Trình Huyễn Chu sửng sốt một hồi, còn chưa kịp kêu một tiếng thì chiếc chìa khóa trong tay đã bị lấy mất.
Trong bóng tối im lặng vang lên một tiếng khóa cửa rất nhẹ, Đỗ Tẫn Thâm đã khóa cửa phòng chứa đồ này từ bên trong.
Không khí dường như bị xé toạc bởi một ngoại lực tương tự như sức nén, đồng thời đưa hai người họ vào trong cái lọ bị bịt kín.
Không còn nơi nào để chạy.
Đỗ Tẫn Thâm đặt tay lên gáy Trình Huyễn Chu, nhẹ nhàng mơn trớn tuyến thể của y.
Trình Huyễn Chu cảm thấy tê dại từ trong ra ngoài.
Không chỉ vì hành động của Đỗ Tẫn Thâm, mà còn vì lời nói vừa rồi của hắn. Y không biết nên thổ lộ với đối phương như thế nào, những thứ này... Chính y cũng đã mơ tưởng không biết bao nhiêu lần.
Thực ra y cảm thấy khát khô từ tận sâu trong cơ thể, cổ họng khô khốc như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ. Trình Huyễn Chu cảm thấy cực kỳ xấu hổ, lạnh lùng nói ra một câu: "Muốn cắn thì cắn, đừng có vuốt mãi."
Y nghĩ đây chắc chắn là một sự thúc giục rất rõ ràng.
Hàm răng sắc bén của Đỗ Tẫn Thâm không chạm vào tuyến thể sau gáy mà lướt qua bờ môi của y, chạm vào cằm của Trình Huyễn Chu.
Cảm giác đau đớn rất mãnh liệt.
Chắc đã chảy máu.
Thân thể của y theo bản năng tự nhiên muốn né tránh, Đỗ Tẫn Thâm tiếp tục bắt nạt y, hắn thấp giọng nói: "...Trình Huyễn Chu."
"Bây giờ em còn dám khiêu khích anh. Nói xem, em muốn chết sao? Hả?"
Lòng bàn tay ấm áp của Đỗ Tẫn Thâm vẫn còn đặt trên vị trí tuyến thể sau gáy của Trình Huyễn Chu, làn da trải qua đủ loại dày vò cuối cùng cũng đã lành lặn trở lại. Phía dưới tuyến thể là vô số dây thần kinh hơi phồng lên, hiện tại tay hắn đang đè xuống vị trí vẫn còn rất yếu ớt đó.
Lần này, Trình Huyễn Chu lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu nên kêu "Ưm" một tiếng.
Đỗ Tẫn Thâm bóp cổ họng của y, khiến Trình Huyễn Chu rơi vào trạng thái khó thở.
Sau đó, hắn nói từng chữ một: "Em lén đi cắt bỏ tuyến sau lưng anh. Em có biết phòng khám không đảm bảo an toàn vệ sinh nguy hiểm đến mức nào không? Nếu không cẩn thận em thậm chí sẽ bị mất mạng, sao em lại can đảm thế nhỉ?"
Hắn hạ giọng, trong lời nói không giấu nổi sự tức giận, lo lắng và hồi hộp. Những cảm xúc trước đây hắn kiềm chế vì muốn chăm sóc Trình Huyễn Chu giờ đã bộc lộ hết.
Trình Huyễn Chu dừng lại: "Anh biết hết rồi sao? Anh đã điều tra em?"
Đỗ Tẫn Thâm ngầm đồng ý.
"Tên bác sĩ mà em thường đến khám tên là gì, Trần Tích?"
"Người này đã bị thu hồi giấy phép y tế cách đây ba bốn năm vì tai nạn y tế. Vậy mà em còn dám tin vào loại người này."
Tay chân của Trình Huyễn Chu rét run, y không quá tự tin phản bác: "... Không phải như anh nghĩ."
Đỗ Tẫn Thâm vốn không nghe vô.
"Em có thực sự quan tâm đến anh không? Em đã bao giờ nghĩ đến việc anh sẽ làm gì nếu em gặp bất trắc chưa?"
Đỗ Tẫn Thâm liên tục đưa ra những câu hỏi mang tính sát thương cực cao như ăn trúng thuốc nổ, hắn hung hãn đến nỗi khiến người ta phải khiếp sợ.
"Em là của anh, không có sự cho phép của anh mà tại sao em dám làm tổn thương mình, tại sao không chịu chăm sóc tốt cho bản thân? Em nói cho em được toại nguyện sao? Anh không muốn cho em được toại nguyện một chút nào."
Trình Huyễn Chu cảm thấy trong lòng có một sợi dây vô hình bị tác động nên đang rung lắc liên hồi.
"Em tưởng..."
"Em tưởng gì?"
Trình Huyễn Chu nhẹ nhàng nói, "Em tưởng anh muốn một Omega."
Đỗ Tẫn Thâm quả thật muốn tức phát điên lên, hắn nói với giọng điệu rất dữ tợn: "Đáng lẽ ra anh phải tìm một ngôi nhà để nhốt em lại và đeo xích vào chân em. Để em không thể đi đâu được, ngày nào cũng chỉ có thể chờ anh đến ôm em vào lòng."
Trình Huyễn Chu nghẹn ngào dưới cảm giác áp bách cực kỳ mạnh mẽ.
Ngay lúc đó, y đã có một ảo giác vô cùng chân thật... Y hoài nghi mình sẽ bị Đỗ Tẫn Thâm mãi mãi nhốt trong căn phòng nhỏ tối tăm chứa đầy những bức tranh không thể cho ai biết này.
Dù có kêu cứu thế nào cũng vô ích.
"Anh..."
Y chỉ vừa phát ra một chút âm thanh mơ hồ đã nhanh chóng bị Đỗ Tẫn Thâm chặn lại, nuốt ngược vào trong cổ họng.
Đỗ Tẫn Thâm dùng răng nanh sắc bén cọ xát vành tai mềm mại, ghé vào lỗ tai y nói nhỏ: "Muốn chạy sao? Bên ngoài có nhân viên công ty, em muốn bị bọn họ phát hiện sao?"
Hắn dường như chỉ đang đưa ra một câu dò hỏi.
Sau khi Đỗ Tẫn Thâm nói xong, những giọng nói xa lạ loáng thoáng ở bên ngoài hình như cũng trở nên cực kỳ rõ ràng.
Xen lẫn với tiếng mạch máu sôi trào trong huyết quản.
Trình Huyễn Chu như đang ở trong một cái nồi đang đặt trên bếp lửa, tất cả đều tạo thành một thứ nhiên liệu kích thích khó cưỡng và thúc đẩy sự hưng phấn.
Trình Huyễn Chu sờ soạng một phen rồi muốn đẩy hắn ra, quả nhiên lại bị Đỗ Tẫn Thâm nắm chặt lấy cổ tay.
Trình Huyễn Chu thử cử động định thoát ra, nhưng tay càng bị siết chặt hơn giống như chạm trán với loài cá Piranha luôn chủ động gài bẫy con mồi, càng vùng vẫy càng bất động.
Trình Huyễn Chu bất giác cảm thấy buồn cười khi nghĩ đến việc so sánh Đỗ Tẫn Thâm với một con cá Piranha, thế nên y vô tình bật cười thành tiếng. Y cũng ngừng vùng vẫy, như thể đang muốn cho Đỗ Tẫn Thâm một chút thể diện.
Đỗ Tẫn Thâm hỏi: "Em đang cười cái gì?"
Đỗ Tẫn Thâm buông lỏng ra, Trình Huyễn Chu rốt cuộc cũng có một không gian thở dốc và nói chuyện.
Cơn ác mộng đã ám ảnh y từ năm mười tám tuổi cuối đã biến mất, giống như một tảng đá nặng rơi xuống.
Như trút bỏ được gánh nặng.
Ngay khi gông cùm được giải phóng, mùi khói bụi hòa trộn với rượu hoa quế lâu năm xộc thẳng vào mũi, vào phổi và chảy khắp cơ thể. Bản năng sinh lý khiến y muốn kháng cự, nhưng rồi y lại giống như một kẻ bị trúng độc khi cứ mê muội hít vào mùi hương ấy.
Lồng ngực của Trình Huyễn Chu phập phồng lên xuống vì hít thở, một lúc sau y mới nói: "Cười nhạo anh đấy."
Y nói bằng một giọng rất nhỏ chỉ có hai người nghe thấy.
"Đỗ Tẫn Thâm, anh giả bộ lâu như thế mà không thấy mệt sao?"
"Nếu anh chịu nói sớm hơn, em cũng đâu cần đi gặp bác sĩ Trần làm gì."
Đỗ Tẫn Thâm ở trong bóng tối im lặng trong một thời gian dài, Trình Huyễn Chu chỉ nghe thấy mỗi tiếng thở đều đặn và nhịp tim không đều của hắn.
Trình Huyễn Chu kéo tay hắn đè lên trên ngực của mình, cho Đỗ Tẫn Thâm nghe được tiếng tim đập dữ dội giống hệt như hắn.
Từng chút, từng chút, điên cuồng, mất quy luật, đập nhanh với tốc độ phi thường.
Ngón tay Đỗ Tẫn Thâm dần dần siết chặt.
"Tiếp tục." Trình Huyễn Chu nói, dán vào mặt Đỗ Tẫn Thâm.
Họ ở bên cạnh nhau gần đến mức hơi thở hòa quyện, nhưng họ không hôn môi nhau.
"Vừa rồi anh muốn làm gì em? Làm tiếp đi."
Nếu Đỗ Tẫn Thâm là một tên biến thái, thì chắc chắn Trình Huyễn Chu cũng không khá hơn là bao.
Y sẽ rất phấn khích trước những điều mà người bình thường cảm thấy không thể chấp nhận được, thậm chí dù đối phương gây ra cho y nỗi đau thì y vẫn vui vẻ chịu đựng.
Trong bóng tối, những đường gân xanh nổi lên trên trán Đỗ Tẫn Thâm.
Hắn không kiềm được thất hứa, chặn miệng Trình Huyễn Chu lại.
Một tay hắn ôm lấy y, bàn tay còn lại đặt lên đầu Trình Huyễn Chu để tránh cho y bị va vào tường.
Hành động hung hăng cướp đoạt của hắn trong miệng Trình Huyễn Chu hoàn toàn không thể xem như dịu dàng hay săn sóc, ngược lại chỉ có hung hăng ngang ngược và tràn đầy dục vọng chiếm hữu.
Trong không gian vốn đã chật hẹp không biết ai đã di chuyển trước mà lại va phải những bức tranh chất đống trên mặt đất, phát ra tiếng loảng xoảng từ những khung gỗ được lồng kính.
Trình Huyễn Chu ngơ ngẩn một lát, cụp mắt xuống, khóe mắt liếc nhìn những bức tranh trên sàn tất cả đều là dáng vẻ của y ở các độ tuổi khác nhau.
Nét vẽ và đường nét của những bức chân dung này cũng ở các trình độ cao thấp khác nhau, từ trẻ trung đến trưởng thành, từ non nớt đến thành thạo.
Một giây tiếp theo, khuôn mặt của y bị Đỗ Tẫn Thâm nắm buộc y phải quay mặt đi chỗ khác. Động tác của Đỗ Tẫn Thâm trở nên mạnh bạo hơn, như muốn trừng phạt y vì đã mất tập trung vào lúc này.
Khi cả hai bước ra ngoài thì phần cổ lộ ra đều đã in đầy những vết bầm tím, thậm chí còn không rõ ai là người bị nghiêm trọng hơn.
Trên quần áo chỉnh tề của Đỗ Tẫn Thâm xuất hiện những nếp nhăn lớn xấu xí, cúc áo sơ mi sẫm màu chưa cài để lộ làn da trải dài những vết cắn mới mẻ, cà vạt lộn xộn một cao một thấp.
Trình Huyễn Chu khá hơn một chút vì mặc một chiếc áo hoodie cổ tròn, trên cổ cũng có vô số vết đỏ nhưng y có áo khoác cao cổ nên kéo khóa lên sẽ không nhìn thấy gì.
Có một điều khó khăn là với dáng vẻ hiện tại của Đỗ Tẫn Thâm, đừng nói tiếp tục làm việc vì chỉ cần hắn tùy tiện đi ra ngoài gặp người khác có lẽ cũng sẽ khiến hắn mất hết thể diện.
Trình Huyễn Chu nhìn cơ thể dính rất nhiều dấu vết đối phương: "Không có ai vào phòng làm việc của anh đúng không?"
Đỗ Tẫn Thâm nói, "Anh khóa cửa rồi."
Trình Huyễn Chu nói, "Chiều nay anh còn việc gì nữa không?"
Đỗ Tẫn Thâm nhìn lịch trình: "... Còn."
"Mười phút sau anh sẽ có một cuộc họp khác."
Khóe miệng của Trình Huyễn Chu giật giật, nghĩ đến đây nên bắt đầu cởi áo khoác.
Đỗ Tẫn Thâm: "Em đang làm gì vậy?"
Trình Huyễn Chu ném áo khoác lên người Đỗ Tẫn Thâm: "Vậy anh mặc đồ của em trước đi, nếu không định làm gì đây?"
Vóc dáng của hai người không khác biệt lắm, khi còn nhỏ họ có thể mặc quần áo của nhau và bây giờ vẫn còn được.
Đỗ Tẫn Thâm: "Anh còn tưởng em muốn một lần nữa."
Trình Huyễn Chu ho khan một tiếng, khuôn mặt hơi đỏ lên.
Thời gian gấp gáp nên Đỗ Tẫn Thâm mặc một chiếc áo khoác dính đầy mùi hương của Trình Huyễn Chu đến cuộc họp, trong khi Trình Huyễn Chu cũng đang mặc bộ đồ dính đầy mùi hương của Đỗ Tẫn Thâm và đợi hắn quay lại.
Không biết có phải ảo giác hay không mà "cuộc họp khẩn cấp" của Đỗ Tẫn Thâm không kéo dài được bao lâu, Trình Huyễn Chu liếc mắt nhìn trước bàn làm việc một hồi thì Đỗ Tẫn Thâm quay lại nói mọi chuyện đã xong nên họ về thôi.
Họ không về nhà, Đỗ Tẫn Thâm không yên tâm nên nhanh chóng đến bệnh viện cơ sở 2 tìm Vương Húc Kỳ.
"Anh rất bận được chưa? Không phải anh đã nói cuối tuần rồi sao?" Vương Húc Kỳ mệt mỏi nói, "Thực sự chẳng muốn lo cho các em nữa."
Hắn ta nghe xong tình huống, chỉ vào mặt Đỗ Tẫn Thâm mắng: "Anh đã bảo phải cẩn thận rồi mà!"
Trình Huyễn Chu không đành lòng khi thấy Đỗ Tẫn Thâm bị mắng nên nói: "... Là em."
Mặt y không cảm xúc nói: "Là lỗi của em."
Vương Húc Kỳ: "...?"
Kết quả kiểm tra cũng không tệ lắm, thậm chí so với lần trước thì các chỉ số hiện tại của Trình Huyễn Chu đã có dấu hiệu cải thiện.
Chắc hẳn là nhờ vào sự chăm sóc cẩn thận của Đỗ Tẫn Thâm trong thời gian qua.
Vương Húc Kỳ căn dặn y phải tĩnh dưỡng thêm, nhưng biểu cảm trên mặt lại là "Anh biết các người muốn làm gì, quên đi, muốn làm gì thì làm."
Đỗ Tẫn Thâm cũng cảm thấy kỳ quái.
Trình Huyễn Chu nói: "Em đã bảo là không có gì, tại anh quá căng thẳng thôi."
Y không nói với bất kỳ ai rằng một số loại thuốc chuyển đổi giới tính mà y từng sử dụng trước đó sẽ yêu cầu lấy tin tức tố của Alpha làm chất dẫn. Vì vậy trong một lần Đỗ Tẫn Thâm đang ngủ say, Trình Huyễn Chu lén chạy vào phòng lấy trộm một ống tin tức tố của đối phương.
Những loại thuốc mà người ta đồn có thể làm thay đổi số mệnh không có tác dụng gì, ngược lại còn khiến Trình Huyễn Chu từ từ hình thành một loại phản xạ sinh lý thật khó tả.
Sau đó, trong một lần vô tình bác sĩ Trần đã nói với y rằng trên thực tế dù là Alpha hay Omega, giữa đồng giới hay khác giới đều có độ xứng đôi do bẩm sinh hoặc sau này được hình thành. Chẳng qua nghiên cứu về phương diện này vẫn còn đang dừng lại ở giai đoạn đầu của khái niệm, do đó giới học thuật không có một định nghĩa chính xác nào về nó cả.
Bác sĩ Trần nói tình huống này cho thấy y và Đỗ Tẫn Thâm có độ xứng đôi rất cao, nếu không phải cả hai đều là Alpha...
Sắc mặt của Trình Huyễn Chu rất xấu.
Bác sĩ Trần nhận ra mình lỡ lời nên không tiếp tục nói nữa, biết y sẽ buồn lòng.
Lúc đó Trình Huyễn Chu cảm thấy tiếc nuối và đau đớn đến mức trái tim như bị xuyên thủng, nếu y không phải Alpha... Y biết rất rõ mình lại nghĩ đến những thứ lung tung, nhưng y không thể ngừng suy nghĩ về nó.
Khi ấy, y không thể buông tay nên càng buông thả bản thân.