Mệt mỏi này chồng chất lên mệt mỏi nọ. Nếu nói rằng 5 năm qua cô đã có một khoảng thời gian an nhàn tĩnh dượng bệnh. Thì mọi thứ đều là sai, 5 năm qua cô sống trong lo sợ lo âu.
Nhưng ám ảnh cứ vang vẳng trong đâu không bao giờ dứt. Những tiếng nói, lời nói của anh. Những ánh mắt sắt lạnh từ gia đình.
Đó chính là điều khởi nguồn những cơn sợ hãi và ám ảnh trong cô. Tự dối lòng bản thân rất mạnh mẽ, nhưng thực chất chỉ cần đụng nhẹ một cái. Cả cơ thể lẫn tâm hồn của cô điều có thể gục ngã.
- Khóc không hẳn là yếu đuối, khóc cũng như là vơi đi bớt những nỗi đau giấu thầm sâu trong lòng. Nhưng tại sao khi khóc, tôi lại chẳng bao giờ vơi đi những nỗi đau tựa như in sâu trong trí nhớ này ?
Cô cảm thấy bản thân mình đáng thương. Thật sự đáng thương, tại sao cô chẳng có nổi một khoảng thời gian nào đó thật sự hạnh phúc. Cô chỉ muốn yêu anh trọn vẹn một chữ yêu mà thôi....
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!