địch có ấn tượng, ID này nhắn tin dí dỏm hài hước, là fan cứng.
Tổng giám đốc Vương khách khí hỏi: “Có thể ký tên giúp tôi được không?”
Ôn Địch: “Không thành vấn đề. Cảm ơn con gái của ông đã yêu thích.”
Từ đầu đến cuối, cô đều không nhìn Nghiêm Hạ Vũ.
Tổng giám đốc Vương kêu thư ký lấy giấy bút tới, những người khác khi thấy sếp lớn muốn xin ký tên thì cũng muốn được xin chữ ký. Thứ nhất là cho sếp lớn mặt mũi, thứ hai là kể cả không phải fan Ôn Địch, cũng có thể đem về cho những đứa trẻ thích Ôn Địch trong nhà.
Ôn Địch chỉ lo cúi đầu ký tên, sau khi ký xong năm cái, người thứ sáu đưa cho cô một cuốn sổ tay. Cô không cần phải nhìn lên, từ cánh tay, đồng hồ, khuy măng sét và chữ viết trên sổ tay của anh, cô liền biết là ai.
Bị mọi người vây quanh, Ôn Địch cũng không phân biệt đối xử, tránh cho người ta nói này nói kia. Cô cũng như đã làm với những người khác, trực tiếp nhận cuốn sổ và ký tên lên đó, không hề ngước mắt.
Trong tay Nghiêm Hạ Vũ cũng cầm bút, chờ cô ký xong, anh cầm sổ và ký tên mình sau chữ ký của cô.
Tên của hai người ở sát bên cạnh nhau.
Nét chữ “Nghiêm” được cố ý kéo rất rất dài, nâng hai chữ “Ôn Địch” lên.
Người khác không để ý anh viết cái gì.
Nghiêm Hạ Vũ lui về phía sau, để chỗ trống cho những người khác qua xin chữ ký.
Mười mấy chữ ký rất nhanh được ký xong.
Tổng giám đốc Vương chú ý tới thẻ vào hội trường trên tay Ôn Địch, đó là thẻ của buổi roadshow xin tài trợ của họ “Biên kịch Ôn có hứng thú đầu tư à?”
Ôn Địch ký xong, trả bút lại cho ông ta “Không phải, tôi đến trải nghiệm thử một chút.”
“Sáng tác kịch bản cần đến sao?”
“Đúng vậy.”
Tổng giám đốc Vương kêu thư ký đi lấy danh thiếp, ông ta đưa danh thiếp của mình cho Ôn Địch: “Sau này có việc gì cần thì cứ gọi điện thoại cho tôi, lần sau sẽ sắp xếp cho cô đến phòng cho khách quý.”
Thật ra Ôn Địch không cần tấm danh thiếp này, nhưng lòng tốt không thể chối từ, cô nhận lấy bằng hai tay “Cảm ơn tổng giám đốc Vương.”
Chờ Ôn Địch đi xa, tổng giám đốc Vương hỏi dò: “Em gái của tổng giám đốc Nghiêm cũng là fan của biên kịch Ôn sao?” Dù sao thì đó cũng không nên là chính Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ còn đang nhìn vào chữ ký trong cuốn sổ, nói: “Có thể coi là vậy, cũng bởi vì tôi.”
“?” Lúc này, tổng giám đốc Vương không nói lung tung nữa.
Nghiêm Hạ Vũ cất sổ đi, “Tôi đang theo đuổi Ôn Địch, nhưng cô ấy không thích tôi, vẫn còn đang phải cố gắng đây.”
Tổng giám đốc Vương: “......”
Có phần không dám tin cái vị nhà họ Nghiêm này lại có thể hạ mình như vậy.
Nghiêm Hạ Vũ ngồi trên xe, gọi tài xế đi tìm Quan Hướng Mục.
Quan Hướng Mục còn đang tăng ca ở công ty, không thích tiếp đãi vị khách không mời mà đến này lắm, bởi vì Nghiêm Hạ Vũ luôn tìm cảm giác hạnh phúc từ chỗ của ông ta, cảm thấy ông ta là thảm nhất.
Nghiêm Hạ Vũ vào thẳng chủ đề, “Đầu tháng mười, tôi đi Giang Thành một chuyến, bên kia anh nói như thế nào?”
Một năm qua đi, Quan Hướng Mục suy nghĩ kĩ, lại trải qua khảo sát thực địa, các cổ đông khác của tập đoàn cũng đồng ý xây nhà máy ở Giang Thành.
“Để anh đi cùng với chú luôn.”
Ông ta rót một cốc nước cho Nghiêm Hạ Vũ.
“Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt chia tay rồi, sao chú vẫn chưa có động tĩnh gì thế?”
“Vẫn luôn theo đuổi đó thôi.” Anh không quên chế nhạo Quan Hướng Mục: “Tôi không giống anh đâu.”
Quan Hướng Mục cảm thấy buồn cười, không thèm so đo với tiểu bối.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi ông ta, có hứng thú đầu tư cho phim mới của Ôn Địch không.
Quan Hướng Mục không đáp mà hỏi lại: “Cô ấy lại có tác phẩm mới à?”
“Ừm.”
“Đề tài gì vậy?”
“Chắc là chiến tranh thương mại, cụ thể ngành sản xuất gì, Tần Tỉnh không đề cập.”
Quan Hướng Mục nói: “Phim của cô ấy, chắc chắn là anh phải đầu tư tiền rồi.” Kiếm tiền là một phương diện, còn có phần tâm tư riêng, hy vọng sau khi làm thân được với Ôn Địch, về sau có thể cô nói tốt vài câu cho ông ta trước mặt Ôn Kỳ Trăn.
Cho dù Ôn Địch không giúp ông ta thì ít nhất cũng sẽ không có ấn tượng quá kém về ông ta.
“Kịch bản viết xong rồi hả?”
Nghiêm Hạ Vũ không rõ lắm: “Chắc là còn trong giai đoạn sáng tác.”
Quan Hướng Mục đặt cà phê xuống, tìm ra số điện thoại Ôn Địch rồi bấm gọi.
Ôn Địch vừa đến cửa khu chung cư, bước vào đại sảnh, một hương thơm phả vào mũi.
Quầy lễ tân của khu chung cư chất đầy hoa tươi, từng bó hoa đều được gói rất tỉ mỉ. Cạnh đó có tấm biển: tự lấy (mỗi hộ một bó).
Bắt đầu từ tháng năm, vào các ngày chín, mười chín, hai mươi chín hàng tháng, chung cư sẽ chuẩn bị một bó hoa tươi tặng chủ nhà.
Lúc đó có chủ nhà hỏi trong nhóm: Sao lại đột nhiên tặng hoa vậy?
Quản lý khu chung cư trả lời: Một người bạn của ông chủ là một nhà gieo trồng hoa lớn, năm nay vì nhiều nguyên nhân nên hoa tươi ế hàng, ông chủ đã đặt một lượng hoa để giúp người bạn này.
Cô vô tình biết được, thật ra cũng không phải là hoa nhà bạn của ông chủ không bán được.
Còn chưa đi đến thang máy, tiếng di động bỗng vang lên.
Ôn Địch nhìn thấy là số của Quan Hướng Mục bèn bấm nghe.
“Tổng giám đốc Quan, chào chú.”
Hàn huyên vài câu, Quan Hướng Mục ra vẻ không biết hỏi: “Sáu tháng cuối năm nay có tác phẩm gì không?”
Ôn Địch không vội tiến vào thang máy, “Có, có điều thời gian sáng tác có thể hơi dài, chắc là phải đến cuối năm sau.”
Quan Hướng Mục cùng Ôn Địch hàn huyên mấy vấn đề quan tâm ông ta quan tâm, sau đó hỏi: “Phương diện bản quyền, bàn với công ty hiện tại của cô sao?”
“Đúng vậy, tìm Tần Tỉnh.”
Cuộc điện thoại này kéo dài hơn mười phút.
Ôn Địch kết thúc trò chuyện mới lên lầu, hôm nay cô hai của cô tới Bắc Kinh công tác, buổi tối ở đây cùng cô.
Ôn Kỳ Trăn mở cửa cho cô: “Sao mà lâu vậy? Tắc đường hả?”
“Không phải tắc đường, con gọi điện thoại hơn mười phút với bên đầu tư ở dưới tầng, nói về kịch bản mới.” Ôn Địch đổi giày tiến vào phòng khách.
Bộ [ Thế gian không bằng anh ] ra mắt cách đây một thời gian, đã đạt mức rating cao mới trong xếp hạng tất cả các bộ phim trước đây của cô.
Quan Hướng Mục kiếm được tiền, chắc là muốn hốt kịch bản của cô, nếu không thì hôm nay sẽ không chủ động liên hệ với cô.
“Cô hai, hoa trong bình là cô lấy từ chỗ khu chung cư tặng hả?” Ôn Địch thấy trên bàn trà có thêm một cái bình hoa, bên trong cắm đầy hoa.
Ôn Kỳ Trăn: “Ừ, không phải con thích hoa cát tường trắng à, cô cầm một bó về luôn.”
Ôn Địch không giấu giếm: “Là hoa Nghiêm Hạ Vũ chuẩn bị đó.” Để khiến cô nhận một bó mà anh tặng cho cả tòa.
Hôm đó, cô đi thang máy xuống lầu, tình cờ gặp cô chủ tiệm hoa mang hoa đến bàn tiếp tân, vài trăm bó hoa được mấy người mang từ trên xe xuống.
Ông chủ đang gọi điện, nói: Trợ lý Khang, hoa hôm nay đã được chuyển đến theo chỉ thị của anh rồi.
Ôn Kỳ Trăn nghe xong, “Sau này mỗi ngày cô sẽ tặng hoa cho cháu.”
Cô ấy hỏi cháu gái “Sắp tới ngày mười một rồi, có về nhà không?”
“Có ạ.” Ôn Địch muốn ở nhà mấy tháng, đến trải nghiệm ở công ty của ba.
“Đến lúc đó về nhà chúng ta lại nói tiếp.” Ôn Kỳ Trăn còn có công việc, qua thư phòng tiếp tục bận rộn.
Ôn Địch ngồi xuống sô pha, nhìn chằm chằm hoa tươi trong bình vài giây, kịp thời đình chỉ suy nghĩ.
Cô nhắn tin cho Thẩm Đường phát tin tức: [ Tiêu Đông Hàn vẫn không đồng ý trao quyền à? ]
Thẩm Đường không lập tức trả lời, mà chất vấn Tiêu Đông Hàn: [ Cả ngày anh bận cái gì vậy? ]
Tiêu Đông Hàn: [ Kiếm tiền. ]
Thẩm Đường: [... Đến giờ mà anh vẫn chưa thêm Ôn Địch hả? Không phải tôi đã chia sẻ danh thiếp của cậu ấy cho anh từ lâu rồi sao? ]
Tiêu Đông Hàn mới bơi lên từ bể bơi, sau khi anh ta tắm rửa lại, thay xong quần áo mới đi lật lại lịch sử trò chuyện trước đó với Thẩm Đường.
Gần đây bận quá, sớm đã quên khuấy mấy danh thiếp của Ôn Địch rồi.
Anh ta thêm Ôn Địch xong, ném điện thoại ở trên quầy bar, tìm cái ly rót rượu vang.
Điện thoại rung lên, Ôn Địch chào hỏi: [ Chào anh. ]
Tiêu Đông Hàn cầm điện thoại lên, [Nhất định phải viết về tôi à? ]
[ Đúng vậy. ]
Tiêu Đông Hàn tưởng cô sẽ còn nói thêm chút gì đó, nhưng anh ta uống xong nửa ly rượu mà cô cũng không có động tĩnh gì.
[ Trao quyền cho cô không phải không được, nhưng không được bẻ cong sự thật. Trong thực tế, Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật không thể làm tôi phá sản, đến lúc đó đừng có mà làm cho tôi phá sản trong kịch bản đấy. ]
Ôn Địch: “......”
[ Cái này anh yên tâm, tuyệt đối sẽ tôn trọng theo ý của anh. ]
Cô vẫn đang cân nhắc có nên thêm những cảnh tình cảm cho anh ta trong kịch bản hay không, nhưng cô không biết tình trạng mối quan hệ của anh ta nên không thể tùy ý viết, Thẩm Đường cũng không rõ lắm.
Cô hỏi: [ Mạn phép hỏi một chút, hiện tại anh đang độc thân hay là sao? ]
Tiêu Đông Hàn: [ Có phải nếu tôi nói độc thân thì cô sẽ bắt tôi theo đuổi cô hay không? ]
Ôn Địch đang ăn trái cây, suýt nữa thì bị sặc.
Anh ta hiểu lầm cô, cho rằng cô đang mượn việc trao quyền để bẫy anh ta. Không thể trách anh ta nghĩ nhiều, dù sao thì phụ nữ nhớ thương anh ta quá nhiều, họ đều nghĩ cách muốn có được anh ta, anh ta đại khái là mệt mỏi ứng phó.
Cô đáp trả lại: [ Vậy anh có theo đuổi không? ]
Tiêu Đông Hàn nhìn tin nhắn, nhấp một ngụm rượu vang.
Cô gái này ỷ vào việc mình xinh đẹp mà không kiêng nể gì.
Anh ta nhắn lại: [ Không rảnh. ]
Ôn Địch nói: [ Vậy là được rồi. Tôi cũng không rảnh. Anh còn xoắn xuýt cái gì? Bây giờ có thể buông bỏ tâm lý đề phòng để bàn chuyện chính sự được chưa? ]
Tiêu Đông Hàn: [ Cô nói đi. ]
Ôn Địch: [ Để tránh hiểu lầm trong việc đọc hiểu ngữ điệu, chúng ta nên gặp rồi nói thì hơn. Có rất nhiều thứ cần nói, nếu cứ nhắn mãi như thế này thì tôi không biết sẽ còn bị anh hiểu lầm bao nhiêu lần nữa. Thời gian do anh quyết định, ngày mai hoặc ngày kia đều được. ]
Tiêu Đông Hàn: [ Gần đây tôi không rảnh. ]
Ngày mai anh ta phải đi Giang Thành.
- -
Đến tận mùng mười tháng mười Ôn Địch mới về Giang Thành, thời gian này có việc trì hoãn mất mấy ngày.
Ngày cô về, ông nội đến sân bay đón cô.
Một vali hành lý nho nhỏ, ông nội không nhờ tài xế hỗ trợ, mà tự mình đẩy.
“Lần này ở nhà bao lâu?”
Ôn Địch khoác tay ông nội, “Nói không chừng đến Tết con vẫn ở nhà, con không nhận công việc khác.” Cô nói với ông nội rằng lần này cô trở về để sáng tác kịch bản, sẽ tới công ty của ba cô trong một vài tháng.
Sau khi ngồi lên xe, ông nội mới nói: “Vẫn chưa tìm được trạng thái lúc trước à?”
Ôn Địch gật gật đầu.
Tác phẩm gần nhất của cô vừa thực tế lại tàn khốc, không liên quan gì với sự tốt đẹp.
Qua quãng thời gian lâu như vậy, Ôn Địch không định giấu giếm ông nội nữa, “Đoạn tình cảm ba năm trước, con bị anh ta vứt bỏ, anh ta đã chọn người khác. Nhưng con đã điều chỉnh, muốn tìm lại cảm giác lúc trước, mà không tìm lại được.”
Ông nội vỗ vỗ mu bàn tay cô, trấn an nói: “Mặc kệ nói như thế nào, bây giờ con đã tìm ra cách sáng tác phù hợp với bản thân rồi, tốt lắm.”
“Con cảm thấy mình rất thất bại. Con nhìn người không chuẩn.”
“Không thể nói như vậy được, Buffett cũng từng đầu tư thất bại, con có thể nói tầm nhìn đầu tư của ông ấy kém sao?”
Ôn Địch cười, “Ông nội, con sao có thể so với Buffett được. Ông ấy là thần tượng của ông nội mà.”
Ông cụ cũng cười, ông chuyển chủ đề và nói về việc chiều nhà có khách tới.
“Ai đến vậy ạ?”
“Ông không rõ lắm, ba con nói đưa người đến tham quan thư viện của ông. Hình như là một bên xí nghiệp được bí thư Lương kêu gọi đầu tư tới.”
Gần đây, sự kiện lớn nhất tại khu công nghiệp Giang Thành là sự gia nhập chính thức của tập đoàn Kinh Việt và tập đoàn Tiêu Ninh.
Sáng nay, khu công nghiệp đã tổ chức một buổi lễ ký kết hoành tráng.
Nghiêm Hạ Vũ và Tiêu Đông Hàn đều tham dự lễ ký kết hợp đồng, Ôn Trường Vận và Phạm Trí Sâm với tư cách là đối tác, đã đồng hành trong toàn bộ quá trình.
Nghiêm Hạ Vũ và Tiêu Đông Hàn đều đã đi hết những địa điểm vui chơi ở Giang Thành.
Phạm Trí Sâm nói, có một chỗ nhất đặc sắc nhất chắc chắn là họ chưa đi.
Nói chính là thư phòng của ông cụ Ôn, được gọi là thư viện nhỏ, sau khi được xây dựng thêm, hiện tại rộng hơn ba trăm mét vuông.
Không có mấy người cảm thấy hứng thú với thư viện, nhưng Nghiêm Hạ Vũ tỏ ý muốn qua xem thử.
Bí thư Lương không tiện đi cùng nên Ôn Trường Vận đi với bọn họ, xem như ông mở tiệc chiêu đãi tư nhân.
Bữa tối cũng được sắp xếp trong biệt thự, Ôn Trường Vân mời vài đầu bếp về nhà.
Căn biệt thự vườn của ông cụ Ôn cũng là một cảnh quan, nếu gộp sân trước và sân sau thì đủ để chơi golf.
Ba giờ rưỡi chiều, năm chiếc ô tô lần lượt tiến vào bãi đậu xe trong sân biệt thự.
Lúc ấy Ôn Địch đang ở thư viện nhỏ trên tầng hai, ngồi trước cửa sổ cao từ trần đến sàn phía tây chơi với con mèo ragdoll, nó quấn lấy cánh tay cô, vô cùng hưởng thụ.
Cô biết buổi chiều có khách tới nên đã ăn mặc rất lịch sự, nhưng cũng không đi xuống chào đón.
Ba cô thường xuyên dẫn người tới nhà tham quan thư viện, cô thấy nhiều đã tập mãi thành quen.
Không phải bọn họ thật sự tới đọc sách, họ chỉ đến để dạo qua khung cảnh, nhân tiện ghé thăm sân của biệt thự, tâng bốc vài câu, dùng bữa cơm tăng tình cảm với ba cô, không có ngoại lệ.
Phía nam và phía tây của phòng làm việc có nhiều cửa sổ cao từ trần đến sàn, mái nhà được thiết kế bằng gương, khi bước vào phòng làm việc có chút choáng váng.
“Sách ở đây còn nhiều hơn sách trong tàng thư của một người bạn mê sách mà tôi quen.”
“Tổng giám đốc Nghiêm cũng thích đọc sách à?”
“Tôi thích mua sách.”
Ôn Địch nghe thấy giọng nói quen thuộc, đột nhiên quay đầu lại nhìn.
Đoàn người vừa lúc đi đến lối đi mà cô đang ở đối diện, những người hôm nay tới không ngờ lại là Nghiêm Hạ Vũ, còn có Tiêu Đông Hàn, nhìn ra đằng sau, Quan Hướng Mục cũng tới.
Còn có mấy người cô nhìn thấy lạ mặt, chưa tiếp xúc bao giờ.
Phạm Trí Sâm dường như coi đây là nhà của mình, vẫy tay với cô, "Cháu gái, lại đây. Thật là trùng hợp, chú nghe nói hôm nay cháu vừa từ Bắc Kinh về."
Nghiêm Hạ Vũ cắt ngang, nói: “Đều không phải người ngoài, không cần chào hỏi, để Ôn Địch đọc sách của cô ấy đi.”
Nhưng Ôn Địch vẫn qua đó, dù gì thì cũng có những người mà cô không biết rõ nên lễ phép thì vẫn phải có.
Tầm mắt của Nghiêm Hạ Vũ vẫn luôn đặt trên người cô, khi cô gọi anh là tổng giám đốc Nghiêm, cô hoàn toàn không nhìn anh mà chỉ nhìn góc chéo phía sau anh.
Ôn Trường Vân giới thiệu đơn giản cho con gái, sau khi chào hỏi xong, cô lại ngồi về chỗ cũ.
“Có một bàn trà bên cửa sổ ở góc đông nam, các anh cứ ngắm tùy thích. Khi nào mệt thì đến đó uống trà. Ở lầu dưới có bàn chơi poker, sân sau có sân tennis." Ôn Trường Vận giới thiệu cho bọn họ.
Trong mười mấy người tới, không mấy người là thật sự muốn đọc sách, sau khi tùy ý đi dạo, họ ngồi trước bàn trà nói chuyện phiếm.
Tiêu Đông Hàn nhìn thấy một quyển sách, hồi nhỏ anh ta từng đọc qua, nhưng không có ấn tượng với phần kết, sau lại quên quyển sách này tên gì, vẫn luôn không tìm được, không ngờ thư phòng nhà Ôn Địch lại có quyển sách này.
Anh ta cẩn thận rút sách ra, rồi trở lại bên phía bàn trà.
“Chủ tịch Ôn, tôi mượn quyển sách nhé, đọc xong sẽ trả lại.”
“Cứ đọc thoải mái, không cần vội trả.”
Ôn Trường Vận rót trà cho anh ta.
“Chủ tịch Ôn, mọi người cứ nói chuyện nhé, tôi đi tìm Ôn Địch bàn chút chuyện.” Tiêu Đông Hàn đưa sách cho thư ký cất, sau đó nói tiếp: “Ôn Địch tìm đến tôi thông qua em họ tôi Thẩm Đường, nói kịch bản đang sáng tác có liên quan tới chiến tranh thương mại, muốn nhờ tôi trao quyền cho một nhân vật, gần đây tôi luôn bận chuyện ký hợp đồng, không có thời gian gặp mặt, hôm nay vừa khéo có cơ hội.”
Ôn Trường Vận nói: “Tôi biết việc này, lần này con bé trở về chính là vì sáng tác kịch bản, muốn tới công ty một thời gian. Phiền tổng giám đốc Tiêu nhọc lòng rồi.”
“Không cần khách khí, chuyện nhỏ cũng không tốn sức gì.”
Trước cửa sổ sát đất phía tây của thư phòng, trong tay Nghiêm Hạ Vũ cũng cầm một quyển sách, đi đến bên cạnh Ôn Địch.
Mèo Ragdoll dán ở trên người Ôn Địch, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ ngồi xổm xuống, có nước và đồ ăn nhẹ trên bàn cà phê nhỏ, anh cầm một trong những túi đồ ăn vặt mang đến trước mặt cô.
Ôn Địch không ngẩng đầu, nhưng động tác lật sách rất rõ ràng, lật xem trang đối diện.
Trước đây, cô thường ngồi trong lòng anh xem TV, khi cô ăn đồ ăn vặt, anh lấy túi đồ ăn vặt cho cô..
“Bỏ đồ ăn vặt xuống. Tổng giám đốc Nghiêm, hôm nay anh là khách của bí thư Lương, tôi nể mặt bí thư Lương nên cho anh mặt mũi, đi uống trà đi.”
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Bây giờ anh không phải là khách của bí thư Lương. Anh nhớ em nên qua đây thăm em.” Anh tự lấy một miếng chanh từ gói đồ ăn vặt cho vào miệng.
Anh không ở lại lâu, để gói đồ ăn vặt xuống, đứng dậy đặt sách trong tay về lại giá sách.
Vừa quay người lại, Tiêu Đông Hàn đã đi tới.
Khi không có người ngoài ở đây, hai người cũng không thèm nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu.
Tiêu Đông Hàn ngồi xuống đối diện Ôn Địch, làm như không có ai nói: “Lần trước cô hẹn tôi nhỉ, nửa tiếng có đủ không?”
“Cũng tàm tạm.” Ôn Địch kẹp thẻ đánh dấu vào sách rồi đóng lại.
Nghiêm Hạ Vũ tỉnh bơ nhìn liếc qua Tiêu Đông Hàn, vừa nhìn là biết Tiêu Đông Hàn cũng là cố ý chọn lúc này qua đây. Anh khom lưng, cầm lấy ly nước của Ôn Địch trên bàn trà, uống một ngụm xong lại trả về chỗ cũ.
Anh dịu dàng nói với Ôn Địch: “Nói chuyện với tổng giám đốc Tiêu thì nghiêm túc chút đi, bỏ mèo xuống trước đi.”
Tiêu Đông Hàn nói: “Không sao, cứ ôm đi, tôi không để ý lắm đâu.”