Khương Diệp liếc xéo anh một cái rồi ngồi yên vị vào ghế cho anh lái xe rời khỏi bệnh viện. Họ hạnh phúc bên nhau mà không nhìn thấy một đôi mắt nhìn họ xuyên màn đêm, hai bàn tay nắm chặt vào nhau nổi sóng.
Một người đàn ông lại gần tự nhiên ôm eo Chúc Đan, dụi mặt vào cổ cô ta lên tiếng nhắc nhở.
- Đừng nhìn gia đình người ta hạnh phúc làm gì để mà đau lòng.
Chúc Đan đẩy anh ta rời khỏi người mình.
- Anh không về với vợ đi còn ở đây làm gì?
- Xong việc với em rồi tôi về.
Chúc Đan nhíu mày nhìn Long bực bội.
- Anh đừng có mà uy hiếp tôi quá đáng.
Anh ta dùng một ngón tay nâng khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại chứa đầy những ghen tuông trong ánh mắt mỉm cười.
- Phó chủ tịch là người mà em không nên đụng đến, cố quá sẽ có ngày thân bại danh liệt thì đừng trách tôi không nhắc nhở. Còn tôi có uy hiếp em đâu, chúng ta là quan hệ cả hai cùng có lợi không phải sao? Tôi giúp em giấu tội ác còn em giúp tôi làm tình... vậy thôi.
Nói rồi anh ta vỗ vỗ vào má cô hai cái, bàn tay trượt xuống cổ vuốt ve, luồn vào trong áo sờ lên ngực. Chúc Đan hất tay anh ta ra bực dọc.
- Đây là bệnh viện đấy.
- Tôi đã khóa cửa giúp em rồi sao phải lo lắng vậy.
Nói rồi anh ta đẩy cô áp vào tường, ánh nhìn đắm đuối.
- Vì sao phải tìm người không cần mình làm gì chứ? Em cũng không phải đối thủ của vợ sếp đâu, cẩn thận không cả nhà em bị vạ lây đấy.
Nói rồi anh ta nhấc Chúc Đan đến bên giường nghỉ.
- Chẳng phải chỉ là đàn ông thôi sao? Trong cuộc đua này, đã nắm chắc phần thua thì đừng tham gia nữa.
Chúc Đan mặc kệ anh ta thao túng cơ thể còn bản thân thì mải miên man suy nghĩ về những gì sắp đến... cô ta cần một kế hoạch trúng nhiều đích...
....
Hai vợ chồng về đến nhà, Khang Nam ôm vợ đi vào thấy bà nội ngồi ở phòng khách thì giật mình.
- Bà nội, sao bà còn chưa ngủ ạ.
- Con làm việc thì cũng xem mà về sớm, không đứng mổ nữa dành thời gian chăm sóc vợ. Ai lại để cháu dâu phải đi đón chồng muộn như này hả? Từ mai sắp xếp bớt việc, dành thời gian đưa đón vợ đi nhớ chưa?
Khang Nam nghệt mặt, cúi đầu nhận lỗi.
- Con nhớ rồi, nhất định sẽ chăm vợ chu đáo hơn nữa ạ.
- Được rồi, bà nấu canh gà hầm sâm đấy, hai đứa ăn đêm đi rồi đi ngủ.
- Dạ bà nội.
Bà lên nửa cầu thang rồi lại quay xuống, đến sát hai cháu thì thầm như sợ ai nghe thấy.
- Hai đứa có biết ba chúng bay dạo này hay đi đâu mà về muộn vậy không? Có phải có tình yêu không?
Khương Diệp ôm bụng cười về độ xì tin của bà. Cô cũng thấy dạo này ba hay ra ngoài buổi tối, có hôm còn không ăn cơm nhà nữa. Dạo này ông còn chăm chút bản thân, hay nói cười hơn.
- Đúng là rất lạ bà ạ. Có lẽ ba chồng con đang hẹn hò rồi ạ.
- Ba bà cháu làm gì mà nửa đêm nửa hôm chụm đầu vào nhau thì thầm vậy?
Ông Vĩ từ trên phòng đi xuống, hai tay đút túi quần. Dạo này ông thay đổi phong cách thì phải, đồ ngủ ở nhà là các bộ đồ thể thao năng động. Cả ba người đang cúi sát đầu vào nhau nói thật khẽ thì đồng loạt im bặt đứng thẳng người lên nhìn ông thoáng bất ngờ. Bà nội lờ ông Vĩ mà vỗ vai Khang Nam.
- Con lên tắm rửa thay quần áo cho mát rồi xuống ăn cùng vợ đi.
- Dạ, vâng bà nội.
Bà nội nắm tay Khương Diệp đến bàn ăn, ngồi bên cạnh nhìn cháu dâu ăn thủ thỉ.
- Hình như tối nay ba chồng cháu đi ăn tối với mẹ cháu đấy.
- Thật không ạ? Sao lúc chiều cháu gặp mẹ mà không thấy bà nói gì nhỉ?
- Cháu dâu ngốc, người ta đang hẹn hò sao nói với cháu được chứ?
- Dạ, chắc ba mẹ ngại đấy ạ.
Ông Vỹ ngồi bên sofa nghe hai bà cháu cứ thì thầm, thỉnh thoảng nhìn mình cười thì nổi cáu.
- Mẹ không để cháu nó ăn còn đi nghỉ, nó làm cả ngày mệt rồi còn cứ ngồi buôn bán mãi.
Bà nội đứng dậy đi đến chỗ con trai cười nói.
- Thế tối nay có phải anh đi hẹn hò với Thanh An không?
Khương Diệp thấy bố chồng ho sặc sụa rồi không trả lời bà mà đứng dậy.
- Con đi ngủ đây, mẹ đừng nghĩ nhiều chuyện làm gì? Mẹ dành thời gian nghỉ ngơi cho khỏe đi.
- Gớm nữa, anh hơn 50 tuổi rồi mà nói đến đi hẹn hò vẫn đỏ mặt là sao hả? Anh phải nói trước để tôi còn chuẩn bị tiền nữa chứ?