Vào tháng 5, Trình Huyễn Chu nhận được giấy trúng tuyển vào trường luật nổi tiếng ở nước ngoài, còn Đỗ Tẫn Thâm dự định học mỹ thuật ở trung tâm thành phố liền kề với trường của Trình Huyễn Chu.
Trình Huyễn Chu không mang nhiều hy vọng, chỉ gửi cho trường một bản lý lịch và một lá thư bày tỏ nguyện vọng. Y đã tìm được một công việc tốt, nếu trường học không phản hồi thì y sẽ đi làm việc ngay.
Không ngờ lại nhận được tin mừng.
Hai vị trưởng bối nhà họ Đỗ rất vui vẻ, suốt ngày kêu y về nhà ăn bữa cơm, nói sau này y đi rồi sẽ không dễ gặp lại nhau.
Trong lúc nhất thời, thân phận trong nhà của Trình Huyễn Chu đã hoàn toàn lấn át Đỗ Tẫn Thâm.
Đỗ Thành và Hạ Vãn Quyên rất sẵn lòng giúp đỡ bọn họ, nhưng bọn họ đều đồng lòng sẽ không dùng tiền của gia đình. Sau cùng, mọi người nhất trí rằng học phí lẫn chi phí sinh hoạt sẽ do họ tự lo liệu, Đỗ Tẫn Thâm cũng được trút bỏ gánh nặng quản lý tập đoàn của gia đình trong một khoảng thời gian.
Vì vậy, cuộc sống nghiên cứu sinh tương tự và có phần khác so với trước đây đã chính thức bắt đầu.
Sau khi Trình Huyễn Chu đến, y nhanh chóng tìm được một công việc làm thêm thích hợp nên cuộc sống cũng không gặp nhiều khó khăn.
Y không khác gì những sinh viên du học đến từ những gia đình có hoàn cảnh bình thường. Ban ngày đi học, buổi tới viết bài, làm một số công việc lặt vặt và hẹn hò.
Sau buổi hội thảo trước cuối tuần, Trình Huyễn Chu được bạn bè vây quanh bước ra khỏi trường.
Có người nồng nhiệt mời: "Sao nào Huyễn Chu, buổi tối có muốn đi uống một ly với tôi không?"
"Đúng rồi, cậu chưa đến bữa tiệc của Charles mà. Nó khá sôi động, nếu cậu muốn chơi trò mới..."
"Cậu có nhớ Anya không? Nữ thần bên cạnh lớp của chúng ta cũng ở đây tối nay, lúc trước cô ấy còn đòi gặp cậu cho bằng được cơ mà."
Trình Huyễn Chu lắc đầu và chỉ nói, "Xin lỗi, tôi đã có kế hoạch cho buổi tối nên sau này đừng mời tôi đến các hoạt động tương tự. Tôi thường không có thời gian rảnh."
"Được rồi." Bạn học lộ ra vẻ thất vọng, "Cậu lạnh lùng quá."
Một người khác tinh ý nhìn lướt qua chiếc nhẫn trắng trơn trên ngón áp út của Trình Huyễn Chu, nói theo: "Hiểu rồi, dù sao cậu cũng là người đã kết hôn."
Cậu ta vỗ vai bạn học bên cạnh: "Đây là lỗi cậu đó, người ta kết hôn sớm mà còn đứng trên đỉnh cao cuộc sống đương nhiên sẽ về nhà với vợ rồi, làm sao có thể giống chúng ta được?"
Các bạn học ồn ào bàn tán xôn xao.
Có người trêu ghẹo, nói Trình Huyễn Chu có tính cách quái gở, thật uổng phí cho gương mặt thu hút nhiều ong bướm như vậy.
Một số khác nói ghen tị với y vì có tình cảm ổn định với người bạn đời, và nói mình ở tuổi này còn chưa tính đến chuyện tương, càng không có quyết tâm muốn bất chấp ở bên cạnh người nào đó.
Trình Huyễn Chu không nói lời nào, cũng không bận tâm người khác nói gì.
Y rời khỏi đám đông và quay trở lại căn hộ của mình đặt túi và notebook xuống.
Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, không có vật dụng thừa. Ngoại trừ những thứ như dép, bàn chải đánh răng và gối đều có hai chiếc. Dường như muốn chỉ ra rằng trong ngôi nhà này có một chủ nhân khác chưa xuất hiện.
Trình Huyễn Chu bước vào bếp, chuẩn bị nấu cho mình một bát mì Ý.
Đúng lúc này, một âm thanh mập mờ vang lên từ căn phòng bên cạnh. Trình Huyễn Chu dừng lại, đứng đối diện với căn phòng trống trải và bức tường rung chuyển một lúc, trên mặt lộ ra vẻ bất lực xen lẫn hoài niệm.
Sau đó y buông nồi nước sôi xuống.
Lúc này, chiếc máy tính đặt trên bàn vang lên một tiếng "Đinh" báo hiệu y đã nhận được một bức thư mới.
Tay của Trình Huyễn Chu đang ướt, nhưng y không lau mà đã đi tới.
Một bức thư điện tử hiện lên trên màn hình.
"Người gửi: Đỗ Tẫn Thâm - 10.29
Trong giờ học điêu khắc hôm nay, có một con ong siêu to liên tục bay quanh lớp học.
Có lẽ đã bị lạc.
Sau đó, nó dừng lại ở trên đầu "bạn".
Thật tiếc vì nó bay đi nhanh quá, anh chưa kịp chụp ảnh cho em xem.
Phần thạch cao hoàn thiện hơi nặng nên anh đã nhờ một vài thầy giúp mình khiêng về nhà. Lần sau em đến sẽ thấy nó, nhưng nó chưa được tô màu đâu.
Hôm nay cũng rất nhớ em.
Đỗ Tẫn Thâm."
Đã có hàng trăm bức thư từ Đỗ Tẫn Thâm trong hộp thư của Trình Huyễn Chu, hắn cứ tiếp tục duy trì việc gửi một bức thư mỗi ngày.
Trình Huyễn Chu ăn xong bát mì Ý sốt bò băm đơn giản, rồi đóng máy tính lại.
Y đi thay quần áo, cởi bỏ bộ đồ vest và áo sơmi thay bằng áo ngắn tay bằng vải cotton giản dị rồi bằng đem theo chiếc áo hoodie.
Trình Huyễn Chu cầm lấy chìa khóa xe và điện thoại, đi ra ngoài mà không mang theo bất cứ thứ gì khác.
Y bước nhanh mang theo một luồng gió, chiếc áo mềm mại bị vén lên một góc lộ ra làn da trắng nõn sạch sẽ, trên eo và bụng có những đường cong đẹp đẽ.
Hôm nay mặt trời lặn ở phía chân trời có màu đỏ rực, những cụm mây có màu hồng sặc sỡ, bên rìa loang ra màu tím đậm lộng lẫy.
Trình Huyễn Chu đón ánh hoàng hôn rực rỡ, khuôn mặt phủ lên sắc vàng óng ả và sắc đỏ khi chiếc xe chạy nhanh trên con đường quốc lộ dài.
Cửa sổ xe trên đầu mở ra một khe hở, làn gió buổi chiều trong lành lùa vào làm mái tóc y rối tung và lòa xòa trên trán.
Y và Đỗ Tẫn Thâm cách nhau hai thành phố.
Nói chính xác là cách 91 km và 57 phút đi đường.
Y đỗ xe ở sân nhỏ trước nhà Đỗ Tẫn Thâm rồi ngẩng đầu lên nhìn thấy trên bầu trời đã bao phủ một màu đen có điểm xuyết những vì sao nhỏ lấp lánh, mà ở ngay khung cửa sổ quen thuộc trên lầu cũng đang tỏa ra ngọn đèn vàng ấm áp.
Trước khi Trình Huyễn Chu bước xuống xe, một bóng người cao ráo trong bộ quần áo ở nhà đơn giản đã xuất hiện ở tầng dưới.
Có lẽ Đỗ Tẫn Thâm nhìn thấy y nên vội vàng đi xuống, mái tóc cũng chỉa lên một góc.
Cả hai tự nhiên dang tay ra và trao cho nhau một cái ôm vô cùng thân mật. Đỗ Tẫn Thâm ôm lấy y, cố ý hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Trình Huyễn Chu chồm lên hôn hắn.
Hai người vừa đến phòng ngủ thì Trình Huyễn Chu nhìn thoáng qua bức tượng bán thân được nhắc đến trong bức thư của Đỗ Tẫn Thâm, quả nhiên được tạc giống hệt Trình Huyễn Chu.
Trình Huyễn Chu nhìn khuôn mặt bằng thạch cao gần như giống hệt mình, cho nên không tránh khỏi sợ hãi. Động tác y lập tức dừng lại, phần lớn nhiệt độ vừa xuất hiện trên người đều tan biến.
Y hít một hơi, lộ ra vẻ khó tin: "Anh đặt thứ này trong phòng ngủ? Đặt ở đầu giường sao?"
Đỗ Tẫn Thâm cầm chiếc áo ngắn rất dễ cởi ra trên người y, hắn nhìn xuống từ trên cao như thể đang khống chế con mồi trong lòng bàn tay của mình.
Hắn không hề bị dao động trước câu hỏi của Trình Huyễn Chu, ngược lại khẽ cong môi bâng quơ hỏi: "Nếu không thì đặt ở nhà vệ sinh ư?"
Trình Huyễn Chu: "…"
Đỗ Tẫn Thâm cúi xuống lấy lòng bàn tay che mắt của y: "Không sao đâu, tối nay em không xem cũng được."
Trình Huyễn Chu quần áo xộc xệch ngã trên giường, nghiến răng nghiến lợi: "Ngày mai anh phải ném ra ngoài, có nghe không?"
Giọng nói của Đỗ Tẫn Thâm u ám không vui: "Tại sao?"
Trình Huyễn Chu không muốn lý luận với hắn, trực tiếp tung ra đòn uy hiếp: "Nếu không sau này em sẽ không tìm tới anh nữa, anh cứ sống cả đời với bức tượng của mình đi."
Đỗ Tẫn Thâm khẽ cắn tuyến thể của Trình Huyễn Chu.
"Ưm."
Trình Huyễn Chu run rẩy, toàn thân tê dại như bị điện giật.
Y để Đỗ Tẫn Thâm tùy ý trêu chọc vài lần, không nói được gì khác ngoài gọi tên Đỗ Tẫn Thâm, lặp đi lặp lại... Gọi hắn là "Anh ơi".
Trước khi hoàn toàn cho y thứ mình muốn, Đỗ Tẫn Thâm đè nén giọng nói khàn khàn hỏi lại: "Tại sao em lại tới đây?"
Cảm giác nửa vời khiến Trình Huyễn Chu phải thừa nhận, "Nhớ anh."
Đỗ Tẫn Thâm lộ ra vẻ hài lòng, động tác nhẹ nhàng nhưng trong mắt lại lộ ra ham muốn chiếm đoạt và dục vọng chiếm hữu không che giấu.
Hắn ghé sát vào cổ y nhẹ nhàng liếm lên tuyến thể đang tiết ra mùi hương nồng nàn, rồi đến xương quai xanh trước ngực, xuống eo và bụng. Hắn hít một hơi thật sâu, như thể muốn nuốt y vào bụng nhưng rồi lại không nỡ.
Hành động này khiến y cảm thấy xấu hổ hơn cả những hành động thân mật trước kia, trên trán của Trình Huyễn Chu đổ đầy mồ hôi, y không chịu nổi nên đẩy hắn ra: "Anh đừng ngửi."
"Khó mà làm được." Đỗ Tẫn Thâm nhỏ giọng nói: "Để anh nạp điện."
Trong phòng, hương trà trong trẻo hòa cùng hương rượu nồng đậm ngọt ngào thuộc về hai Alpha, tuy hai mà một.
***
Thứ sáu, Trình Huyễn Chu tan học muộn nên lúc đi ra đã thấy bên ngoài học viện đã tối đen.
Trình Huyễn Chu đột nhiên nhớ tới, không biết Đỗ Tẫn Thâm đã xử lý bức tượng đáng sợ kia hay chưa. Lần trước Trình Huyễn Chu bị Đỗ Tẫn Thâm làm cho choáng váng, cuối cùng cũng không còn tâm trí quan tâm đến chuyện đó nữa.
Kể từ lần cuối cùng, tính ra họ đã không gặp nhau gần một tháng.
Không phải y cố tình không tới tìm Đỗ Tẫn Thâm, chỉ là mấy tuần gần đây bọn họ rất bận. Hai người họ cuối cùng cũng tìm được ba ngày rảnh rỗi, do đó Đỗ Tẫn Thâm nói muốn đến tìm y vào cuối tuần.
Trình Huyễn Chu nhìn điện thoại của mình, phát hiện không nhận được tin nhắn của Đỗ Tẫn Thâm.
Hắn đã đến chưa?
Bước đi của Trình Huyễn Chu bất giác tăng nhanh một chút.
Trình Huyễn Chu vừa xuống tòa nhà dạy học tình cờ gặp một giáo sư già của trường luật nên họ cùng nhau đi ra và trò chuyện, giáo sư lịch sự chúc y cuối tuần vui vẻ rồi hỏi thăm cuộc sống của y dạo này thế nào.
Bọn họ đi hết một đoạn đường, Trình Huyễn Chu cầm chặt điện thoại yên lặng trong túi mà có hơi lơ đễnh. Cho đến khi ra đến cổng họ mới thấy có rất nhiều người đang vây quanh ở đó, không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng có vẻ sôi nổi hơn bình thường.
Giáo sư tò mò hỏi, hôm nay có màn biểu diễn gì vậy?
Trình Huyễn Chu lắc đầu, nói mình cũng không biết.
Khi họ đến gần hơn mới thấy những gì đang diễn ra.
Tại cổng trường, Đỗ Tẫn Thâm đang mang một giá vẽ và mặc một chiếc áo hoodie giản dị trông như một người vẽ tranh để kiếm sống.
Hắn đứng đó, dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú và đẹp trai, chính bản thân hắn đã là một bức tranh phong cảnh khác.
Nhiều người tụ tập xung quanh "gian hàng" của Đỗ Tẫn Thâm, muốn đưa tiền cho hắn và yêu cầu hắn vẽ một bức chân dung của mình. Nhưng Đỗ Tẫn Thâm chỉ lịch sự từ chối rồi nói: "Xin lỗi, đây là dịch vụ riêng và không bán."
Trình Huyễn Chu đứng lại nhìn hắn từ xa, trong mắt hiện lên một tia sáng lung linh.
Vị giáo sư già nhìn theo ánh mắt của y thấy Đỗ Tẫn Thâm bị sinh viên vây quanh, mỉm cười đầy ẩn ý rồi nói với y lần nữa: "Cheng, chúc em cuối tuần vui vẻ."
Trình Huyễn Chu gật đầu: "Thầy cũng vậy ạ."
Trình Huyễn Chu đứng từ xa nhìn Đỗ Tẫn Thâm một lúc, sau đó y chen vào đám đông rồi đứng lại trước mặt Đỗ Tẫn Thâm.
Đỗ Tẫn Thâm đã phát hiện ra y từ lâu, mỉm cười với Trình Huyễn Chu.
"Xin chào, anh có thể vẽ cho em một bức tranh được không?"
Trình Huyễn Chu giả bộ nghiêm túc hỏi: "Được thôi, anh tính tiền thế nào?"
Đỗ Tẫn Thâm nhìn y: "Anh không tính tiền."
"Ồ. Tại sao?"
Trình Huyễn Chu nhìn Đỗ Tẫn Thâm từ trên xuống dưới, giả bộ dùng giọng điệu xa cách, nói bằng tiếng Anh: "Quý ngài này, chẳng phải anh thiếu tiền nên mới đến biểu diễn ở cổng trường sao, ôi không, anh muốn bán thân ư?"
Có thể vì chữ "bán thân", cho nên đám sinh viên xung quanh ồ lên đầy tò mò.
"Thật sao, em có được không?"
"Nhưng khí chất của hắn không giống như..."
Đỗ Tẫn Thâm vẫn không bị ảnh hưởng, hắn mỉm cười sau đó cũng đáp lại bằng tiếng nước ngoài: "Chỉ miễn phí cho em, cũng chỉ bán cho em thôi."
"Đổi lại, buổi tối anh có thể đến nhà em được không?”
Lần này, Trình Huyễn Chu nghe thấy rất nhiều giọng nói vang lên.
Có rất nhiều người xung quanh họ.
Trên thế giới có hàng ngàn người, họ vẫn liên tục lang thang trong đó cho đến khi đối phương xuất hiện, họ biết mình đã tìm thấy nhà.
Sau đó y nói: "Được."
(Hoàn chính văn)