Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Đàm Thanh Ninh đưa ra đề nghị muốn quay lại bệnh viện tiếp tục thực tập.
Lúc đó hai người đang ngồi trên sô pha xem ti vi.
Bạch Tân Hàn nghe xong, cau mày: “Để năm tư đi không được à?”
Mấy ngày nay, dùng mắt thường cũng thấy Đàm Thanh Ninh gầy đi nhiều, tâm trạng không tốt.
Cậu sợ cô đến bệnh viện thấy hoàn cảnh xung quanh sẽ tức cảnh sinh tình, tâm trạng càng tệ hơn, thậm chí là ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc.
“Không sao.” Thanh Ninh nghiêng người, dùng nĩa lấy miếng xoài đã cắt nhỏ đút cho Bạch Tân Hàn, “Mình OK.”
Bạch Tân Hàn ngoan ngoãn há miệng, ăn miếng xoài.
Thanh Ninh cười cười, cũng lấy cho mình một miếng, sau đó dựa vào vai Bạch Tân Hàn, chăm chú xem TV.
Bạch Tân Hàn nhìn nghiêng sang, hai bên má cô phình lên khẽ chuyển động, nhìn sắc mặt có vẻ thoải mái.
Ok sao?
Bạch Tân Hàn mím môi, đôi tay vòng qua vai cô.
Đúng lúc này, điện thoại Đàm Thanh Ninh đặt trên bàn kêu.
Tin nhắn của Tô Mông.
Cô ấy đã thực tập xong, nhưng là người cao thủ trong giới xã giao, đối với tình huống của bệnh viện vẫn có thể biết rõ trong lòng bàn tay. Biết cô định về bệnh viện thực tập, lập tức nói chuyện cho cô nghe.
Tô Mông: [Aiz, chắc cậu không biết. Sau khi cậu đi mấy ngày, bệnh nhân ở giường 23 kia ra viện]
Đàm Thanh Ninh ngạc nhiên, nhớ đến ánh mắt trống rỗng và cơ thể gầy gò của người bệnh, còn cả tiếng phổ thông không quá chuẩn và thái độ cẩn thận khi nói chuyện với cô.
Bệnh của bà ấy rất nghiêm trọng, nhưng ham muốn sống rất mạnh. Xuất viện?
Thanh Ninh: [Không phải bệnh của bà rất nặng ư? Sao xuất viện nhanh vậy?]
Tô Mông gửi tin nhắn thoại sang.
“Người nhà của bà ấy không muốn điều trị mà? Huyết sắc tố đã giảm xuống hơn 60 rồi vẫn còn chần chừ không nghĩ đến việc chữa bệnh, sau đó chủ nhiệm của chúng ta nói chuyện với người nhà, khuyên nhủ mãi họ mới đồng ý truyền máu. Chưa được mấy ngày đã thấy người nhà đến đưa người đi rồi. Haiz…… Bọn họ nói là đưa xuống bệnh viện dưới, ai mà biết được?”
Thanh Ninh nghe xong, ngón tay dừng trên màn hình điện thoại không cử động.
Cái này quả thật không còn cách nào khác, bác sĩ không thể thay người nhà ra quyết định. Các cô chỉ có thể đứng trên góc độ là người học chuyên ngành y để nói, còn về phần quyết định, nó nằm trên tay người nhà và bệnh nhân.
Cô thở hắt ra, đang định trả lời, tin nhắn WeChat của Tô Mông lại đến nữa.
Tô Mông: [Đúng rồi, đúng là có người xem trọng bạn trai cậu, cậu nên cẩn thận đi ha ha ha]
Thanh Ninh gửi trả meme tức giận cùng tin nhắn: [Ai cơ?]
Tô Mông: [Dương Ưu đó! Đừng nói cậu không nhớ cô ta đi thực tập ở Minh Nhân nhé?]
Tô Mông: [Hì hì hì hì, cậu nói xem học kỳ mới cô ta nhìn thấy hai người ở cùng một chỗ có phải sẽ tức chết không ha ha ha]
Thanh Ninh gửi liền một lúc mấy cái nhãn nhãn không nói nên lời và bất lực, bày tỏ rất khó nói.
Buông điện thoại, cô quay đầu, vừa vặn chạm phải ánh nhìn nghi hoặc của Bạch Tân Hàn.
“Nhìn cái gì, hả?” Thanh Ninh nhào qua ngồi trên chân cậu, hai tay ôm mặt cậu nhìn kỹ.
Đôi mắt của Bạch Tân Hàn là mắt hai mí rất nông, lông mi dày và thẳng, sống mũi cao, làn da trắng.
Đẹp trai quá đi.
Đặc biệt là lúc cậu khoác trên mình bộ vest vừa vặn và ăn mặc chỉnh tề, Đàm Thanh Ninh nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng ra có bao nhiêu sức hút đối với con gái.
Được con gái để ý đến, là chuyện đương nhiên.
Bạch Tân Hàn đỡ sau lưng cô, khép lông mi.
Cậu nghe loáng thoáng được một chút, hình như là đang nói người bệnh nào đó gì gì đấy.
Cõ lẽ do cậu buồn lo vô cớ, nhưng bởi vì bệnh của mình, cậu rất nhạy cảm với cảm xúc của Thanh Ninh.
Cậu hy vọng cô luôn vui vẻ hoạt bát, tích cực lạc quan, vĩnh viễn sẽ không phải trải qua những gì giống cậu.
“Nhìn cậu thật đẹp trai.”
Trong lúc không để ý, Đàm Thanh Ninh cứ thế nói ra lời trong lòng.
Ngón tay không chút khách khí vỗ vỗ hai má cậu, giọng nói hâm mộ: “Làn da vừa trắng, lông mi lại dài.”
Đúng là cô có hơi ghen tị, Bạch Tân Hàn không thể nào chăm sóc dưỡng da tốt hơn cô được, tại sao da vẫn đẹp thế! Trắng trẻo mịn màng, cũng không bị rỗ. Thế giới này thật không công bằng.
Bạch Tân Hàn sửng sốt, sau đó bật cười.
Cậu đang lo cho cô, mà cô đi quan sát khuôn mặt cậu.
“Không trắng bằng cậu, không dài bằng cậu.” Cậu bất đắc dĩ nói, “Từng so qua rồi không nhớ à?”
Bởi vì cô hay để ý mấy chuyện linh tinh, cậu từng bị cô bắt phải so sánh hai cái này.
“A, đúng vậy ha ha ha.” Đàm Thanh Ninh ôm cổ cậu nở nụ cười, cúi đầu vùi xuống chỗ cổ cọ cọ.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng đặt sau lưng cô, hưởng thụ hành động thân mật này.
“Thế chỗ nào của cậu là trắng nhất?” Thanh Ninh hơi ngẩng đầu, kề sát vào cằm cậu.
“Không để ý.”
Đàm Thanh Ninh dừng vài giây, đột nhiên cười ra tiếng.
“Cười gì đấy?” Bạch Tân Hàn giật mình, cụp mắt nhìn cô, trong lòng nảy sinh dự cảm khác thường, “Ở đâu?”
“Chắc là….” Thanh Ninh nghẹn cười, “Chắc là ở mông đó ha ha ha.”
Bạch Tân Hàn dùng ngón tay nâng cằm cô, mắt tối xuống: “Cậu muốn xác nhận không?”
Đàm Thanh Ninh ngẩn người, ánh mắt này…..
Cô lo lắng di chuyển, nhận ra có thứ gì đó cứng rắn bên dưới, lập tức không dám cọ xát lung tung.
Nghe nói xử nam thường dễ kích động, nhưng tần suất này có vẻ hơi cao thì phải.
Cô cười khan mấy tiếng, vừa muốn nói chuyện, nụ hôn của Bạch Tân Hàn đã ập đến.
Môi Thanh Ninh bị mút mạnh, cả người nóng bừng nằm úp sấp dựa vào trên người Bạch Tân Hàn.
Hôn xong cô thở hồng hộc ngồi phịch trên sô pha, đôi mắt ngập nước.
“Đồ lưu manh.”
*
Ngày hôm sau, Thanh Ninh tiếp tục đến bệnh viện số ba hoàn thành thời gian thực tập của mình.
Mỗi ngày sau khi về nhà, cô sẽ chia sẻ một số chuyện mình biết trong bệnh viện với Bạch Tân Hàn.
Đương nhiên, là ít chuyện có thể làm cho cậu yên tâm.
Nói chung, quá trình thực tập của cô đang diễn ra khá suôn sẻ.
Trưa hôm nay, Đàm Thanh Ninh đến canteen bệnh viện ăn cơm như mọi khi.
Trên đường đi ăn, thỉnh thoảng có nhân viên y tá trong bệnh viện đi ngang qua, tụ tập thành từng tốp ba đến năm người, nói chuyện không ngừng, hình như đang thảo luận cái gì đó.
Ngay khi cô đang thắc mắc, trước mắt đột nhiên tối sầm, có người ngồi xuống đối diện.
Thanh Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy Lý Hoán.
“Đàn anh.” Thanh Ninh cười, “Anh bận đến bây giờ ạ?”
Lý Hoán cũng cười: “Không phải, vừa rồi có một số chuyện cần nói với bệnh nhân.”
Thanh Ninh hiểu rõ gật đầu, lại có một nhóm nhân viên cười cười nói nói đi qua cạnh bàn hai người.
“Hôm nay có chuyện gì sao?” Thanh Ninh thấy tò mò nhìn về phía Lý Hoán.
“Em không biết à?” Lý Hoán nuốt đồ ăn trong miệng.
Thanh Ninh lắc đầu.
Sao tất cả mọi người đều biết, mà mình cô chẳng hay biết chuyện gì?
“Trưa nay có tin tức. Thành phố A ban hành chính sách yêu cầu các bệnh viện thiết lập hệ thống kiểm tra an ninh. Thành phố A ở ngay bên cạnh thành phố T, nên mọi người đang thảo luận về vấn đề này. Họ hy vọng thành phố chúng ta sẽ nhanh chóng làm theo.” Là một bác sĩ, Lý Hoán rất vui khi nhắc tới chuyện này.
“Là vậy à!!” Thanh Ninh nở nụ cười, “Em nói mà, tự nhiên hôm nay nhìn thấy mọi người vui vẻ hẳn ra. Thì ra thành phố A đã ra chính sách, chút nữa về em sẽ xem qua. ”
Lý Hoán ừ một tiếng, “Có thể em không biết, thật ra một thời gian trước trong hội nghị trao đổi nghành ở thành phố C đã có đại biểu bệnh viện đề cập đến chuyện này.”
Mặt mày Thanh Ninh rạng rỡ gật đầu: “Em biết!”
Hơn nữa người đưa ra việc này chính là bạn trai cô đó! Một cảm giác tự hào chưa từng có quét qua cơ thể.
“Nhưng mà….” Lý Hoán nhíu mày, “Trong hội nghị trao đổi đó bệnh viện nhắc đến chuyện này là Minh Nhân, anh còn đang thấy hơi kỳ lạ.”
Thanh Ninh: “Tạo sao ạ?”
Lý Hoán nhún nhún vai: “Bởi vì Minh Nhân là bệnh viện tư. Nó …..”
Anh lắc đầu: “Quên đi, tóm lại đây là chuyện tốt. Quản việc vì sao làm gì?”
Thanh Ninh phụ họa thêm hai tiếng, cúi đầu.
Trở lại phòng trực ban, mấy bác sĩ bên trong cũng đang nói về chuyện chính sách mới của thành phố A.
Khác với mọi người đang thảo luận náo nhiệt, Thanh Ninh có tâm sự.
Cô hiểu ý Lý Hoán, bản chất của bệnh viện tư khác với bệnh viện công, đối với bọn họ người bệnh giống như khách hàng, hệ thống kiểm tra an ninh ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm khám bệnh của bệnh nhân. Điều này không phù hợp với ý định ban đầu của một bệnh viện tư nhân ….
Buổi tối trước khi đi ngủ, Đàm Thanh Ninh không nhịn được nhắc đến đề tài này với Bạch Tân Hàn.
Bạch Tân Hàn nghe xong gật đầu: “Cậu nói đúng, bản chất nhà chúng ta là thương nhân.”
Mọi người đến với Minh Nhân, không chỉ được cung cấp y thuật, mà còn cả sự phục vụ chu đáo.
“Vậy cậu….” Tâm trạng Thanh Ninh chùng xuống, kinh ngạc nhìn Bạch Tân Hàn.
Trước kia cô luôn cho rằng vì Bạch Tân Hàn lo cho các y bác sĩ, không có nghĩ nhiều như vậy. Nhưng bây giờ cô phát hiện ra chuyện không đơn giản là thế.
Sắc mặt Bạch Tân Hàn bình tĩnh: “Cậu thấy mình làm vậy là vì sao?”
Lúc ấy cậu đưa ra hệ thống này, thiếu chút nữa Bạch Thư Dương nghĩ có phải đầu óc cậu bị hỏng rồi không. Loại chuyện gây tổn hại đến trải nghiệm khám bệnh của khách hàng như này, tại sao bọn họ phải làm người đi đầu?
Dù cậu nói ra hàng đống lý do lớn nhỏ, Bạch Thư Dương vẫn không đồng ý. Cuối cùng hai người quyết định nói cho Bạch Nghiễm Bình, để ông quyết định.
Có lẽ do xuất phát từ bản thân ông là người học y, cùng với mối quan tâm gần đây của xã hội với những vấn đề an toàn của y bác sĩ, sau khi Bạch Nghiễm Bình suy nghĩ rất lâu mới đồng ý ý kiến của cháu trai.
Tim Đàm Thanh Ninh đập vừa nhanh vừa mạnh, có cái nhìn sinh động hơn.
“Mình làm chuyện này, chẳng qua muốn dùng tiếng nói của mình để thúc đẩy luật pháp và quy định của chính phủ trong lĩnh vực này thôi. Mình làm việc nhỏ bé không đáng kể, nhưng sau này sẽ có càng nhiều ánh mắt chú ý phương diện này, những nhóm người có khả năng gây nguy hiểm sẽ phải kiêng dè, cậu sẽ được nhiều bảo vệ hơn…..”
Nhà họ Bạch ở thành phố A nhiều năm, xác thực có nhiều mối quan hệ tốt. Chính sách lần này được đưa ra không thể thiếu sự trợ giúp từ sau lưng của Bạch Nghiễm Bình. Yêu cầu chính sách này, bệnh viện Minh Nhân không có gì đáng trách, có thể sẽ bị lên án chút ít.
Đàm Thanh Ninh nghe Bạch Tân Hàn nói nhiều như vậy, vừa cảm động vừa chua xót.
Một người kiêu ngạo như này sao chịu được chứ?!!
Người này ngoài miệng thì nói không muốn cô làm bác sĩ, còn thường xuyên vì chuyện cô ở bệnh viện mà không vui. Nhưng ở sau lưng thì suy nghĩ cho cô, yên lặng bảo vệ lý tưởng của cô.
Hốc mắt Thanh Ninh nóng lên, môi nở nụ cười.
Thanh Ninh in vết son môi đỏ lên môi Bạch Tân Hàn, nói cảm ơn: “Cậu thật tốt.”
Bạch Tân Hàn lập tức đảo khách thành chủ hôn cô.
Chỉ chốc lát sau, hai người đều thở dốc.
Đàm Thanh Ninh thấy cậu động tình, hai má đỏ bừng.
A a a a a, lòng hiếu kỳ của cô sắp không nhịn nổi rồi.
Thật tình cô chỉ muốn quan sát chút thôi.
Cô cố ý nhẹ giọng hỏi: “Cho mình xem chút được không?”
Bạch Tân Hàn cứng đờ người, bên tai đỏ lên.
“Có thể.”
Hai phút sau, Bạch Tân Hàn dựa nửa đầu vào đầu giường.
Đàm Thanh Ninh phát huy tính tò mò của mình trong lớp học giải phẫu, cẩn thận quan sát nó.
Sau một lúc nghiên cứu, cô kéo tấm vải đen lên.
Cô đến bên tai Bạch Tân Hàn, không khỏi nở nụ cười: “Của cậu có chút đẹp.”
Không biết có phải cô có tính chọn lọc hay không, cô thấy của cậu không xấu chút nào, không khó nhìn giống như trong lớp giải phẫu hay trên sách vở.
Săc mặt Bạch Tân Hàn co hơi nhộn nhạo, mắt sầm tối xuống, giọng điệu không tốt hỏi: “Cậu còn nhìn của ai?”