Hai ông bà vào đến viện thì xe cấp cứu cũng vừa đến, ông đỡ bà Lã chạy đến. Nhìn thấy Khương Diệp được đưa xuống, bà ngất ngay tại chỗ. Ông Vĩ điều y tá đưa bà vào phòng nghỉ còn mình chạy theo cản Khang Nam vào phòng mổ.
- Gọi cho bác giáo sư Thuận ngay.
- Dạ vâng ạ.
Khang Nam đẩy vợ đến phòng cấp cứu định đi vào nhưng ông Vĩ kéo tay lại.
- Con không tham gia được.
Lúc này giáo sư Thuận chạy lại, lên tiếng.
- Chủ tịch.
- Con dâu tôi tai nạn, nhìn qua có thể nó bị trấn thương sọ não, dập xương bánh chè và mắt bị thương. Anh vào giúp con bé đi.
Giáo sư nhìn qua Khang Nam rồi nhanh chóng bước vào trong. Trước mắt ông, cô gái đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, y tá đang làm sạch đường thở và lau sạch máu chảy ra bên tai và mũi.
Ông Vĩ nhắc y tá khóa cửa phòng không cho Khang Nam vào trong. Anh nổi xung lên với ba.
- Ba, cô ấy là vợ con đấy. Con phải là người cứu sống cô ấy.
- Quy tắc nghề nghiệp con không được tham gia. Để cho bác Thuận làm đi.
Khang Nam đấm tay vào tường chảy cả máu, anh lắc đầu không đồng ý, gằn lên từng tiếng.
- Ba, con hỏi lại ba có cho con vào không?
- Không được, con ở ngoài này đợi đi.
Khang Nam biết, tình hình của Khương Diệp rất nguy hiểm. Ba Vĩ không cho anh vào sợ anh sẽ không bình tĩnh được hoặc chính anh sẽ không làm chủ được khi nhìn vợ xảy ra tình huống xấu nhất. Đúng là đầu óc anh lúc này cũng không tỉnh táo nữa... nhưng anh muốn vào nhìn vợ...
Khang Nam ngồi bệt xuống đất, dựa người vào tường, đôi mắt đỏ sọng đọng nước, không ngừng tự đánh mình.
- Nếu con không để cô ấy lại, nếu con lôi cô ấy ra thì có lẽ sẽ không như thế? Lỗi tại con... là tại con...
- Con tỉnh táo lại đi Khang Nam.
Anh quỳ xuống chân ông, ánh nhìn tuyệt vọng cầu xin.
- Ba... con xin ba, cho con vào nhìn cô ấy đi.
Ông phải gọi cả y tá nam và bảo vệ đến canh phòng cấp cứu không cho Khang Nam vào.
Anh bị cản lại, ngồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu một cách vô hồn, chốc chốc lại đứng lên đi lại rồi lại xin ông Vĩ cho vào nhưng ông nhất định không nhân nhượng.
Không phải ông không thương con, có Khang Nam vào sẽ khiến bác sĩ căng thẳng hơn, nó nhìn vợ đau đớn như vậy chắc chắn sẽ không cầm lòng mà mất kiểm soát. Tình trạng Khương Diệp nhìn qua là chảy máu não rồi, chắc chắn con bé đã bị chấn thương sọ não. Khang Nam chuyên về thần kinh chắc cũng nhìn ra tình hình. Lúc này, chỉ có ông là đủ tỉnh táo để điều hành mọi việc thôi.
Bà Lã tỉnh lại, nước mắt cứ không ngừng rơi, tự rút kim truyền rồi hỏi y tá chỗ cấp cứu Khương Diệp mà chạy đến. Ông Vĩ nhìn thấy bà thì chạy lại đỡ.
- Con gái tôi sao rồi?
- Vẫn đang cấp cứu. Sao bà lại ra đây hả? Tay chảy máu rồi này.
Bà Lã lại khóc, nắm chặt tay ông lay lay.
- Ông nói đi, ông từng là bác sĩ hãy cho tôi biết con bé không làm sao chứ?
- Bà bình tĩnh đi... con bé sẽ không sao...
- Ông nói dối... thằng Nam là bác sĩ, nếu không sao thì sao nó lại khóc.
- Mẹ con bà đúng là...
Bà ngồi phịch xuống đất, ông liền nhấc bà lên ghế ngồi. Nhìn Khang Nam đang ngồi ôm đầu, tay đầy máu mà bà càng thấy sợ, nó là bác sĩ còn như vậy thì bảo bà phải làm sao đây. Bà Lã khóc nấc lên, trong lòng bà bây giờ thấy sợ hãi vô cùng.
- Ông phải cứu con cho tôi, nó không được làm sao hết. Đáng lẽ ra khi ** Tin giữ mẹ ở nhà thì tôi không nên cho nó đi mới phải.
- Bà bình tĩnh đi, con bé sẽ không sao đâu. Chuyện xảy ra rồi không trách cứ ai nữa.
Vậy nhưng bà vẫn khóc không dừng được, con gái bà từ bé đến giờ chưa từng chịu đau đớn như này bao giờ cả. Bà lại gần chỗ Khang Nam bám tay con rể.
- Nam à, hai đứa làm sao mà bị tai nạn vậy?
- Mẹ, con xin lỗi, là tại con... đáng lẽ con phải mang cô ấy đi theo... không nên để cô ấy ở lại như vậy?
Nhìn con rể bất lực yếu đuối như này lòng bà càng lo lắng. Nó còn suy sụp như vậy thì bà lấy động lực ở đâu đây chứ?
Trạch Dương cùng Hải Phong chạy vào đến nơi nhìn Khang Nam thì đã đoán ra một phần tình hình.
- Chào bác trai, bác gái.
Ông Vĩ gật đầu nhờ vả.
- Hai đứa ra khuyên nó đi thay quần áo hộ bác, cả người nó toàn máu của Khương Diệp mà không chịu thay ra.
Hải Phong lại gần xách cổ Khang Nam đứng lên.
- Đi theo tôi, cậu yếu đuối vậy cho ai xem hả? Phải mạnh mẽ lên làm chỗ dựa cho cô ấy chứ?
Trạch Dương lắc đầu nhìn Hải Phong nhưng rồi vẫn để Hải Phong dùng vũ lực lôi Khang Nam đi mặc cậu ta gào thét, chửi bới.
- Bỏ tôi ra, tôi phải ở lại cùng cô ấy.
- Cậu không đi là tôi đánh cậu ngất đấy.
- Mẹ kiếp... cậu có bỏ tôi ra không hả?
Trạch Dương đứng dựa tường bên ngoài đợi mà vẫn nghe thấy họ mắng chửi không chừa mặt mũi cho nhau nữa.
Thấy hai người đi ra, mặt ai cũng nóng như lửa thì Trạch Dương lên tiếng.
- Tên lái công ten nơ uống rượu ngủ gật nên gây tai nạn liên hoàn, gần 30 người bị thương, ai cũng nặng, có người tử vong tại chỗ. Đây là sự cố ngoài ý muốn. Hắn ta bị đưa về trụ sở công an quận rồi. Tôi đã điều Tống Vinh qua hỏi tình hình. Vậy nên cậu phải bình tĩnh mà đợi cô ấy. Chẳng lẽ cậu muốn cô ấy mở mắt ra nhìn cậu xơ xác không hồn thế này à?
- Không cần các cậu phải dạy.
- Cậu có tin tôi đánh cho cậu tỉnh táo lại không hả Khang Nam?
Vậy nhưng Khang Nam cũng chẳng thèm nghe nữa mà chạy về phía phòng cấp cứu. Đội bảo vệ đứng trước cửa nhìn anh vừa sợ vừa hối lỗi. Nhiệm vụ của họ là không cho anh vào phòng mổ theo lời ông Vĩ.
- Các chú cho tôi vào một lát thôi.
- Xin lỗi phó chủ tịch, chúng tôi không thể.
Anh tức giận đá chân vào tường, bản thân cảm thấy sự bất lực bao lấy cơ thể. Không biết cô trong kia ra sao rồi, không thấy cô thì lòng anh không yên được.
Trạch Dương và Hải Phong chỉ biết ngồi nhìn cậu ta cứ hết ngồi lại đứng, tự làm bản thân bị đau nhưng có lẽ nỗi đau lớn nhất lúc này là sợ... cái cảm giác là bác sĩ nhưng bất lực nhìn vợ đau đớn và bị thương nặng nó đè lên người khiến bản thân không thể kiềm chế được mà mất bình tĩnh.
- Tay cậu chảy máu rồi, đưa tôi băng cho.
Trạch Dương kéo Khang Nam ngồi vào chỗ, giữ chặt tay lại để sát trùng và băng lại.
- Tại tôi nên cô ấy mới bị tai nạn, các cậu nói xem, bây giờ tôi phải làm gì?
Thanh âm nhỏ nhưng đầy tuyệt vọng, thê lương khiến người nghe cũng cảm thấy nhói trong lòng. Khi một người đàn ông mạnh mẽ như vậy rơi nước mắt, sự thống khổ và tuyệt vọng như bao trùm lên toàn cơ thể khiến nó không khỏi run lên. Khang Nam ôm đầu, dứt tóc mình đến đau nhức, đôi mắt đỏ hoe, cứ nói chuyện là anh lại không cầm được nước mắt.
- Cô ấy bị chấn thương rất nặng, các cậu có hiểu cảm giác nhìn người mình yêu thoi thóp giành sự sống không? Rất khó chịu... trong lòng tôi rất khó chịu... bây giờ ở trong kia, cô ấy như thế nào tôi còn không biết... tôi còn không đủ can đảm cầm dao mổ nữa... có phải tôi rất hèn nhát không?
Trạch Dương vỗ vai Khang Nam, với bất kì lời an ủi nào trong lúc này đều là vô nghĩa. Nếu bạn bảo người ta hi vọng thì bạn lấy đâu hi vọng gieo cho họ, bạn bảo người ta cố gắng nhưng phải nhìn thấy điểm sáng mà cố gắng. Thôi thì cứ ở bên, cậu ta cần gì họ giúp chứ lúc này càng bảo không phải lỗi của cậu ấy thì cậu ấy càng cho đó là lỗi của mình. Bảo Khương Diệp không sao thì cậu ấy càng đau lòng nghĩ người ta đang nói dối. Chỉ có bản thân Khang Nam mới hiểu hết những chuyện đang xảy ra, mới nắm giữ tâm trạng của chính cậu ấy.
Cả ba ngồi lặng lẽ bên hành lang lạnh ngắt, phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, không có bất kì y tá hay bác sĩ nào bước ra từ phòng ấy. Càng lúc, thời gian càng trôi đi như muốn bức đến tận cùng sự chịu đựng của người đang tồn tại.
Cửa phòng cấp cứu bất ngờ mở ra, một nữ y tá ra ngoài.
- Phó chủ tịch, giáo sư mời anh vào trong ạ.
Khang Nam đứng bật dậy, chạy đi thay quần áo phẫu thuật, sát trùng, rửa mặt rồi chạy lại phòng cấp cứu. Hải Phong giữ tay Khang Nam lại nhắc nhở.
- Cậu bình tĩnh được chứ?
- Ừ, tôi sẽ cố.
Vào phòng, giáo sư gọi anh lại bên cạnh.