Đàm Thanh Ninh không biết hai người ôm nhau bao lâu.
Cách tay Bạch Tân Hàn dùng rất nhiều sức, thắt lưng của cô bắt đầu đau.
Cô im lặng nhìn cây cối ngoài cửa sổ bị gió thổi lung lay, chịu đựng cơn đau không cử động, không mở miệng.
Từ những hành động của Bạch Tân Hàn, cô có thể cảm nhận được những cảm xúc từ mãnh liệt đến nhẹ nhàng của cậu ta.
Mới nãy khi bước vào phòng, khi cô hỏi tim đập rất nhanh, không dám tượng tưởng mấy năm nay Bạch Tân Hàn đã phải trải qua những gì.
Bị trói, bị chẩn đoán bệnh sai, bị bạo lực học đường…..
Khó trách cậu ta mắc bệnh trầm cảm, từ chối điều trị.
Lồng ngực Đàm Thanh Ninh chua xót, nhẹ nhàng dỗ dành: “Vừa nãy mình nói cậu có nghe không? Mình đưa tài liệu và nhật ký cuộc trò chuyện cho cậu, lúc nào rảnh cậu xem nhé.”
Cánh tay bên hông bỗng dưng buông lỏng, cô nghe Bạch Tân Hàn hỏi ngược lại: “Cậu bận tra cái này.”
“Ừ, đúng vậy.”
Bạch Tân Hàn buông tay ra, nới lỏng khoảng cách giữa hai người, ánh mắt sâu kín.
Sau một lúc lâu, cơ má khẽ nhúc nhích, cậu thì thào: “Không có chẩn đoán rõ ràng, bà ấy chỉ nói mình có biểu hiện của bệnh này.”
Cậu cũng biết, khi chưa trưởng thành thì không thể chẩn đoán chính xác. Nhưng “chứng bệnh” này như quả bom hẹn giờ treo trên đầu, chỉ cần cậu đủ mười tám tuổi là có thể ấn định.
“Biểu hiện cũng không có!!” Đàm Thanh Ninh lập tức chặn lại, khóe miệng mím lại vì không vui.
Không biết tại sao, bây giờ cô đang rất không vừa lòng với vị bác sĩ kia. Sao lại có bác sĩ không có trách nhiệm như vậy? Đối với một đứa bé vừa mới lớn đã chụp mũ tạo ra sự tổn thương này, là người đầy ác ý.
Cô không hiểu biết gì về tâm lý học hay tình trạng lúc đó, chẳng qua khi đứng từ góc độ của người nhà thì thấy không hợp lý.
Bác sĩ trị bệnh cứu người là nghề nghiệp thiêng liêng, tâm lý bị thương so với cơ thể bị thương còn gay hơn nhiều.
Càng là bác sĩ đức cao vọng trọng, càng phải cẩn thận với việc ăn nói và chẩn đoán bệnh.
Từ nhỏ cô đã nhìn thấy ông nội đối xử với bệnh nhân lo lắng hết lòng ra sao, dùng những lời nói để an ủi bệnh nhân mắc bệnh nan y thế nào. Cô thật sự không hiểu được phương pháp làm của bác sĩ tâm lý mà Bạch Tân Hàn đi khám.
Nhất là sau khi nghe chú cô, cũng là một bác sĩ tâm lý tư vấn nói, càng thêm chắc chắn cái nhìn của mình.
“Cậu không sợ?” Đôi mắt của Bạch Tân Hàn nhìn chăm chú, sắc mặt dịu hơn nhiều so với lúc Thanh Ninh mới bước vào phòng.
Thanh Ninh lắc đầu: “Mình đã nói là cậu không phải. Mình kể tình huống của cậu cho bác sĩ, chú ấy cũng bảo không phải. Nếu cậu không tin lời mình nói, lần sau chúng ta đến bệnh viện khám xem, chắc chắn sẽ không phải. ”
Bạch Tân Hàn trầm mặc, không trả lời.
Thanh Ninh sốt ruột túm góc áo cậu.
“Không phải.” Cô ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh theo dõi cậu, giọng nói kiên định muốn tìm kiếm nhận thức giống nhau từ cậu.
Trong mắt Bạch Tân Hàn xuất hiện nét cười, cúi đầu “Ừ” một tiếng.
“Biểu hiện cũng không có.” Đàm Thanh Ninh bướng bỉnh nhấn mạnh.
Cô nâng cằm, khóe môi khẩn trương mím chặt, đôi mắt đen lo lắng đảo qua đảo lại không yên, rồi dán chặt vào khuôn mặt của người trước mặt.
Bạch Tân Hàn không cử động, cả người và đại não đều cứng ngắc.
Một dòng máu nóng chảy trong người.
Một luồng hơi nóng ùa vào tim, như suối chảy róc rách, làm mềm nơi đây.
Nhìn Đàm Thanh Ninh đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn mình, cậu đưa tay lên bóp nhẹ vào má cô.
Khóe môi đang mím chặt của cô tự nhiên bị ép lên trên, đôi môi hồng hào bị bắt mở ra.
Bạch Tân Hàn nhìn chằm chằm đôi môi như hoa của cô, tim đập thình thịch, cổ họng thắt chặt.
“Cậu định làm gì?” Đàm Thanh Ninh nhíu mày, phát ra câu hỏi không rõ tiếng.
Bạch Tân Hàn bỗng dưng tỉnh táo, buông mặt cô ra.
Vừa mới nãy, không ngờ cậu lại có suy nghĩ muốn hôn cô ……
“Được, không phải.” Khóe miệng cậu hơi nhếch lên, nhanh chóng chuyển chủ đề.
Qủa nhiên, Đàm Thanh Ninh xoa xoa má, không xoắn xuýt khi bị véo má, nhớ đến chuyện khác.
“Cậu ăn cơm chưa.”
Bạch Tân Hàn lắc đầu.
“Chúng ta xuống ăn cơm đi, mình vẫn chưa ăn đâu.” Đàm Thanh Ninh cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ là 8 giờ.
“Được.”
Thấy hai người xuống ăn cơm, dì Tưởng vui mừng không thôi, vội vàng hâm nóng đồ ăn xong bày ra.
Trong lúc đợi hai người trẻ tuổi ăn cơm, dì Tưởng ra phòng khách dọn dẹp.
Dì An bất an giữ chặt tay dì Tưởng, căng thẳng thấp giọng nói: “Bây giờ là tình huống gì? Cô xem sắc mặt cậu chủ thế nào?”
Là đầu sỏ gây nên chuyện, trước mắt cô không dám xuất hiện trước mặt cậu chủ, sợ cậu ấy khó chịu sẽ đuổi việc mình.
Khi hai người đang nói chuyện, trong bếp có tiếng nói chuyện văng vẳng của cô gái nhỏ xinh xắn.
“Thiếu chút nữa đã quên, bài thi toán của mình còn chưa xong đâu.”
Tiếp theo là tiếng nói của Bạch Tân Hàn: “Ăn cơm xong sẽ dạy cho cậu.”
Cô gái vì vui mừng cười mấy tiếng, vui mừng nói sang mấy chuyện khác như “Có thể bão sắp đến biết đâu nhà trường sẽ cho nghỉ học” hay vài thứ linh tinh khác.
Cả hai chăm chú lắng nghe, đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng dì An vẫn còn thấy khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi: “Cô bé này thật lợi hại, tâm trạng cậu chủ tốt lại nhanh thật.”
Dì Tưởng ra hiệu bằng ánh mắt: “Cô nữa, đừng có nói linh tinh nữa, không một ai biết cậu chủ đã nói gì với cô bé.”
Ý tứ là, Đàm Thanh Ninh biết rõ tình huống của Bạch Tân Hàn ra sao.
Dì An gật đầu, nhỏ giọng đáp ứng.
Sáng thứ hai, thành phố C nổi lên từng đợt gió to. Lá cây rụng lả tả bên đường bị gió cuốn đi, bay loạn xạ.
Uông Sâm đưa hai người đến trường học, nói xin lỗi vì ngày hôm nay bận việc, bữa trưa sẽ do dì Tưởng mang đến, buổi tối sẽ quay lại đón bọn họ.
Rồi tới giữa trưa, gió thổi không giảm, bầu trời bắt đầu âm u, ngoài trời có những hạt mưa nhẹ.
Trong phòng học, học sinh ăn cơm xong không còn tâm trạng đâu mà học tập, tốp năm tốp ba tụ tập một chỗ, vui mừng cùng nhau thảo luận buổi tối có thể được tan học sớm không.
Đây có lẽ là điểm khác nhau giữa học sinh và người lớn.
Trong cuộc sống học tập bình thường và tẻ nhạt, hạnh phúc đến rất đơn giản và bất ngờ.
Thi thoảng học tiết tự học buổi tối nhiều ngẫu nhiên sẽ được nghỉ sớm một buổi chiều, thậm chí thời tiết xấu coi như là một bất ngờ nho nhỏ từ ông trời.
Đàm Thanh Ninh cũng không ngoại lệ, quay đầu nói chuyện phiếm với Qúy Lam.
“Mình nghe người ở lớp ba nói không cần phải học tiết tự học buổi tối.” Qúy Lam chia sẻ thông tin sau khi nắm được tin tình báo.
“Không phải đâu?” Bạn ngồi cùng bàn Qúy Lam phản đối: “Thầy giáo chủ nhiệm lớp 12 còn chưa chắc.”
Quý Lam xì một tiếng: “Chủ nhiệm lớp 12 chính là giáo viên chủ nhiệm năm lớp 10 bọn mình, mình còn không biết sao? Chưa đến phút cuối cùng sẽ không thông báo đâu, chỉ sợ học sinh phân tâm.”
Khi nói chuyện, trong phòng học đột nhiên xuất hiện nhiều tiếng “oa”, mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mấy bạn nam trong lớp chạy ra ngoài, tóc bị gió thổi vào bay loạn.
Sắc trời vừa mới u ám một chút, đột nhiên mây gió đổi màu, từng tầng mây đen dày đặc kéo đến, che khuất hoàn toàn ánh sáng mặt trời.
Sắc trời tối mờ như sập tối, tiếng gió gào thét, thỉnh thoảng có túi bóng hoặc lá cây rụng thổi bay trong không trung.
“Hình như sắp mưa to.” Đàm Thanh Ninh nhìn trời bên ngoài, thì thào tự nói.
Qúy Lam tự dưng sợ hãi kêu: “Mình đi quên mang ô!!”
Đàm Thanh Ninh quay đầu, nhìn Qúy Lam ghét bỏ không thôi: “Dự báo thời tiết nói sẽ có mưa lớn, thế mà cậu cũng quên được?”
Như để chứng minh lời cô nói, một tia chớp rạch ngang bầu trời, mưa to tầm tã chút xuống.
Qúy Lam thở dài, nhìn về phía bạn ngồi cùng bàn xin giúp đỡ.
Bạn ngồi cùng nhún vai, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Qúy Lam đành phải lắc lắc cánh tay Đàm Thanh Ninh: “Cậu cho mình mượn ô của cậu đi, cậu về cùng đường với Bạch Tân Hàn, đi có tý là về đến nhà.”
Thanh Ninh đang định đồng ý, bỗng nhiên nhớ đến lúc sáng Uông Sâm nói có việc, có khả năng không ai đến đón bọn họ.
“Nếu như bọn mình không phải học tiết tự học buổi tối, bọn mình sẽ phải đi bộ về.”
Mưa to gió lớn, tốt hơn hết là hai người nên về nhà với hai chiếc ô.
“Có gì đâu?” Qúy Lam cười gian: “Dù sao ——-”
Lời nói còn chưa dứt, trên bàn có thêm một chiếc ô.
Chiếc ô màu vàng cam có hoa nhỏ và lá được gấp gọn gàng, sạch sẽ như mới.
Thanh Ninh bất ngờ, giương mắt nhìn Bạch Tân Hàn.
Đây là ô cô để trong ngăn bàn.
“Cho cậu ấy.” Bạch Tân Hàn rất bình tĩnh.
Qúy Lam thừa dịp Thanh Ninh không chú ý, nhanh tay cầm chiếc ô, nói lời cảm ơn.
Thanh Ninh khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi, nằm trên bàn nghỉ.
Trong tiếng mưa lớn, cô nghe thấy tiếng Bạch Tân Hàn thấp giọng nói bên tai cô, dường như đang giải thích: “Ô của mình rất lớn, không ướt đến cậu.”
Thanh Ninh ngẩn ra, rầu rĩ trả lời: “Ừ.”
Bạch Tân Hàn làm sao hiểu tâm trạng bối rối của con gái.
Cô đâu phải sợ mình dính mưa ướt. Ô to lắm, khoảng cách giữa hai người vẫn rất gần.
Nghĩ đến việc hai cánh tay chạm nhau cùng đi về, hai má đã bắt đầu nóng lên.
A a a a a!!
Mưa ơi mưa ơi, mưa nhanh tạnh đi.
Thanh Ninh trừng mắt nhìn mưa gió bên ngoài thổi bay những chiếc lá đung đưa thầm mong.
Có lẽ nghe được lời cầu nguyện của cô, buổi chiều mưa bắt đầu nhỏ lại, nhưng gió vẫn rất mạnh.
Tiết tự học buổi chiều, thầy La chủ nhiệm lớp thông báo được nghỉ tiết tự học buổi tối, tan học có thể đi về nhà.
Sau khi nghe thầy giáo thông báo, trong phòng học lập tức có nhiều tiếng hoan hô reo hò vui mừng.
Lão La nghiêm túc dặn dò: “Hôm nay gió rất lớn, các bạn ở bên ngoài phải chú ý an toàn. Đặc biệt phải chú ý những biển quảng cáo trên đường, thời gian vào học ngày mai không thay đổi.”
Lão La nói xong liền rời khỏi lớp.
Chỉ còn một tiết nữa, đa số mọi người nhấp nhổm không yên, trong lòng thầm đợi đến giờ tan học.
Chuông tan học vang lên, các bạn nam đã cất sách vở xong từ sớm trong nháy mắt lao nhanh ra ngoài phòng học, hành lang trở nên ồn ào ầm ĩ.
Ngoài kia mưa nhỏ rơi tí tách, Thanh Ninh chậm rề rề thu dọn sách vở.
Bạch Tân Hàn dọn xong từ lâu, ngồi tại chỗ chờ cô.
Thấy người trong lớp đi về gần hết, Thanh Ninh cuối cùng dọn xong, đeo cặp sách trên lưng ý bảo về nhà: “Đi thôi.”
Hai người cùng nhau đi xuống tầng, đi tới đầu cầu thang, gió mạnh tràn vào, mưa phùn dày đặc cũng bị gió cuốn theo vào đồng phục của bọn họ, làm ướt một khoảng,
Bạch Tân Hàn mở ô ra, giơ lên đỉnh đầu Đàm Thanh Ninh.
“Đi”.
Thanh Ninh cúi đầu lên tiếng, ngón tay nắm quai cặp sách cùng cậu ta đi ra tòa dạy học.
Lúc này, phần lớn học sinh ở trong trường đang đến canteen ăn cơm, còn học sinh ở ngoài đi về.
Bầu trời u ám, gió lớn và mưa.
Sân trường phủ kín lá rụng, học sinh rất ít.
Bạch Tân Hàn nói rất đúng, ô của cậu đúng là rất lớn.
Tán ô đen thui hoàn toàn nhốt Đàm Thanh Ninh ở bên trong, cán ô màu bạc dựng thẳng ở bên trái trước mặt, được một bàn tay với những khớp xương rõ ràng cầm lấy.
Ngón tay Bạch Tân Hàn thon dài, làn da trắng, khi nắm cán ô, mu bàn tay nổi gân, những đường mạch máu màu xanh rõ ràng.
Đàm Thanh Ninh nhìn chằm chằm bàn tay đẹp trước mắt một hồi, mới phát hiện cậu ta đã nghiêng ô về phía mình.
Cô nhanh chóng vươn tay đẩy cán ô vào giữa.
Bạch Tân Hàn cau mày, bình tĩnh nghiêng chiếc ô trở lại.
Thanh Ninh nâng mắt nhìn, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đang rủ xuống của cậu, cô nhanh chóng quay đầu đi, tim đập loạn nhịp.
Không khí xen lẫn mùi mưa tươi mát, nhưng mùi của người con trai bên cạnh dễ ngửi hơn.
Giống như mùi cây cối sau cơn mưa không ngừng xâm nhập vào hơi thở của cô.
Cô gái luôn nói nhiều, nhưng suốt đường đi lại không nói gì.
Cả người sát cạnh gần Bạch Tân Hàn cứng đờ, cánh tay buông thẳng xuống, không dám nhúc nhích.
Nước mưa thỉnh thoảng bị gió thổi qua ô, bắn lên da tay cô, mang theo hơi lạnh và độ ẩm, nhưng độ nóng trên mặt Thanh Ninh không hề giảm xuống.
Chỗ ở cách Thanh Trung không xa, Thanh Ninh nhìn ngôi biệt thự trước mặt thở nhẹ ra.
Khi đi đến gần cổng, Bạch Tân Hàn đột nhiên nói: “Ngày chúng ta ở bên nhau, trời cũng mưa.”
Thanh Ninh giật mình, rồi khẽ “ừm” một tiếng.
Cô ngẩng đầu lên, có thể thu vào mắt đường nét quai hàm uyển chuyển đẹp đẽ của Bạch Tân Hàn.
Bạch Tân Hàn giữ cô bằng một tay, dừng lại quay sang tư thế đối mặt.
Cậu nhìn Đàm Thanh Ninh, cúi đầu nói: “Cho nên ngày mưa phải làm gì?”
Mưa mờ mịt và dày đặc đập vào bề mặt chiếc ô đen, va chạm tạo ra những âm thanh như một bản nhạc, tóc mái màu đen của Bạch Tân Hàn đã ướt, quần áo trên vai trái của cậu cũng bị nước mưa làm ướt.
Trong cơn mưa phùn, nét mặt chàng trai càng đẹp, góc cạnh sắc sảo.
Bị sắc đẹp làm mờ mắt, đầu óc Thanh Ninh trở thành một mớ hỗn độn.
Lần trước ở bên nhau, lần này làm gì?
Cô ngây thơ trả lời theo bản năng: “Chia tay?”
“Đàm Thanh Ninh!!!”
Bạch Tân Hàn lớn tiếng gọi cô, lông mày chau lại, đôi mắt sắc bén, lồng ngực phập phồng, những ngón tay cầm ô trắng bệch.
Đàm Thanh Ninh rụt rụt vai, cười nịnh nọt: “Mình nói linh tinh.”
Vẻ mặt của Bạch Tân Hàn chuyển từ tức giận sang bình tĩnh, khóe miệng mím lại, ánh mắt thâm trầm.
Cậu cúi đầu, chậm rãi đến gần cô gái đang sững sờ sợ sệt…….
Mắt thấy môi của Bạch Tân Hàn sắp chạm vào mình, Đàm Thanh Ninh tỉnh táo lại.
Cô che miệng hét “A a a a”, mặc kệ ngoài ô mưa phùn, đỏ mặt chạy nhanh vào biệt thự.