Đường phố New York phồn hoa, dù là ban đêm cũng không có gì bất tiện, thậm chí còn náo nhiệt hơn cả ban ngày.
Điều khác biệt duy nhất chính là, nơi đèn đuốc không chiếu sáng tới sẽ che giấu những điều mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Một bóng hình xinh đẹp nhanh nhẹn nhảy xuyên qua nóc các tòa nhà, giật mình nhìn kỹ mới nhận ra bản lĩnh của người này, mặc dù cô vác theo thùng hàng nặng mà vẫn linh hoạt trèo lên cao ốc, đứng vắt véo trên sân thượng.
"ừ, đã nhận hàng."
"Nhanh chóng trở về!"
"Tôi biết rồi!" Bóng hình đó lại lần nữa hòa vào đêm tối, ngay khi cô định tung người chạy trốn, một vài bóng đen liền đột nhiên xuất hiện bao vây cô.
"Mặc Liên, giao hàng ra đây!"
Cô gái ngước mắt nhìn những người trước mặt và thốt lên với vẻ không thể tin được: "Các người... bán đứng tôi!"
Giọng nói tuy kiềm chế sự tức giận nhưng không kém phần hung dữ, trên tay bất ngờ có một con dao găm, cơ thể cô nhanh như một bóng ma lẻn đến sau lưng một người, ra tay dâʍ xuống,
Người kia đã phát hiện ý đồ của Mặc Liên, bèn vội vàng tránh thoát, nào ngờ cô lập tức tung một cú đá, khiến đối thủ vừa chạy trốn cũng đã hết đường lui, lưỡi dao găm trực tiếp căm vào ngực y.
Tốc độ của cô nhanh đến mức ba người còn lại tái mặt, thi nhau lấy vũ khí ra để đối phó. Trong lúc giao đấu, có vài người ngã xuống đất, đêm tối nhuộm máu tươi càng thêm đậm, mùi tanh của máu cũng chậm rãi khuếch tán trong không khí.
Mặc Liên khinh thường liếc nhìn họ, rồi vác hàng trên lưng chuẩn bị rời đi. Đột nhiên cô cảm nhận được mối nguy hiểm dang rình rập, vừa cúi người thì có một viên đạn xẹt qua bên tai, găm vào tường xi măng bên cạnh.
Súng ngắm. Xem ra những người này đúng là dốc hết sức, không chỉ phái mấy tên này mà còn gọi hẳn Tuyết Lang tiếng tăm lừng lẫy đến.
Cô cau mày, dây thép trên cô tay nhanh chóng cuộn vào gờ tường, sau đó ấn nút, tung người nhảy đến nóc nhà bên kia và chật vật né một viên đạn.
Trong khi còn đứng chưa vững, cô cảm thấy ngực nóng lên, lúc này mới biết bản thân trúng đạn.
Máu ào ào tuôn ra đến độ choáng váng, cô nở nụ cười thê lương, chợt nghe thấy tiếng bước chân đi đến gần. Cô không cam lòng ngẩng đầu lên, dập vào mắt chính là cộng sự của mình: "Anh... Răng Độc.."
"Xin lỗi nhé." Đúng là giọng nói vừa rồi trong điện thoại, thật không ngờ bạn tốt cùng kề vai sát cánh trải qua bao phen sinh tử lại phản bội cô.
"Mặc Liên, chỉ tiếc là cô quá giỏi, khiến tôi cứ phải lo lắng." Răng Độc khom người, nhẹ nhàng xách bao hàng sau lưng cô lên, sau đó mở ra xem. Những ống nghiệm màu xanh lam được bảo quản bằng khí lạnh, chất lỏng lóe lên ánh huỳnh quang xanh nhạt giữa đêm đen.
"Biết đây là gì không, vật báu vô giá đấy." Hắn khẽ vuốt ve ống nghiệm lạnh như băng, trong mắt lộ ra sự si mê.
Mặc Liên nhìn chằm chằm vào Răng Độc, vết thương ở ngực mất máu quá nhiều khiến cô mất sức, nửa quỳ trên mặt đất. Đối thủ cố ý bắn trúng vị trí cách trái tim cô một phân, e là không muốn cô chết nhanh đấy mà.
Nhìn bản mặt vui sướng của Răng Độc, cô đột nhiên nhảy lên, rút từ cổ tay ra một sợi tơ mỏng và lao về phía hắn.
Rằng Độc cảm nhận được nguy hiểm, ngay lập tức lăn một vòng tránh thoát đòn trí mạng này, sau đó ngẩng đầu cười đắc ý: "Cô cho rằng bây giờ cô còn có thể đánh thắng tôi sao?"
"Ha ha, mục tiêu của tôi cũng không phải là anh..."
"Gì cơ?"
Mặc Liên cầm ống nghiệm trên tay, ánh huỳnh quang màu xanh nhạt trông vừa ảo diệu lại vừa nguy hiểm, giọng nói của Răng Độc cũng bắt đầu run lên: "Mặc Liên, đừng làm thế ...".
Cô không hề biết trong mấy ống nghiệm này là thứ gì, nhưng nếu có người sẵn lòng bỏ ra một cái giá lớn để cướp về thì hiển nhiên là rất quý giá. Nếu bản thân cô phải chết, những người đó cũng hết hy vọng luôn đi.
Cô khinh bỉ liếc nhìn Răng Độc, kẻ mà cô vẫn một lòng ngỡ là bạn tốt của mình, rồi cầm theo ống nghiệm nhảy xuống luôn.
"Đừng!" Tiếng hét đầy sợ hãi của Răng Độc vang vọng trong đêm đen càng thêm thảm thiết, nhưng đã bị những âm thanh ồn ào sối động phía dưới che giấu.
Ầm!
Một tiếng vang cực lớn, đêm hè 2014, một cô gái chết vì nhảy lầu, tin tức này bao trùm toàn bộ mặt báo ngày hôm sau. Có điều, chẳng mấy chốc đã bị tin tức khác thay thế, một tai nạn đã đảo lộn cả thế giới.