Editor: Anna + Beta: Haily
——–●●●——–
Quan hệ thường ngày của Lâm Kinh Mặc đối với mọi người trong bệnh viện đều khá tốt, vậy nên sau khi anh bị thương liền có rất nhiều bác sĩ đề nghị viện trưởng tăng thêm số lượng nhân viên bảo vệ. Đồng thời cũng yêu đề xuất nên có thêm khâu kiểm tra an ninh lúc bệnh nhân nhập viện, nghiêm cấm người bệnh và người nhà đem theo hung khí, chất dễ cháy nổ hay các đồ vật nguy hiểm khi vào bệnh viện.
Chủ nhiệm Nghiêm cùng mấy trưởng khoa khác đã nhiều lần đến văn phòng viện trưởng để bàn bạc về vấn đề này. Kinh phí cho chuyện này cần được bệnh viện phê duyệt, thiết bị kiểm tra cũng cần sắm sửa. Mọi chuyện đều cần có thời gian để sắp xếp ổn thỏa, nhưng ai nấy cũng đều mong có thể ổn định tinh thần của các bác sĩ trước, đặc biệt là với những bác sĩ trẻ tuổi. Bọn họ còn chưa kịp cảm nhận được chút vinh quang nào của nghề này đã bị hiện thực trước mắt tạt cho một gáo nước lạnh.
Vì lí do đó mà trong buổi khai mạc đại hội, viện trưởng Đồng đã cố ý nhấn mạnh rằng bệnh viện của bọn họ rất coi trọng trình độ chuyên môn cũng như sự nỗ lực của các y bác sĩ nơi đây, nhưng mấy bác sĩ trẻ tuổi ngồi phía sau vẫn nhíu mày, bộ dạng ủ rũ.
Viện trưởng Đồng nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng ông cũng đầy phiền muộn. May mắn thay chuyện xấu vừa qua thì chuyện tốt cũng đến. Lúc viện trưởng Đồng đang bận rộn kiểm tra thiết bị an ninh thì Lục Uyển Đồng mang theo một số bảo vệ đến tìm ông.
Ngay sau khi Lâm Kinh Mặc bị thương, cô ấy liền lập tức liên hệ với các xí nghiệp chuyên cung cấp thiết bị kiểm tra an ninh để đặt mua. Mấy bệnh viện ở trung tâm thành phố cũng là nhóm bệnh viện đầu tiên tiếp nhận các thiết bị kiểm tra này.
Buổi trưa hôm nhận thiết bị, trước cổng bệnh viện có rất nhiều bác sĩ đến xem. Diệp Viễn Chí một tay chống eo, một tay vỗ vai Lục Uyển Đồng: “Được đấy bà chủ Lục, cô thật hào phóng quá đi.”
Lục Uyển Đồng chớp mắt, ngẩng đầu, ưỡn ngực đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, lần này tôi làm việc hiệu suất cao lắm đó.”
Chỉ trong vòng có vài ngày, Lục Uyển Đồng đã liên tục kêu gọi thành công mấy nhà tài trợ. Điều này khiến Bạch Chỉ hơi giật mình: “Cậu đã làm gì mà khiến họ đồng ý tài trợ trong vòng có mấy ngày thôi vậy?”
“Đơn giản thôi.” Lục Uyển Đồng vỗ tay một cái, vân đạm phong kinh* mà nói: “Cậu hẳn cũng rõ mấy cái xí nghiệp kia, nhà nào cũng muốn có tiếng thơm. Hơn nữa đàn anh Kinh Mặc của chúng ta danh tiếng cũng không nhỏ nha. Nên khi tớ vừa tìm đến cửa bọn họ liền không chút do dự, ngay lập tức đồng ý tài trợ.”
*vân đạm phong kinh:thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió mây nhẹ nhàng trôi.
Cô ôm lấy Bạch Chỉ, thu hồi lại bộ dạng bất cần như mọi khi, nghiêm túc nói: “Tuy hiện tại tớ không hành nghề y, nhưng lòng nhiệt huyết muốn giúp đỡ người khác vẫn luôn ở trong tớ. Từ xưa đến nay, phần tình cảm này chỉ có tăng chứ không hề giảm.” Lục Uyển Đồng vỗ ngực, rất có chí khí mà nói: “Bây giờ tớ đã có năng lực, mấy người các cậu chỉ việc ở ngoài chiến trường dũng cảm chiến đấu, còn hậu phương cứ giao lại cho tớ gánh vác.”
“Cậu…” Nước mắt của Bạch Chỉ cứ thế mà rơi xuống. Cô xoay người, ôm chặt lấy Lục Uyển Đồng.
Khi còn ở trường học, nếu gặp phải vị giảng viên nào kiêm bác sĩ, những lời cô được nghe nhiều nhất nếu không phải là vài câu khuyên bảo thấm thía thì sẽ là mấy lời than vãn về điều kiện khám chữa bệnh. Sau khi trở thành thực tập sinh, được tiếp xúc nhiều hơn với bệnh nhân lẫn người nhà của họ, Bạch Chỉ mới thật sự thấm thía được sự vất vả của nghề này.
Muốn hay không muốn trở thành một bác sĩ, Bạch Chỉ đã tự hỏi bản thân không biết đã bao nhiêu lần. Ngoài sự nhiệt huyết của bản thân và tín ngưỡng với nghề, điều một bác sĩ cần nhất đó chính là sự ủng hộ của người thân bên cạnh. Từ khi còn nhỏ Bạch Chỉ đã thấy trong nhà mình thường xuyên xuất hiện những bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn, hoặc thậm chí là không có tiền để chữa bệnh. Trong thư phòng của ba cô lúc nào cũng treo đầy những bằng khen, giải thưởng. Đến khi cô lớn lên, thực hiện ca phẫu thuật đầu tiên, bệnh nhân tha thiết nắm lấy tay cô, đem toàn bộ niềm tin cùng hy vọng gửi gắm nơi cô. Cứ như vậy, lần lượt lần lượt từng việc nhỏ được góp nhặt lại, tạo thành một bàn tay vô hình, dẫn dắt cô không ngừng tiến lên phía trước.
Diệp Viễn Chí nghe xong mấy lời của Lục Uyển Đồng cũng xúc động một hồi. Anh khẽ ho một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Có câu kẻ sĩ ba ngày không gặp sẽ khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác. Hiện tại còn chưa đến ba ngày, cô Lục đây đã khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn rồi.”
Nếu là thường ngày chắc hẳn hai bọn họ đã cãi nhau chí chóe rồi. Nhưng bây giờ Lục Uyển Đồng không phản bác lại anh, cô chỉ cười nhạt: “Đàn anh, anh còn nhớ ngày đầu chúng ta vào viện, viện trưởng đã nói gì không?”
Diệp Viễn Chí thu lại ý cười, nghiêm túc đáp: “Nhớ chứ. Ông ấy nói: Học y có thể trong một ngày, nhưng để thực hành được thì phải dùng cả đời.”
Ngành y này của bọn họ không những tốn nhiều thời gian học hành, mà con đường hành nghề cũng vô cùng gian nan vất vả. Chính vì thế có không ít người lựa chọn từ bỏ theo đuổi giấc mơ ban đầu. Ngày đầu tiên vào viện, viện trưởng không dùng những lời đao to búa lớn mà dặn dò bọn họ. Ông chỉ nói một câu vô cùng thực tế như thế. Ông hy vọng học trò của ông, dù làm ở bất kỳ ngành nghề nào, cũng luôn giữ vững y đức và tấm lòng nhân ái như thuở ban đầu.
Diệp Viễn Chí dù đã tốt nghiệp được mấy năm, nhưng khi nghe Lục Uyển Đồng nhắc đến, hốc mắt anh cũng đỏ hoe. Những nhiệt huyết ban đầu trong nháy mắt đã quay trở lại, tràn đầy trong lồng ngực anh.
Giờ nghỉ trưa kết thúc, Bạch Chỉ phải quay trở về khoa. Mấy y tá vui vẻ chạy tới, đưa cho cô một tấm thiệp mời. Cô mở thiệp tấm thiệp ra, là Tô Nhiễm.
Miệng vết thương của Tô Nhiễm đã khép lại, phục hồi nhanh hơn dự đoán, hôn lễ đã có thể cử hành đúng như kế hoạch. Cô ấy ngỏ ý muốn mời các bác sĩ của khoa Phụ khoa và khoa Ngoại đến tham dự hôn lễ của mình.
Tấm thiệp mời này đối với khoa Ngoại mà nói có thể ví như cầu vồng sau mưa, là tia nắng ấm áp trong những ngày đông rét lạnh vừa qua.
Ngày hôn lễ diễn ra, các y tá cùng bác sĩ đúng hẹn mà đến. Gần đây bệnh viện xảy ra chuyện không vui khiến tâm trạng ai nấy cũng trùng xuống. Hôn lễ lần này đã khiến bọn họ lấy lại tinh thần, phấn chấn trở lại. Mấy bác sĩ khoa Ngoại cũng vì vậy mà khó tránh khỏi uống nhiều thêm mấy chén.
Lúc này đây Tô Nhiễm khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh tuyệt đẹp, trang điểm tinh xảo. Chú rể một thân tây trang phẳng phiu, khí chất xuất chúng. Hai người bọn họ đứng cạnh nhau vô cùng xứng đôi.
Trên sân khấu có đủ loại tiết mục làm bầu không khí trở nên náo nhiệt. Mọi người ai nấy cũng tươi cười rạng rỡ, duy chỉ có Phó Tây Phán vẫn bày ra vẻ mặt điềm nhiên, ánh mắt suy tư nhìn về nơi xa xăm.
Bạch Chỉ chọc chọc khuỷu tay của anh: “Phó Tây Phán, anh đang nghĩ gì vậy?”
Phó Tây Phán giơ hai tay lên, mỗi tay là ngón trỏ cùng ngón cái, ghép lại thành hình chữ nhật, hướng về phía ảnh cưới trên sân khấu: “Cô xem, tấm ảnh cưới kia có phải bị đặt lệch rồi không?”
Nghe anh nói xong, Bạch Chỉ nghẹn họng, không nói nên lời.
Trên sân khấu hiện giờ là đôi cô dâu chú rể xứng đôi cùng nhận lời chúc phúc của mọi người, âm nhạc sôi động hòa cùng không khí náo nhiệt vui vẻ. Mọi người ai nấy cũng đều hướng về phía sân khấu chung vui, duy chỉ có cái tên Phó Tây Phán này là ngồi đây đánh giá ảnh cưới của người ta?!
Qua một hồi lâu, Bạch Chỉ đưa tay lên trán của Phó Tây Phán, chân thành mà nghiêm túc hỏi một câu: “Phó Tây Phán, anh bị bệnh phải không?”
Phó Tây Phán bĩu môi, gỡ tay cô xuống. Anh quay đầu lại, dời ánh mắt đi, cố gắng không để ý đến chuyện này nữa.
Bạch Chỉ rót một ly rượu rồi đưa đến: “Nào nào, mau cạn một ly. Tất cả muộn phiền rồi sẽ biến mất. Ha ha.”
Phó Tây Phán nhận lấy ly rượu nhưng không uống. Anh đặt nó xuống bàn: “Tôi không uống rượu.”
Ngồi gần họ là một bác sĩ khác của khoa Ngoại, thấy vậy liền vỗ vai Bạch Chỉ: “Cô đừng tốn công vô ích. Bác sĩ Phó nhà chúng ta không uống rượu đâu. Đại hội của khoa hay ngày thôi nôi của cháu trai chủ nhiệm, đồng nghiệp thăng chức hay mấy dịp đồng nghiệp trong khoa tựu tập cũng vậy. Khuyên nhủ thế nào anh ấy cũng không chịu uống đâu.”
Một bác sĩ khác đã hơi ngà ngà say, ôm lấy bả vai của Phó Tây Phán nói: “Tiểu Phó à, cậu đúng là vẫn còn trẻ. Đến tuổi của bọn anh rồi cậu mới biết uống rượu có bao nhiêu thú vị ha ha. Cậu nha, đời sống cũng quá vô vị đi.”
Phó Tây Phán gắp đồ ăn vào chén của mình, không đáp lại mà chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiệc rượu trôi qua quá nửa, bác sĩ Tiểu Lý nhìn thấy ly rượu của Bạch Chỉ đã cạn đến mấy lần, liền trêu đùa nói: “Bác sĩ Bạch tửu lượng không tồi nha~”
Bạch Chỉ cười đáp: “Còn có thể hơn nữa nha~”
Phó Tây Phán khẽ nhíu mày, chiếc đũa trong tay dừng lại, xoay mặt nghiêm túc hỏi: “Cô nghiêm túc?”
“À…” Bạch Chỉ nghẹn lời. Cô hạ nhỏ giọng trả lời: “Cái lần vào hai năm trước kia chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.”
Phó Tây Phán lắc đầu khuyên nhủ: “Cô uống ít rượu thôi. May mắn lần đó cô gặp được tôi, chứ nếu gặp phải người khác, cô có khóc cũng không kịp.”
Bạch Chỉ buông ly rượu, thở dài một tiếng: “Ai da, bác sĩ Cao vừa nãy quả thật nói không sai. Anh chẳng thú vị gì cả.”
Hai người đang nói chuyện thì phía sau vang lên âm thanh quen thuộc: “Hi, chị bác sĩ!”
Bạch Chỉ quay đầu, hóa ra là em họ của Tịch Phong.
Nếu cô ấy ở đây, chứng tỏ…
Cô chưa kịp ngẩng đầu đã nghe thấy âm thanh của Tịch Phong: “Bách sĩ Bạch, bác sĩ Phó, thật trùng hợp!”
Phó Tây Phán khách khí gật đầu một cái. Nhìn thấy tia kinh ngạc trong mắt Bạch Chỉ, Tịch Phong giải thích: “Mẹ của Tô Nhiễm với mẹ của tôi là bạn thân.”
“À… Thật trùng hợp.”
Bạch Chỉ còn đang cảm thấy trái đất này tròn quá thì mẹ của Tịch Phong đã cầm ly rượu bước tới. Bà sớm đã biết tới Bạch Chỉ thông qua con trai. Hôm nay gặp được cô nên càng thêm vui vẻ. Bà thân thiết kéo tay của Bạch Chỉ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Bác sĩ Bạch, con đã có bạn trai chưa?”
Bạch Chỉ mấp máy môi, thẹn thùng lắc đầu.
Tịch Phong chỉ lo Bạch Chỉ xấu hổ, vội vã ngăn cản ý định tra hỏi của mẹ mình: “Mẹ à, mẹ cùng cô ấy chỉ mới gặp nhau, có thể hỏi ít đi một hai câu không?”
“Mẹ còn không phải đang hỏi cho con sao?”
Tịch Phong đỏ mặt, xấu hổ ấp úng nói: “Con…”
May mắn là các đồng nghiệp khác đều đang nói chuyện chính khác, ở góc này không ai để ý đến tình huống của Bạch Chỉ. Chỉ trừ bác sĩ Tiểu Lý đang dùng ánh mắt đầy nghi ngoặc nhìn cô.
Là con người ai mà chẳng có tâm tư hóng chuyện. Bác sĩ Tiểu Lý thấy vậy liền ăn ý phối hợp: “Quả thật bác sĩ Bạch cùng cảnh sát Tịch rất xứng đôi nha.”
Mẹ Tịch cũng cười phụ họa: “Đúng nhỉ, bác cũng thấy như vậy.”
Hai má của Bạch Chỉ đỏ bừng lên, còn Tịch Phong thì đang bối rối gãi đầu, không biết nên nói gì.
Phó Tây Phán nhìn thấy sự việc không liên quan đến mình nên anh cũng không bộc lộ biểu tình gì, chỉ quay đầu đi, yên lặng không lên tiếng.
Anh gắp thức ăn nhét vào miệng, rồi lại tùy ý lấy một ly nước trên bàn uống một ngụm. Chỉ là khi cái ly vừa chạm đến miệng anh, Tiểu Lý bên cạnh đã nhanh nhẹn ngăn lại:
“Phó ca anh nhầm rồi, ly đó là rượu của em!”
“Khụ khụ khụ…”
Phó Tây Phán cuống quýt cầm khăn giấy lên, phun ra ngụm rượu trong miệng, rồi ho một trận sặc sụa.
Bạch Chỉ thấy vậy liền xoay người lại, đặt tay lên lưng anh, quan tâm hỏi: “Phó Tây Phán, anh không sao chứ?”
Tịch Phong sợ mẹ mình lại nói ra cái gì không nên, liền nhanh cơ hội kéo người đi.
Người vừa đi, Bạch Chỉ liền thu tay lại, tùy ý nhét khăn giấy vào tay của Phó Tây Phán, lạnh nhạt nói: “Anh tự lau đi.”
Thái độ của cô trước sau thay đổi nhanh như chong chóng khiến cho Phó Tây Phán không kịp phản ứng. Song hiện tại anh cũng không suy nghĩ nhiều. Mùi rượu đầy trong khoang miệng khiến anh cảm thấy choáng váng.
Đã qua ba tuần rượu, trên bàn tiệc hiện tại chỉ còn mỗi Phó Tây Phán không uống giọt nào vẫn còn tỉnh táo. Lúc này Tô Nhiễm sau khi kính rượu mọi người lần lượt, cuối cùng cũng đến bàn của bọn họ.
Trong người có men say, cô nàng trở nên có chút kích động. Tô Nhiễm không ngừng lôi kéo tay Bạch Chỉ rồi nói lời cảm ơn. Vừa nói vừa chảy nước mắt, dùng những lời chân thành mà thiết nhất để bộc bạch.
Bạch Chỉ vỗ nhẹ lưng của Tô Nhiễm: “Hôm này là ngày cô kết hôn, không thể khóc được.”
“Vâng”. Tô Nhiễm nâng ly rượu lên, nhìn lướt qua hai bàn dành cho bác sĩ, không nhịn được hỏi: “Bác sĩ Lâm không đến sao? Lần trước em nằm viện đã gây cho anh ấy không ít phiền phức.”
Bạch Chỉ nhấp môi, không biết nên trả lời như thế nào: “Anh ấy…”
Phó Tây Phán đỡ lời cô, tự nhiên đáp: “Hôm nay bác sĩ Lâm có ca trực nên không đến được.”
“À đúng vậy, mọi người lúc nào cũng bận rộn.”
Tô Nhiễm gật đầu, từ trong tay chú rể lấy ra một túi kẹo cưới, đưa cho Phó Tây Phán: “Vậy làm phiền bác sĩ Phó đưa cho bác sĩ Lâm giúp em.”
“Được.”
Tô Nhiễm cười vui vẻ, nâng ly rượu lên nói: “Bác sĩ Bạch, bác sĩ Phó, ly này em kính hai người.”
Chú rể cũng đồng dạng nâng ly lên, kính rượu hai người bọn họ.
Gương mặt Bạch Chỉ đã đỏ ửng, nhưng cô cũng không muốn từ chối rượu mừng của đôi tân lang tân nương này. Cô cầm lấy chai rượu, rót một ly đầy. Nhưng khi ly rượu vừa chạm đến miệng đã bị Phó Tây Phán cướp lấy. Anh ngửa đầu, thay cô uống cạn ly rượu kia, sau đó nói: “Bác sĩ Bạch đã uống nhiều rồi, tôi thay cô ấy kính hai người.”
Sau khi tiễn được cô dâu chú rể đi, hai người liền quay lại vị trí ban đầu. Bởi vì câu hỏi vừa rồi của Tô Nhiễm, bọn khó khăn lắm nhờ hôn lễ này mà lấy lại chút tinh thần vui vẻ, trong nháy mắt lại trở nên nặng nề.
Bạch Chỉ nhìn ly rượu, thầm thì: “Thật ra đa số bệnh nhân vẫn lựa chọn tin tưởng chúng ta…”
“Đúng không?” Cô quay đầu lại, hướng về phía Phó Tây Phán nhỏ giọng hỏi.
Phó Tây Phán rót một ly rượu, ngửa đầu uống cạn, sau đó nặng nề đáp: “Đúng vậy.”
Một lát sau ba mẹ Tô Nhiễm đến bàn của bọn họ chúc rượu, Phó Tây Phán cũng uống thay Bạch Chỉ.
Uống được vài ly rượu, sắc mặt Phó Tây Phán liền trở nên ửng đỏ. Anh trở về chỗ ngồi, cúi đầu xuống, thần sắc có chút mơ hồ. Bạch Chỉ vỗ vỗ vai của anh: “Phó Tây Phán?”
“Ừ?”
Phó Tây Phán dùng sức ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Bạch Chỉ đã không còn tỉnh táo. Bạch Chỉ đỡ trán, bất lực nói: “Phó đại ca à, tửu lượng của anh kém như vậy sao.”
Tiệc đã tàn, mọi người lục tục chuẩn bị ra về, một số bác sĩ lái xe tới cũng đã rời đi trước, những ai không đi xe tới cũng được đồng nghiệp đỡ lên xe chở về.
Bạch Chỉ thở dài nhìn Phó Tây Phán đang ngồi tựa vào lưng ghế, hơi thở có chút nặng nề. Tịch Phong bước đến, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Bạch, tôi đưa cô về nhé?”
“À? Không, không cần đâu, tôi còn phải đưa anh ấy trở về nữa…”
Nói xong Bạch Chỉ dùng ngón tay chọt chọt vào một bên má của Phó Tây Phán, lên tiếng gọi: “Nè, Phó Tây Phán, về nhà thôi.”
Tịch Phong tiến đến, một tay kéo Phó Tây Phán đứng dậy, sau đó đặt anh lên lưng mình: “Không sao, chúng ta cùng về đi. Cô một thân con gái đưa anh ấy về cũng không tiện.”
Bạch Chỉ cầm lấy túi xách, chậm rãi đi theo, nhỏ giọng nói: “Vậy cảm ơn anh…”