"Chát" Tiểu Phàm đưa tay mình ra hất bàn tay đang làm loạn trên mặt mình ra không chút thương tiếc, tạo tiếng kêu chói tai. Bất ngờ trước hành động của cô, Kay dừng lại một nhịp có vẻ đang tiếp thu rồi ôm bụng cười ngặt ghẽo:
"Hahaha! Em thật thú vị mà. Em là cô gái đầu tiên làm tôi hứng thú như vậy từ khi về nước đến giờ. Ah cái đánh cũng thật đau.”
Kay rên lên khe khẽ nhìn cánh tay trắng hiện lên chút đỏ ửng do bị đánh mạnh. Tiểu Phàm nghe xong nổi một tầng da gà, cắn răng đứng dậy nhằm cửa lớn chạy ra. Ở lại đây thêm chút nữa với tên này chắc cô điên mất.
Kay vẫn ngồi kiễng chân, nhếch mép cười tàn nhẫn chậm chạp đứng dậy nhìn bóng dáng Tiểu Phàm đã chạy ra phía bên ngoài:
“Kay! Cô ta chạy rồi đuổi theo mau. Ông chủ lát nữa sẽ tới.” – Triệu Nghị hoảng hốt la lên.
“Cậu ở lại đi, tôi sẽ đưa con mèo hoang không an phận này về.”
Đoạn nói xong anh cũng chạy theo phía sau Tiểu Phàm nhưng với tốc độ chậm, luôn giữ một khoảng cách nhất định như đang chơi trò mèo vờn chuột:
“Tiểu Phàm em thật không ngoan ngoãn. Nếu em chạy mất thì tôi cũng bị vạ lây đó. Chúng ta không phải vừa nói chuyện rất vui vẻ sao?”
“Tên điên.” – Tiểu Phàm đang chạy thục mạng, nghiến răng chửi người phía sau một câu.
Đôi chân đã sớm mệt rã rời, mỏi nhừ nhưng Tiểu Phàm vẫn còn chạy, chưa dừng một phút nào. Dù cô có chạy hướng nào đi nữa thì tên Kay ngay lập tức đã đuổi theo ngay sát cô. Đột nhiên đến một quãng cô thấy tên kia dừng lại nghe điện thoại với ai đó không còn đuổi theo mình nữa mới cho chậm lại tốc độ nhằm tìm chỗ trốn kín đáo.
Nhìn Tiểu Phàm biến mất trong bóng tối Kay vẫn bình tĩnh đứng bắt máy:
“Ông chủ. Có chuyện gì mà gọi tôi lúc đêm khuya này vậy?”
“Cho cậu 5 phút đưa người về. Tôi không rãnh rỗi chơi đùa như cậu, Kay.” – Đầu dây bên kia phát ra giọng nói xen chút tức giận.
“Cần gì phải nóng vậy. Tôi cũng đang định về rồi. Ngài chờ đó một lát đi.”
Nói xong anh cúp máy nhìn vào khoảng không vô định nói to:
“Em nên tìm chỗ nào đó kĩ vào. Lần này tôi sẽ không đuổi bắt nữa đâu. Ông chủ đã tới rồi.”
Tiểu Phàm tìm được một khóm cây cao quá người um tùm, rậm rạp ở trong góc khá tối để trốn. Cô cũng chẳng thể chạy được nữa, được ít nào hay ít đó.
Vừa mới định mở đường trốn thì ngay đằng sau một cảm giác ghê người lao đến, bao trùm khiến cô khựng lại, quay đầu ra sau. Không biết từ bao giờ, cả một tiếng động nhỏ cũng không có tên Kay đã đứng tựa lưng vào một thân cây ở đằng sau cô, cười vô tâm vô phế:
“Tôi bảo em nên tìm chỗ trốn kĩ vào mà.” – Nói rồi từ từ đến chỗ Tiểu Phàm đang đứng đưa tay định bắt tấy cô tay kéo lên.
Tiểu Phàm trong tức khắc giơ chân lên cao nghiêng người đá ngang về phía Kay ngăn chặn hành động kia:
“Ồ vậy mà em biết karate sao?”
“Đừng động vào người tôi. “ – Cô nhăn mày phong bị.
Hai người sau đó người ra đòn, người né đòn không ai nhường ai. Tiểu Phàm dành toàn lực để né nhưng đòn đánh hiểm của Kay trút xuống. Cô không có bao nhiêu sức lực mà tên đó lại như gãi ngứa, dùng chưa đến 1 phần công lực vậy mà mỗi đòn của anh ta đều mang theo áp lực uy hiếp ghê người. Kay đột nhiên nhắc chân lên cao, nghiêng đầu cười nhìn nét chật vật của Tiểu Phàm, nhẹ nhàng hạ chân xuống. Cô chỉ biết bắt chéo hai tay đưa lên trước mặt ra cản. Động tác quá nhanh, kèm với sức mạnh khủng khiếp như một quả tạ đập xuống làm cả người Tiểu Phàm khuỵu xuống, nửa quỳ nửa đứng, cả người đều muốn sụp đổ.
Cánh tay cô như bị gãy ra làm hai. Đầu gối tiếp xúc với mặt đất thô giáp đầy sỏi đá, cành cây hình như đã bị rách ra. Liền với động tác trước bàn tay anh ta duỗi ra túm áo cô kéo lên. "Soạt...", âm thanh thanh thúy vang lên, chiếc áo sơ mi mỏng không chịu nổi lực kia bị xé toạc, Tiểu Phàm rơi vào vòng tay của Kay. Đôi môi nóng bỏng của hắn cúi xuống lướt qua da thịt cô trước ngực quét qua cần cổ, mỗi tấc cô đều cảm thấy đang có một con rắn nhớp nháp trườn qua làm cô sởn gai ốc, động tác dừng lại bên tai cô:
“Chúng ta phải trở lại rồi tôi không thể chơi với em được nữa.”
Tại nhà xưởng cũ.
Tiểu Phàm bị trói ngồi trên đất đối diện với một người cao lớn. Người kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng cài duy chỉ có 3 khuy để lộ vòm ngực tráng kiện, tóc hai mái dài, thẳng, màu vàng nhạt óng ánh qua mang tai, rủ xuống theo động tác cúi người của anh:
“Thật không ngờ tên Hàn Kì lại thích thể loại như vậy.” – Đoạn vừa nói anh ta tặc lưỡi, vừa khiêu khích vừa mang theo cảm xúc khó mà tin được.
“Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?” – Tiểu Phàm thân trên gần như không một mảnh vai che thân. Chiếc áo đồng phục đã bị rách tơi tả, may mắn che được chỗ cần phải che nhưng vẫn không giấu được nét chật vật “Biết vậy khi mẹ cô bắt đi học karate cô đã cố học cho hẳn hoi, lấy cả đai đen về thì đầu phải ra nông nỗi này. Ít nhất còn có cơ hội chạy được.”
“Rất nhanh cô sẽ biết. Kay hack vào máy của Hàn Kì, liên lạc với hắn.”
“Sao anh không ra lệnh cho MR07, John. Tôi đang bận việc.” – Dù nói vậy nhưng Kay vẫn ngoan ngoãn lấy máy tính của mình ra bắt đầu xâm nhập vào máy của Hàn Kì – “Đã kết nối. Xem ra Hàn Kì kia cũng biết chúng ta bắt người của anh ta.”
“Đưa máy cho tôi.”
Nói xong máy tính được chuyển ngay tới tay John. Trên màn hình là một căn phòng không tính là lớn, ít đèn chỉ đủ để hình dung bên trong phòng có gì. Căn phòng chỉ có duy nhất một cái bàn đầy rác, bao nilong, ly mì vứt lăn lóc, một chiếc giường đơn trải ga màu trắng, ngoài ra chẳng còn gì nữa:
“Mấy… người… là ai?”
Một giọng nói nhỏ, thều thào, ngắt quãng phát ra làm cắt ngang cuộc hội thoại của Kay và John. Một thiếu niên cao, gầy mặc một chiếc áo hoodie rộng, mũ che kín nửa khuôn mặt của cậu:
“Oh, Kì Tam lâu rồi không gặp.” – Thấy bóng dáng người vừa xuất hiện Jonh nhếch mép cười.
“Anh... là… ai?” – Anh vẫn nói như thể điều đó muốn rút cạn thể lực của anh.
“John.”
“À… Black Rose. Đại… ca đã kết… nối… hoàn tất.”
Hàn Kì bước vào trong phòng Kì Tam nơi có hệ thống màn hình máy tính trải rộng theo chiều dài căn phòng, hiện duy nhất mặt của John. Anh mặt không cảm xúc tiến tới phía Kì Tam buông lời mở đầu:
“Cô ấy đâu?” - Hàn Kì phả ra hơi thở chết chóc. Lúc mới nhận thông báo từ ám vệ anh có bao nhiêu là tức giận. Vậy mà vẫn để cô bị liên lụy vào việc này.
“Anh phá một căn cứ của tôi, cộng thêm việc làm loạn ở sòng bạc thì việc tôi bắt người của anh cũng không to tát lắm nhỉ? Anh cũng đã rõ món quà tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh rồi nhỉ?” – John ngồi bắt chéo chân, đan hai tay vào nhau, bình ổn trả lời câu hỏi của Hàn Kì.
Đoạn vừa nói xong màn hình di chuyển đột ngột dừng lại ở hình ảnh một cô gái đang ngồi, nửa quỳ trên mặt đất, cả người xộc xệch. Ánh mắt thèm khát của đám đàn ông xung quanh không một chút giấu giếm bắn về phía Tiểu Phàm. Nhìn thấy một màn này đồng tử Hàn Kì co rút lại, tay nắm chặt thành quyền nổi lên từng đợt gân xanh:
“Hahaha, Hàn Kì tôi lần đầu tiên thấy vẻ mặt mất bình tĩnh của anh thế này. Tôi không chắc sẽ làm gì cô ta nếu anh đến muộn đâu.” – màn hình chuyển lại về khung hình của Jonh.
Ngay sau đó kết nối hai bên bị ngắt, màn hình chỉ còn lại một mảng đen kịt.
“Nhà xưởng bỏ hoang phía Đông. Trong khu rừng.” – Kì Tam nói đều đều, tăng nhanh tốc độ hơn so với khi nãy, và chỉ nói những điểm mấu chốt.
Hàn Kì sau đó tức tốc rời khỏi phòng Kì Tam, mang người đã triệu tập bắt đầu di chuyển đến tọa độ vừa rồi.
Trở lại phía John.
“Không cần gửi địa chỉ cho anh ta sao?.” – MR07 hỏi sau khi ngắt kết nối.
“Ngu ngốc. Anh nghĩ anh ta cũng ngu như anh một cái tọa độ cũng không tra được.” – Kay đừng khinh bỉ nhìn MR07.
“Cậu nói ai ngu hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!