Từ cái ngày mà anh đem cô trở về nơi đây. Những hình ảnh đó cứ hiện lên làm cho cô chẳng nỗi một ngày có thể ngủ yên ổn. Cảm giác sợ hãi, chật vật, ám ảnh khiến cô không thể nào nhắm lại đôi mắt.
Vẫn như thường lệ, cô ra ban công ngồi ngắm sao trên các bầu trời. Trời buổi tối đẹp và sáng, mang theo một vẻ cô đơn mất mát tựa như cõi lòng cô bây giờ.
Ngồi trên chiếc ghế, cố nghĩ và nhớ ra một bài hát nào đó cô sâu đậm nhất từ trước cho tới bây giờ.
" ***Anh đâu có muốn hai ta phải nghĩ nhiều
Trong cơn gió cuốn đêm nay buông thật mĩ miều
Lòng em như chiếc lá sau mưa giông nát tươm
Dù anh không cố ý buông ra lời sát thương...... "
[ Đố em biết anh đang nghĩ gì_Đen Vâu*** ]
Giọng hát cô êm dịu, mang theo vẻ đắng cay khi cất lên lời. Đau....đau chứ, sao lại không đau. Yêu một người, nhưng người đó luôn dùng những lời lẻ sát thương đâm vào mình.
Lòng rỉ máu nhưng chẳng biết cách ngăn lại. Áo rách vá bằng kim, lòng rách tim rách vá bằng gì chứ? Bằng niềm tin à....
Đôi mắt vẫn cứ thế, vô hồn nhìn lên bầu trời tối mịt. Lòng nhói lên từng hồi chẳng nói nên lời.