Dương Khánh Đinh vừa mới bước ra từ trong phòng tắm, nghe thấy điện thoại để đầu giường mình rung lên thì đi tới mở vào giao diện ứng dụng tin nhắn.
Đọc được dòng chữ do anh gửi tới, cô đang định nhãn lại là đang ngồi ở trong phòng nhưng một giọt nước từ trên tóc bỗng rơi xuống, gõ vào thanh gợi ý tin nhắn.
Nợ của anh]: Nhớ anh.
(Cái tên liên lạc "Chồng của em" và "Vợ của anh" là do ông Tuyền tự ý đặt nha :))))
Ân Diện Tuyên mở to mắt nhìn dòng tn nhân nhớ anh" sừng sững hiện lên trên màn hình rồi sau đó vội vàng bị thu hồi lại, thay vào đó một dòng tin nhân mới được gửi đến ít lâu.
Nợ của anh]: Em đang ngồi ở trong phòng ngủ. Cái vừa nãy là em gửi nhầm.
Ân Diên Tuyền mím môi. Chẳng lẽ anh nên nhắn lại là: "Ừ, anh cũng nghĩ đó là em gửi nhầm chứ không hề tin là thật." sao?
[Chồng của em]: Em đang ở trong phòng à? Vừa mới dậy sao? Gửi
ảnh cho anh xem đi.
Dương Khánh Đình ngồi ở trên giường thở phào một tiếng, trái tim đập loạn cũng đã ngơi đi được đôi chút.
May mà anh cũng không để tâm nhiều.
Cô dơ máy ảnh lên chụp một góc của căn phòng ngủ. Lúc đang định ấn gửi cho Ân Diên Tuyền thì cửa phòng của cô bất chợt kêu rầm lên một tiếng làm cho cô giật bắn cả người, ngón tay cũng ấn lạc sang
hình ảnh khác.
[Vợ của anh]: *đã gửi một ảnh đi kèm*
Những người nhân viên đang lục tục thu dọn lại đồ đạc của mình để rời đi, bất chợt họ cảm thấy bầu không khí xung quanh mình chợt cô đặc lại thì ngơ ngác ngước lên nhìn Ân Diên Tuyền, thấy ngay phải khuôn mặt tôi sầm lại của anh.
Thôi xong rồi! Ác ma trở lại rồi!