Khương Diệp vòng tay qua thắt lưng Khang Nam ôm lấy.
- Có vẻ như bác sĩ của chúng ta rất biết chiều lòng phụ nữ nên có nhiều cô theo đuổi lắm nhỉ?
- Ừ
- Lại còn ừ hả? Anh thích chết không?
- Anh muốn sống còn yêu em chứ? Nhiều thì anh bảo nhiều cho em biết đường mà đối phó còn gì.
- Em không cần đối phó chỉ cần anh không thay lòng còn anh thay lòng thì dù có đối phó cũng chẳng giữ được anh. Vậy nên giữ người muốn ở chứ không nên giữ kẻ muốn đi.
- Nhưng anh vẫn muốn em giữ.
Khương Diệp trợn mắt nhìn anh muốn đánh cho một trận.
Mẹ Lã mang quần áo lên cho Khang Nam nhìn thấy con rể đang ôm con gái thì miệng cười hết cỡ.
- Con rể, trợ lí của con vừa mang đồ đến.
- Con cảm ơn mẹ, con ở lại đây không phiền mẹ chứ ạ?
- Có gì mà phiền chứ? Sau khi cưới con hãy ở đây đi nhé! Đón luôn bà nội sang cho ông già hách dịch kia ở một mình.
Khương Diệp nhìn Khang Nam cười rồi trêu mẹ.
- Hay mẹ sang bên nhà ở cùng vợ chồng con luôn nhỉ?
- Nói linh tinh, nhà có không ở sang đấy làm gì chứ?
- Ba con chắc là sẽ vui lắm đấy mẹ.
Bà Lã xua tay phản đối.
- Ông ấy vẫn ghét mẹ lắm không có chuyện vui vẻ đâu. Mẹ hiểu ông già đó quá mà.
Bà thấy Khang Nam và Khương Diệp cười thành tiếng thì nhìn ghét bỏ.
- Hai đứa trêu mẹ đấy hả?
- Không có, chỉ là thấy mẹ và ba con thực sự rất hợp nhau đấy ạ.
- Hợp gì mà hợp, già hết cả rồi. Cấm hai đứa làm những việc thừa thãi đấy. Thôi đi ngủ sớm đi, mai nói chuyện xong thì đi đăng kí kết hôn nữa đấy.
Khương Diệp thấy mọi chuyện nhanh quá chưa kịp hấp thu hết liền lắc đầu.
- Sao đã đăng kí rồi vậy mẹ? Nhanh quá con không chạy kịp.
Khang Nam dỗ dành.
- Không nhanh đâu, anh thấy vẫn chậm lắm.
- Vậy sao? Em thấy cứ như mọi người đã chuẩn bị hết rồi chỉ chờ em vào lưới ấy.
Bà Lã hắng giọng, quay người rời đi không thì bà sẽ sớm phun ra, đúng là mọi người đã chuẩn bị hết rồi, chỉ mình con bé là không biết vì sợ nó trốn. Ai ngờ hôm nay lại thấy hai đứa tình cảm như này nên mới yên tâm thông báo.
- Mẹ buồn ngủ rồi nên đi ngủ đây.
- Mẹ đang giấu con chuyện gì hả?
- Không có... ngủ đi nhé!
Mẹ đi rồi, Khang Nam đứng dậy đi đóng cửa phòng, thấy Khương Diệp nhìn không chớp mắt thì lờ đi lấy khăn tắm.
- Có phải anh biết cả ngày cưới rồi không?
- Không, anh không biết gì cả.
- Anh ngủ dưới đất cho em, đừng có mà lên giường đấy.
Khang Nam vờ như không nghe thấy mà đi vào nhà tắm.
Khương Diệp hậm hực lên giường nằm, nghĩ kiểu gì cũng thấy như mình bị lừa ấy. Mà bọn bắt cóc nữa, sao biến đâu hết ấy nhỉ? Hơn nữa cô có cho Khang Nam biết địa chỉ đâu, sao anh lại đến được khách sạn? Lại còn bình thản làm chuyện kia ở đấy nữa. Người đàn ông bắt cóc dù không rõ mặt nhưng cô cứ thấy quen quen như đã gặp ở đâu mà không nhớ ra nữa.
Khang Nam hi vọng ra ngoài Khương Diệp đã ngủ. Anh chỉ cần sơ hở là cô đoán mọi việc như thần, dồn ép anh phải trả lời cho bằng được.
Thấy cô đã ngủ, anh yên tâm lên giường, nhưng chưa kịp vui mừng thì đã bị cô hất xuống đất.
- Không cho anh ngủ cùng.
- Anh không quen ngủ sofa đâu, cho anh lên giường đi.
- Vậy em hỏi anh, ngày cưới là ngày nào?
- Ngày 3 tháng 3
- Gì cơ? Hôm nay đã 20 tháng 2, vậy là chưa đầy hai tuần nữa hả? Không được, anh lùi lại cho em.
- Em không sợ đến đám cưới thì bụng to hả? Anh thì không vấn đề gì chỉ sợ khi bụng to em mệt thôi.
Thấy anh lo lắng cho mình như vậy, Khương Diệp đành cho anh lên giường.
- Thôi được rồi, cưới thì cưới nhưng anh không được chuyên quyền độc đoán cấm em đi làm đâu đấy.
Khang Nam giật thót cả mình, cứ như cô đi guốc trong bụng anh vậy. Anh đúng là có ý định cưới xong sẽ khuyên cô nghỉ ở nhà dưỡng thai, sau khi sinh xong rồi đi làm. Vậy mà chưa kịp thực hiện đã bị cô bắt thóp rồi.
- Anh đừng nói với em là anh có ý định đó đấy nhé!
Khang Nam lúc này đành phải lái đi.
- Không, em cứ làm việc em thích đi.
- Anh nhớ lấy cho em đấy, em đã ghi âm lời anh lại rồi. Anh mà lật lọng là em ly hôn cho anh lấy vợ mới.
Anh ôm cô trong tay, cọ má vào má cô.
- Còn lâu anh mới cho em có cơ hội lấy người khác.
- Hừ.. anh cứ léng phéng xem, em sẽ cắt đứt luôn với anh đấy.
Khang Nam vén tay áo thấy tay cô hết nổi mẩn rồi thì mỉm cười gian xảo.
- Diệp
- Dạ
- Em hết dị ứng rồi, hay là...
- Anh đừng mơ, ngủ đi.
- Hình như anh đang mơ rồi đấy.
Khương Diệp chưa kịp tiêu hóa hết ý của anh thì môi đã bị bịt lấy, bá đạo cắn nhẹ cho cô hé miệng để đầu lưỡi xông thẳng vào không chút kiêng dè. Bàn tay anh đặt trên eo xoa nắn ngoài áo rồi luồn vào trong một đường lên thẳng ngực cô đứng.
Khương Diệp rời khỏi môi anh cáu.
- Em đang có em bé.
- Không sao mà, anh chỉ đang chữa bệnh cho em thôi.
Cô đầu hàng vô điều kiện khi anh kéo áo cô lên chui tọt vào trong áo, ngậm lấy ngực cô làm càn.