Trans: Như Quỳnh + Beta: Haily
——–●●●——–
Ngày hôm sau, khi sắp hết giờ làm việc, Lâm Lộ thực sự đã ngồi trên băng ghế trước phòng khám đợi Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ cầm hồ sơ bệnh án cùng một y tá vội đi ngang qua cô, gật đầu chào một cái, sau đó bước vào văn phòng.
Khoa Phụ sản tan làm rất đúng giờ. Ngay khi kim phút vượt qua số 12 trên đồng hồ thì Bạch Chỉ cũng đã sắp xếp xong hồ sơ bệnh án của ngày hôm nay. Cô giải trao đổi với y tá một lát rồi đeo túi bước ra khỏi văn phòng.
Lâm Lộ bước lên chào một tiếng, sau đó khoác tay cô một cách rất tự nhiên, nhưng Bạch Chỉ khẽ lách người rồi thoát ra.
Khi còn ở trường học, các nữ sinh luôn thân mật khoác tay nhau, thậm chí còn tay trong tay đi vệ sinh cùng nhau nữa. Tuy nhiên Bạch Chỉ từ nhỏ đã không có thói quen này, bởi vì cô cảm thấy khoác tay nhau thật sự rất nóng.
Lâm Lộ cười gượng, tự nhiên thu tay về: “Xin lỗi, làm cho cô sợ rồi.”
“Không sao, do tôi không quen với việc này.”
Lâm Lộ gật đầu: “Bác sĩ Bạch, gần đây có một nhà hàng không tệ. Chúng ta đến đó đi, tôi mời cô.”
Sự nhiệt tình của Lâm Lộ khiến Bạch Chỉ không quen. Đặc biệt người đứng trước mặt đây là người đã tố cáo mình trước giới truyền thông vài ngày trước.
Bạch Chỉ cau mày, nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Không cần mắc công vậy đâu. Nếu cô có gì băn khoăn muốn hỏi thì cứ nói với tôi, tôi sẽ giữ bí mật cho cô.”
Ngày hôm qua Lâm Lộ đã rất do dự. Cô không muốn hỏi ý kiến của các bác sĩ khác, cũng như không dám đến bệnh viện Nam Quang một lần nữa vì cô đã xúc phạm Bạch Chỉ.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn lại đến đây.
Bạch Chỉ là một người hiểu biết hơn cô nghĩ. Không những không trách móc, mà còn nghiêm túc khám bệnh cho cô giống như trước đây. Đối mặt với sự khủng hoảng và cảm xúc hỗn loạn của mình, cô ấy vẫn kiên nhẫn và dịu dàng lắng nghe.
Sự bao dung của Bạch Chỉ khiến Lâm Lộ càng thêm xấu hổ.
Cả hai bước ra ngoài, Lâm Lộ lên tiếng: “Bác sĩ Bạch, ngày hôm qua tôi đã đăng lời giải thích sự việc cùng với gửi lời xin lỗi đến cô và bệnh viện lên Weibo. Tôi cũng đã rút đơn khiếu nại cô rồi.”
Bạch Chỉ gật đầu, tỏ vẻ đã tha thứ cho cô ấy.
Cô đang định nói thì đột nhiên có người gọi tên cô, giọng nói rất to và gấp gáp. Bạch Chỉ chưa kịp quay đầu lại, đã có một bàn tay đã giữ lấy cánh tay cô, kéo cô về phía mình.
Ngay sau đó, bàn tay còn lại của người đàn ông giữ chặt Bạch Chỉ lại, kéo cô ôm vào lòng mình.
“Bùm” một tiếng, sau lưng Bạch Chỉ vang lên một tiếng động cực lớn, mọi người có mặt tại đấy đều hoảng sợ. Bạch Chỉ còn chưa kịp, Phó Tây Phán đã buông tay ra, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, sau đó hét lớn với nhân viên bảo vệ ở cửa: “Từ trên lầu hai ném xuống!”
Nghe thấy vậy, một số nhân viên bảo vệ ngay lập tức đi thang máy lên lầu hai.
Lâm Lộ đang đứng bên cạnh cũng tái mặt vì sợ hãi. Đôi tay cô ấy vô thức ôm lấy bảo vệ bụng dưới của mình.
Phó Tây Phán xuống lầu một lấy báo cáo khám bệnh của khoa, vừa rời khỏi văn phòng, anh ngẩng đầu lên nhìn đã thấy một người đàn ông lén lút đẩy xe lên lầu hai. hiện giờ thời tiết rất oi bức nóng nực, vậy mà người này mặc quần áo kín mít, lại không phải đồng phục của công ty vận tải. Trong khi đẩy xe, anh ta liên tục nhìn xuống dưới như thể đang đợi ai đó.
Phó Tây Phán cúi đầu xuống thì nhìn thấy Bạch Chỉ. Anh vội vàng chạy xuống. Ngay khi tay anh chạm vào cánh tay cô, thì một chiếc hộp rơi từ tầng hai xuống. Nó rơi xuống đúng nơi mà Bạch Chỉ vừa đứng.
Nếu không có Phó Tây Phán có lẽ cô đã chết ngay tại chỗ.
Bạch Chỉ ôm ngực, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng làm ướt đẫm áo. Một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Cô ngẩng đầu lên tìm kiếm, người ném chiếc hộp đã biến mất.
Cô không hiểu mình đắc tội ai rồi.
Đang suy nghĩ thì cô quay lại nhìn Lâm Lộ cũng đang hoảng loạn kế bên. Thấy Bạch Chỉ đang định hỏi mình nên Lâm Lộ lên tiếng trước: “Không phải là fan của tôi. Tôi đã giải thích rõ ràng rồi, nếu như là fan cuồng sẽ chú ý tới tin tức của tôi từng giây từng phút.”
Phó Tây Phán vòng một tay ôm lấy vai Bạch Chỉ: “Chờ anh ở phòng khám, anh đưa em về..”
Anh còn chưa nói hết lời, bên kia bác sĩ Tiểu Lý đã chạy đến giục anh: “Bác sĩ Phó, trưởng khoa đang gọi anh.”
“Tới ngay.” Phó Tây Phán quay đầu lại, đáp một cách thản nhiên.
Bạch Chỉ rút tay anh khỏi vai mình, vỗ ngực nói: “Em không còn là con nít nữa. Em sẽ tự bảo vệ mình. Anh bận việc của anh đi.”
Lâm Lộ biết chuyện này phần lớn liên quan đến bản thân, vội vàng xen vào: “Bác sĩ Phó đừng lo, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.”
Phó Tây Phán liếc nhìn cô. Mặc dù vóc dáng Lâm Lộ rất mảnh mai, làn da lại trắng như tuyết, thật khiến người khác phải ghen tị. Nhưng trong mắt của anh, đây lại là một vẻ đẹp ốm yếu.
Toàn thân là trang phục hàng hiệu, trang sức đắt tiền cùng viên kim cương cỡ lớn được đính trên ngón tay thon dài của Lâm Lộ. Thoạt nhìn liền biết ngay cô nàng là một quý cô được nuông chiều, mười ngón tay không chạm được tới anh nắng.
“Anh yên tâm, tôi nhất định làm được.”
Trong lòng Phó Tây Phán càng thêm bất an. Nhưng Bạch Chỉ liên tục tự khẳng định, bản thân thì còn rất nhiều việc. Anh đành miễn cưỡng chấp nhận: “Vậy em về đi, đừng đi đâu nữa. Có việc gì thì đợi anh về.”
“Được!”
Bạch Chỉ ngay lập tức đồng ý. Nhưng ngay khi cô rời khỏi bệnh viện, cô dừng như đã quên sạch lời căn dặn của Phó Tây Phán.
Lần này Lâm Lộ không còn khóc lóc như trước nữa mà thực sự lái xe hộ tống Bạch Chỉ về nhà. Cô ấy cẩn thận đến mức thậm chí dừng xe bên lề đường, đợi Bạch Chỉ lên lầu rồi mới rời đi.
Thật không may, ngay khi Lâm Lộ vừa rời đi thì Bạch Chỉ nhận được một cuộc gọi từ bảo vệ. Nhân viên bảo vệ nói với Bạch Chỉ qua điện thoại rằng một cảnh sát đang đợi cô ở bên ngoài, muốn gặp cô ngay.
Khi nghe thấy hai từ “Cảnh sát”, Bạch Chỉ thậm chí không nghĩ ngợi gì, nghĩ rằng đó là Tịch Phong nên ngay lập tức mang giày, chạy ra ngoài.
Tịch Phong đang dựa vào chiếc Land Rover của mình, nhìn thấy Bạch Chỉ bước ra liền đứng thẳng dậy.
Bạch Chỉ bước tới, cười đùa: “Tại sao mỗi lần gặp tôi anh đều căng thẳng quá vậy??”
Tịch Phong cười nhẹ nhưng không trả lời. Anh lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Bạch Chỉ. Bạch Chỉ cảm thấy lạ, cô và Tịch Phong dù đã gặp nhau vài lần rồi nhưng cô vẫn giữ khoảng cách với anh.
Cô chần chừ không muốn nhận, Tịch Phong đành phải tự mình mở hộp, lấy ra một chiếc đồng hồ. Anh giải thích: “Chiếc đồng hồ này được trang bị hệ thống định vị. Không phải cô nói có người theo dõi cô sao? Đeo vào đi, nếu thật sự xảy ra chuyện tôi có thể đi tìm cô.”
“Ah… Điều này rất phiền đến anh.”
Thấy Bạch Chỉ vẫn còn do dự, Tịch Phong liền trực tiếp đeo đồng hồ lên cổ tay phải của cô: “Nếu cô xảy ra chuyện mà không có manh mối gì, thì điều đó mới thực sự khiến tôi phiền phức.”
Bạch Chỉ ngẩng mặt lên, nhoẻn miệng cười: “Được. Cảm ơn anh, Tịch Phong.”
Lần này cô không gọi anh là cảnh sát Tịch, mà gọi anh bằng tên.
Tịch Phong mím môi gật đầu.
Hai người đang nói chuyện bỗng dưng vang lên một tiếng chuông xe đạp dồn dập, mang theo tiếng gió từ xa lao đến. Phó Tây Phán xoay người sang ngang, chặn xe giữa hai người họ, cố tình tách họ ra.
Phanh đột ngột của anh làm bay lên một lớp bụi, tất cả đều dính trên váy trắng của Bạch Chỉ. Cô vỗ nhẹ vào váy, tức giận hỏi: “Phó Tây Phán, anh làm gì vậy?”
Phó Tây Phán xụ mặt, đôi mắt đen láy cố nén sự ghen tị, giọng điệu không kiên nhẫn: “Không phải anh đã nói với em, trước khi anh về không được phép ra ngoài sao?”
Tịch Phong bảo vệ Bạch Chỉ: “Là tôi đến tìm cô ấy.”
Phó Tây Phán quay đầu lại trừng mắt, giọng điệu đều hung hăng: “Tôi hỏi anh sao?”
Trong tích tắc, bầu không khí giữa ba người đột ngột giảm xuống.
Bạch Chỉ biết Phó Tây Phán tính khí kỳ lạ, tức giận cũng nhanh mà dịu đi cũng nhanh chóng. Nhưng Tịch Phong chỉ có ý tốt, anh ấy không nên bị hiểu lầm theo cách này. Cô nhẹ nhàng xoa dịu bầu không khí bằng vài câu nói, rồi cảm ơn Tịch Phong lần nữa trước khi kéo Phó Tây Phán đi.
Về đến nhà khuôn mặt Phó Tây Phán vẫn còn u ám.
Anh nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên cổ tay của Bạch Chỉ: “Anh ta tặng em?”
“Ừm.” Bạch Chỉ lắc lắc chiếc đồng hồ trên tay: “Cảnh sát Tịch nói rằng đồng hồ này được trang bị định vị, nếu có chuyện gì anh ấy có thể tìm được tôi.”
“Định vị?” Phó Tây Phán nắm chặt chiếc cốc, sắc mặt tệ hơn: “Nếu anh ta đang có âm mưu gì đó, em mang cái này chẳng phải dễ dàng gặp chuyện hơn sao?”
Bạch Chỉ không nói nên lời: “Tịch Phong là cảnh sát hình sự mà.”
Phó Tây Phán hỏi tiếp: “Mặc được phục cảnh phục thì đều là người tốt sao?”
Đây không phải là lần đầu tiên Bạch Chỉ nghe thấy câu này. Cô không hiểu tại sao Phó Tây Phán luôn nhắm vào Tịch Phong.
Cô đưa cổ tay đeo đồng hồ ra sau lưng, lần này cô không vội phản bác mà trước tiên đáp: “Anh nói đúng, không thể đánh giá phẩm chất của một người bằng nghề nghiệp được.”
Bạch Chỉ chủ ý dừng lại, nhìn vẻ mặt Phó Tây Phán dịu đi một chút, cô lập tức nói thêm: “Nhưng tôi tin tưởng Tịch Phong.”
Nghe xong câu này, Phó Tây Phán sững người hồi lâu. Cả người dựa vào tường, vẻ mặt tràn đầy sự thất vọng.
Sau một hồi im lặng, anh mở mắt lên nhìn vào mặt cô, nghiêm túc nói: “Em cũng có thể lựa chọn tin tưởng anh.”