Trans: Zhii + Beta: Quinn
——@[email protected]—–
Giúp Bạch Chỉ chữa trị vết thương xong, Phó Tây Phán lấy một lá thư từ trong ngăn kéo ra và đưa cho cô.
“Đây là cái gì?”
Bạch Chỉ do dự đưa tay ra, nhưng lại không vội vàng nhận lá thư.
Chữ trên thư viết nguệch ngoạc như của trẻ con, thậm chí đến chữ Phó trong tên của Phó Tây Phán cũng viết sai.
Phó Tây Phán nhét bức thư vào tay cô: “Nhìn này, là Thiên Ý viết cho tôi.”
“Tiểu Thiên Ý hả?”
Phó Tây Phán gật đầu.
Phòng điều trị của khoa Thần Kinh và khoa Ngoại nằm trên cùng một tầng, Tiểu Thiên Ý hiểu chuyện đáng yêu không chỉ được các bác sĩ khoa Thần Kinh quan tâm, mà các bác sĩ khoa Ngoại cũng thường xuyên tới phòng điều trị để hỏi thăm sức khỏe của Tiểu Thiên Ý.
Cậu bé ấy không thể tới trường như bao đứa trẻ bình thường khác, cho nên các bác sĩ đã tự lấy sách vở trong nhà mang tới tặng cho Tiểu Thiên Ý.
Sau khi Tiểu Thiên Ý xuất viện, bé đã viết rất nhiều thư, những bức thư này vốn do đứa trẻ ấy viết cho các bác sĩ, hiện tại cũng được gửi đến các khoa thông qua mẹ của cậu bé.
Khi Phó Tây Phán nhận được thư, anh cảm thấy khá bất ngờ.
Bởi vì các ca phẫu thuật của anh đều được xếp kín lịch, chỉ có vài phút nghỉ trưa để giúp mẹ của Tiểu Thiên Ý dọn đồ rồi gặp bé.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy bức thư, anh chợt hiểu rằng bức thư này của Tiểu Thiên Ý không chỉ viết cho mình, mà còn viết cho Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ mím chặt môi, tay không ngừng run rẩy mở phong bì ra.
Cô hít vài hơi thật sâu, cầm bức thư trên tay, ngay sau đó đặt lại vào tay Phó Tây Phán.
“Trong thư nói là viết cho anh, tôi, tôi vẫn là không xem thì hơn, anh nói cho tôi những gì đã viết trong đó là được rồi.”
“Được.”
Phó Tây Phán mở bức thư ra, hắng giọng, hơi do dự bĩu môi, cố gắng bắt chước giọng của đứa trẻ một cách vụng về: “Anh Phó, anh đừng tức giận nữa, cũng đừng trách chị Đường Đường. Chị ấy rất tốt! Em không biết là mẹ không cho em ăn kẹo, là vì em đang bị bệnh.”
Đọc xong câu này, anh trở lại giọng điệu bình thường và giải thích: “Mẹ của cậu bé không nói với bé là tại sao không thể ăn kẹo, có thể do ngày hôm đó bé trốn trên cầu thang và thấy tôi mắng em nên mới viết bức thư này.”
Bạch Chỉ đáp lại một cách nặng nề, giọng pha lẫn một chút giọng mũi.
Cô không ngờ rằng Tiểu Thiên Ý vẫn luôn giữ chuyện này trong lòng.
Rõ ràng là bản thân cô làm sai, sau khi cậu bé xuất viện, đã cố ý viết bức thư này để tự an ủi cô.
Nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Thiên Ý trên giường bệnh ngày hôm đó, còn có những túi huyết tương được truyền ở trong phòng, Bạch Chỉ thở dài, trong lòng giống như bị kim đâm, tràn đầy sự đau đớn.
Phó Tây Phán nhanh chóng lôi hai tờ giấy trong ngăn kéo bàn làm việc ra đưa cho cô, Bạch Chỉ nghiêng mặt sang một bên, nghi ngờ đẩy ra: “Anh làm gì thế?”
“Tôi còn tưởng em lại khóc nữa.”
Bạch Chỉ lắc đầu: “Tôi sẽ không khóc nữa. Anh nói đúng, không thể vì đau khổ mà sợ hãi được, tôi sẽ cố gắng hơn.”
Phó Tây Phán khẽ cười một tiếng: “Người có học thì nói chuyện kiểu có học, kiểu nói đạo lý nhưng đến lúc làm lại…..”
“Hừ!” Bạch Chỉ chống nạnh, ngước mặt lên: “Phó Tây Phán, anh cũng đừng coi thường tôi.”
Bạch Chỉ nhướng mắt lên liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Giờ nghỉ trưa vẫn còn nửa tiếng nữa. Buổi chiều tôi sẽ đi kiểm tra phòng cùng với chủ nhiệm, tranh thủ thời gian xem lại bệnh án.”
Nói xong, Bạch Chỉ xoay người chuẩn bị rời đi, Phó Tây Phán lại nhíu mày: “Này, em không ăn cơm sao?”
Vì chuyện của Trần Dũng, họ đã tốn phần lớn thời gian nghỉ trưa, cũng lỡ luôn bữa trưa rồi.
Phó Tây Phán lại hỏi: “Chúng ta cùng nhau tới nhà ăn nhé? Dù làm việc chăm chỉ cũng phải ăn chứ?”
Bạch Chỉ vỗ vỗ sandwich trong túi, lắc đầu: “Tôi không tới nhà ăn đâu.”
Lại chỉ vào bức thư: “Sự khẳng định và động viên của họ là món ăn ngon nhất rồi. Đi thôi!”
Nói xong, cô quay đầu đi mà không cho Phó Tây Phán thời gian trả lời. Kế tiếp, cô có rất nhiều việc phải làm. Chỉ bằng cách làm việc chăm chỉ và cẩn thận hơn mới có thể ngăn nỗi buồn trở lại.
Phó Tây Phán nhìn cô rảo bước nhanh như gió, giống như một chú gà đang hăng máu, chợt nhớ đến bản thân mình cũng vừa mới vào viện mấy năm trước.
Anh mỉm cười, nhét lá thư vào phong bì rồi sau đó cất vào cặp.
Sau giờ làm việc ngày hôm đó, Bạch Chỉ đeo chiếc túi trên lưng đi ra khỏi bệnh viện Nam Quang.
Cô vừa đứng ở trạm xe buýt đợi xe, vừa gọi điện cho Lục Uyển Đồng.
Hôm qua có người đã tặng cho Lục Uyển Đồng hai vé xem một bộ phim truyền hình, nội dung của bộ phim này là tác phẩm của tiểu thuyết gia trinh thám yêu thích của Bạch Chỉ – Agatha Christie.
Tuy nhiên, mãi cho tới khi Bạch Chỉ vào rạp và ngồi xuống, điện thoại của Lục Uyển Đồng vẫn trong trạng thái không thể liên lạc được.
Có phải bận quá không?
Từng giây từng phút trôi qua, chỗ ngồi trong khán đài dần kín mít, Lục Uyển Đồng vẫn chưa xuất hiện.
Bạch Chỉ mở cuộc trò chuyện giữa hai người, ngón tay đặt trên bàn phím, khi đang do dự không biết hỏi như thế nào, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trên đầu cô.
“Bạch Chỉ?”
Cô ngẩng đầu lên, vào khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hai người họ bất ngờ chỉ vào nhau đồng thời hỏi:
“Diệp Viễn Chí gọi anh tới sao?”
“Lục Uyển Đồng gọi em tới sao?”
Phó Tây Phán ôm trán, ngồi xuống ghế bên cạnh Bạch Chỉ.
Khi Diệp Viễn Chí đưa vé cho mình, anh đã đoán ra rồi. Người như cậu ta hiếm khi hào phóng, làm sao có thể không có âm mưu gì được.
Rạp phim cách bệnh viện và nhà một quãng đường khá xa, Phó Tây Phán vì lịch hẹn, nên đạp xe về nhà trước, rồi lại vội vàng lái xe tới rạp phim.
Anh không thích đến muộn, vì cuộc hẹn nên vội vội vàng vàng đi một mạch tới.
Thậm chí vừa rồi, anh vẫn còn bực mình vì đến muộn ba phút so với giờ hẹn.
Nhưng giây phút khi anh nhìn thấy Bạch Chỉ, sự áy náy do đến muộn của anh đã biến mất.
Thì ra anh là một người khá tính toán.
Bây giờ anh mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi vào chỗ của mình và thư thái thưởng thức bộ phim điện ảnh này.
Bạch Chỉ vốn tưởng rằng Phó Tây Phán đã bị lừa, phản ứng đầu tiên là quay người rời đi, không ngờ anh lại ngồi bên cạnh mình với vẻ mặt bình tĩnh như vậy.
“Anh? Cứ như vậy mà ngồi sao?”
“Nếu không thì sao?” Phó Tây Phán quay mặt lại, giơ tấm vé trong tay lên: “Ban đầu tôi còn tưởng tôi nợ anh ta, bây giờ nghĩ lại, nếu anh ta đã mời, tại sao tôi lại không thưởng thức một chút chứ.”
Bạch Chỉ gật đầu: “Có lý!”
Cô tắt màn hình điện thoại, tựa vào chỗ ngồi, thoải mái xem phim.
Mặc dù chỉ có những cảnh thay đổi đơn giản trên màn chiếu, nhưng nhờ chất giọng siêu truyền cảm và tràn đầy sự thu hút của một số diễn viên lồng tiếng nổi tiếng kết hợp với hiệu ứng âm thanh chân thực đã ngay lập tức cuốn mọi người vào câu chuyện.
Nhắm mắt lại là bộ phim điện ảnh trên màn chiếu, mở mắt là bối cảnh phòng thu.
Sự đơn điệu về hình ảnh được bù đắp bằng âm thanh, điều này cũng mở ra không gian tưởng tượng vô hạn cho khán giả xem trực tiếp.
Đặc biệt là khi tiếng mở cửa “Cót két” vang lên liên hồi, sau lưng Bạch Chỉ đều toát mồ hôi lạnh.
Khi phim kết thúc, tất cả khán giả đều đứng dậy, dành cho họ một tràng pháo tay.
Cho đến khi ra khỏi rạp, tâm trí Bạch Chỉ vẫn còn văng vẳng những câu thoại kinh điển của các nhân vật trong phim.
Cô vẫn hăng hái thảo luận với Phó Tây Phán về sự tinh vi của thủ đoạn gây án trong phim trinh thám.
Sau vài giờ biểu diễn, khi hai người đi ra khỏi rạp phim, có vài chiếc xe buýt đã dừng lại.
Bạch Chỉ đứng bên kia đường đón taxi: “Vậy thì ngày mai…..”
Phó Tây Phán nói: “Để tôi đưa em về?”
“Nhưng mà……”
Phó Tây Phán nói thêm: “Tiện đường mà”
Trước đây anh đã từng nhìn thấy Bạch Chỉ đứng ở trạm xe buýt bệnh viện của khu vực lân cận, đoán rằng cô ấy sống ở khu vực gần chỗ mình ở.
Nhưng trên taxi, khi cô báo nơi mà cô ấy đang thuê phòng, Phó Tây Phán sững sờ.
Vốn dĩ hai người không chỉ sống rất gần nhau, thậm chí chính là ở cùng một khu?
Bạch Chỉ liếc nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ tối: “Tôi đoán vị chủ nhà của tôi bây giờ đã ngủ rồi.”
“Hả? Em cũng đang ở cùng người khác à?”
“Ừm!” Bạch Chỉ gật đầu: “Chủ nhà của tôi là một chị gái rất dễ thương, một chị gái rất ưa sạch sẽ. Còn bác sĩ Phó thì sao?”
“Ồ. Tôi ở cùng với một sinh viên đại học Y, có lẽ mọi người đều học Y. Mặc dù chưa gặp qua bao giờ, nhưng cuộc sống cũng khá hòa hợp.”
Sau khi nói về bạn cùng phòng, cả hai im lặng một lúc.
Trên xe, Phó Tây Phán lộ ra vẻ thận trọng.
Anh hạ cửa kính xe xuống, dựa vào cửa sổ hít thở, hai tay giữ lấy áo, ai tinh mắt cũng đều có thể nhìn ra sự căng thẳng khó chịu của anh.
Kể từ sau lần kết hợp trước, Bạch Chỉ nhận thấy Phó Tây Phán hình như rất sợ đi xe hơi, cuối cùng cũng hiểu ra tại sao anh ấy lại đạp xe đi làm mỗi ngày.
Không phải là ngạo mạn, chẳng qua là bất đắc dĩ.
Bạch Chỉ không hỏi tại sao, nhưng cũng giống như anh, cô cũng nghiêng người về phía bên kia cửa sổ.
Không khí trong lành ùa vào trong xe, Phó Tây Phán dần dần ngồi thẳng dậy, áp lực trong không gian chật hẹp từ từ biến mất, anh nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Chỉ gật đầu cảm ơn.
Bạch Chỉ mỉm cười, không nói gì.
Tới nơi, Phó Tây Phán đã đi cùng Bạch Chỉ một đoạn đường dài.
Khi tới cổng khu cộng đồng, Bạch Chỉ quay người cảm ơn anh: “Đưa tới đây là được rồi? Bác sĩ Phó cũng về nhà sớm đi.”
Phó Tây Phán lắc lắc chiếc chìa khóa điện tử trên tay: “Tôi cũng sống trong tiểu khu này đấy.”
Bạch Chỉ giật mình, khóe miệng khẽ mở: “Hả?”
Phó Tây Phán mở cửa tiểu khu, đẩy cửa chờ cô: “Vào đi!”
“Ách.”
Bạch Chỉ do dự đứng ngoài cửa, sau một phen rối rắm, chân chuẩn bị bước vào cửa bỗng rụt lại.
“Tôi, tôi muốn đi siêu thị mua một ít đồ, anh về trước đi.”
Phó Tây Phán đoán được sự băn khoăn của cô nên gật đầu đáp: “Vậy em đi rồi về nhanh nhé, bây giờ cũng muộn rồi.”
“Tôi biết rồi….”
Bạch Chỉ tới cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần đó, đi lang thang không có mục đích, tiện tay lấy một ít đồ ăn nhẹ, nhưng nhanh chóng đặt trở lại.
Cô vốn dĩ không muốn mua gì cả, chỉ là không muốn Phó Tây Phán biết nơi mình đang sống. Cô dạo quanh cửa hàng một vòng, cuối cùng gọi một cốc trà sữa và gà rán, ngồi bên cửa sổ của cửa hàng tiện lợi để giết thời gian.
Khi Bạch Chỉ quay lại chỗ thuê nhà, cô vô tình nghe thấy tiếng nước chảy từ nhà vệ sinh ở phòng bên cạnh.
Cô liếc nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ đêm rồi.
Chị chủ nhà hôm nay về hơi muộn, cô nhẹ nhàng cởi giày, chậm rãi đi vào phòng mình.
Phó Tây Phán quấn khăn, khắp người toàn hơi nước bước ra khỏi phòng.
Hình như lúc nãy anh có nghe thấy tiếng nam sinh phòng bên cạnh về, anh bước ra khỏi phòng, xác nhận một chút rồi trở về phòng.
Khi còn học đại học Y, anh cũng giống cậu ấy, thường xuyên ở phòng thí nghiệm đến khuya mới về ký túc xá.
Mỗi lần về ký túc xá, hầu hết bạn cùng phòng đều đã ngủ. Cho nên mọi hành động của anh đều nhẹ nhàng.
Anh nhìn vào một vài bức ảnh chụp chung thời đại học trong tủ trưng bày, khóe miệng hơi run…