Ngồi gục bên cạnh mộ của cô, nước mắt anh rơi một đường dài. Là một người đàn ông, anh giờ đây lại rơi nước mắt. Anh thật sự gục ngã trước cô, trước người con gái từng vì anh mà chịu không biết bao nhiêu là tổn thương.
Tại sao không trân trọng? Để lỡ đi rồi lại hối tiếc một đời. Có trong tay không trân trọng, mất đi rồi mới biết món đồ đó mình đã từng rất thích....
Trời bắt đầu đổ mưa, từng hạt mưa li ti vướng trên áo. Mưa từ nhỏ rồi dần dần lớn, hạt mưa thấm đẫm trên áo anh. Phía trước là màn nước của những cơn mưa rào.
Sương bao quanh cả một góc phố lúc bấy giờ. Cảm xúc của anh gần như vỡ òa, dường như ngày cô rời đi. Bầu trời trong xanh ấy cũng đã từng đổ mưa.
Đã từng đổ xuống một cơn mưa rất lớn, vậy mà lúc đó. Vẫn có một người con trai kiên quyết quỳ trước phần mộ mới chôn của người con gái ấy.
Vứt bỏ đi bản thân là một người đàn ông, con trai. Ôm mặt khóc trước bia mộ một cách tang tốc và nhuốm màu đau thương.
Ai yêu mà không đau, mất nhau lại khổ. Xa nhau rồi, ta đành xa cả đời. Anh có yêu em không? Em thì yêu anh lắm!
Tần Khả Phong, tôi cho dù có chết cũng không tha thứ cho anh!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!