Gặp lại tôi , em không vui ư !
Mộng Ánh đứng khựng lại trước câu nói của của người đàn ông kia , cô cười cười khẩy một cái rồi gật gật đầu quay lại nhìn bằng ánh mắt khinh thường, cô với giọng đầy chán ghét nói :
- Vui ở chỗ nào...hả Đinh Tuấn Trạch ?
Đinh Tuấn Trạch nheo mày nhìn cô , bỗng anh đứng bật dậy tiến lại chỗ cô đang đứng . Mộng Cao Lãnh bên này vẫn mặt dày ngồi xem diễn biến câu chuyện đang diễn ra . Còn Đinh Tuấn Trạch anh đi lại chỗ cô vòng một tay qua chiếc eo nhỏ nhắn của Mộng Ánh , kéo cô sát vào người mình , do chiều cao của hai người có sự chênh lệch anh thì cao 1m86 còn Mộng Ánh chỉ cao 1m65 nên anh hơi cúi đầu xuống .
Mộng Ánh bị anh ôm lấy eo kéo sát người mình và người anh , cô khó chịu dùng sức đẩy anh ra nhưng càng đẩy anh càng ôm chặt hơn , đẩy anh ra không thành bởi vì sức cô làm sao so được với sức anh , cô bực bội quát :
- Anh buông tôi ra !
Đinh Tuấn Trạch nhìn cô gái nhỏ đang cố đẩy mình ra và khuân mặt bực tức kia càng làm cho anh thêm phấn khích , anh hà hơi nóng vào trán cô khẽ nhếch môi cười , nhàn nhạ nói :
- Tôi không buông em làm gì được tôi .
Mộng Ánh nhìn chằm chằm anh , giọng bực tức nói :
- Tôi và anh không là gì của nhau hết , anh không có tư cách gì để chạm vào tôi , xin anh giữ tự trọng .
Đinh Tuấn Trạch cười khẩy một cái , nhìn thẳng vào cô với khuân mặt lạnh không cảm xúc , lạnh nhạt đáp lại :
- Tư cách là người yêu !
Mộng Ánh nheo mày khó hiểu cái gì mà người yêu , cô không biết anh đang nói cái quái quỷ gì nữa , chẳng phải vào 7 năm trước hai người đã chia ray rồi sao , thậm trí anh còn đã có người mới Mộng Ánh không hiểu con người này đang suy nghĩ cái gì nữa , cô nhanh chóng đáp lại :
- Tôi và anh đã chia tay rồi .
- Nhưng tôi chưa đồng ý .( Đinh Tuấn Trạch nói )
Cái gì mà không đồng ý , hôm ấy chia tay anh không hề níu kéo cô lại cũng không một lời giải thích nào với cô , từ sau hôm đó cô cũng không còn gặp lại anh . Cho đến bây giờ vừa mới gặp lại nhau mà anh. lại thẳng thắn nói cô và anh vẫn là người yêu nhau và lời nói chia tay năm đó anh chưa hề đồng ý .
Cô dùng sức đẩy anh ra khỏi người mình , nói với giọng khinh bỉ :
Kệ anh .
Đinh Tuấn Trạch khoanh tay trước ngực , bộ giọng nói :
Em không kệ được đâu , chúng ta sẽ còn gặp lại nhau .
Mộng Ánh mặc kệ anh nói cô không quan tâm tới điều anh nói , cô liếc mắt quay ra nhìn về phía Mộng Cao Lãnh đang ngồi ở kia , nói :
Nếu đến chỉ có việc này thì em về trước .
Cô liếc qua nhìn Đinh Tuấn Trạch một cái rồi quay người rời đi , bước ra khỏi phòng Mộng Ánh đi thẳng xuống sảnh lái xe một mạnh đi về nhà . Phía anh trên này , Đinh Tuấn Trạch sau khi Mộng Ánh rời đi , thì nhàn nhạ đi lại ngồi xuống ghế cười khẩy lên , trầm giọng nói :
Sẽ được chứ ?
Mộng Cao Lãnh đứng dậy đi lại vỗ vào vai Đinh Tuấn Trạch vài cái , rồi nói :
Cũng chịu thôi .
Đinh Tuấn Trạch trầm mặt suy nghĩ , còn Mộng Cao Lãnh thì đi ra khỏi phòng để lại. anh ngồi một mình . Sau khi Mộng Cao Lãnh đi ra ngoài , Đinh Tuấn Trạch suy nghĩ điều gì đó thì sau đó anh rút chiếc điện thoại của mình ra gọi cho ai đó :
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!