Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Trước khi kết thúc kỳ nghỉ dài, họ bắt xe vào trung tâm thành phố xem triển lãm nhiều lần.
Xung quanh là một khu phố thịnh vượng với rất nhiều cửa hàng sang trọng, trên đường rộng bằng ba bốn chiếc xe hơi có rất đông khách du lịch đến đây tham quan.
Hiện tại mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, khi họ đi ngang qua nhìn thấy ánh chiều tà rực rỡ chiếu rọi khiến những cửa hàng được trang trí lộng lẫy đó càng trở nên sáng ngời, mọi người cảm tưởng mình như đang bước vào một đế chế huy hoàng thắng thua dựa trên sự giàu sang.
Vào lúc này, một người phụ nữ trông hơi già nhưng ăn mặc sang trọng đi về phía họ.
Đối phương mặc một chiếc áo khoác da, bên trong mặc chiếc váy trắng với đường viền cổ thấp, một cặp kính râm cài trước ngực. Bà ta bước trên đôi giày cao gót một cách duyên dáng, người đàn ông lạ mặt sau xách một vài chiếc túi hàng hiệu khổng lồ, họ tình cờ gặp Trình Huyễn Chu và Đỗ Tẫn Thâm trên phố.
Trình Huyễn Chu đột nhiên khựng lại.
Y ngửi thấy mùi hoa lan thơm ngát, tín hiệu phát ra từ cơ thể thật quen thuộc.
Đỗ Tẫn Thâm lập tức phát hiện Trình Huyễn Chu có gì đó bất thường.
Hắn thấy người phụ nữ trước mặt có hơi quen thuộc, nhưng không thể nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.
Hắn thấy Trình Huyễn Chu nhíu mày thật chặt, bàn tay hắn đang nắm trở nên lạnh băng rồi y đột nhiên khẽ run rẩy một cách máy móc. Người bình thường cũng có thể gặp hiện tượng tương tự khi quá xúc động, nhưng Đỗ Tẫn Thâm bất giác đưa ra một phỏng đoán theo bản năng và vô căn cứ...
Loại co thắt này giống bị bệnh hơn.
Căn bệnh của Trình Huyễn Chu đến mà chẳng hề báo trước.
Cảm giác đau đớn bấy lâu nay chưa xuất hiện lại hiện về trong cơ thể, như chào đón một người bạn cũ đã đồng hành cùng y suốt nửa cuộc đời.
Trình Huyễn Chu không khỏi nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của người phụ nữ trước mặt, trông bà ta có ba bốn nét giống với khuôn mặt của y.
Bà ta có lẽ đã trải qua cuộc phẫu thuật thẩm mỹ, do đó khuôn mặt hiện tại hoàn toàn không còn giống trong trí nhớ của Trình Huyễn Chu. Dẫu vậy, bà ta có một đôi mắt màu hổ phách trong trẻo toát ra nét lạnh lùng trời sinh rất giống với Trình Huyễn Chu.
Lúc này, biểu cảm trên gương mặt bà ta phong phú như một người diễn viên cần làm lố để sự gây chú ý.
Trong một lúc, Trình Huyễn Chu không biết phải nói gì, thậm chí phải xưng hô với bà ta như thế nào. Gọi "mẹ" sao? Nhưng danh hiệu này đã được dành cho Hạ Vãn Quyên từ nhiều năm trước.
Khi Tiết Lan nhìn thấy y cũng sững người tại chỗ, hồi lâu không nhúc nhích.
Vẻ mặt Trình Huyễn Chu cực kỳ lạnh lùng, mấy giây sau y kéo Đỗ Tẫn Thâm xoay người rời đi, lúc này người phụ nữ từ sau lưng bọn họ hét lên: "Huyễn Chu!"
Đỗ Tẫn Thâm nghe thấy giọng nói của bà ta mới nhớ ra đối phương là Tiết Lan - Người mẹ đã nhiều năm không có tung tích của Trình Huyễn Chu.
Hắn nắm chặt tay của Trình Huyễn Chu.
Ý muốn hỏi: Cậu có muốn nghe bà ấy nói chuyện không?
Trình Huyễn Chu quay đầu đi, trong ánh nắng phản chiếu của hoàng hôn khóe mắt y biến thành màu đỏ cam trong trẻo rất mong manh.
Tiết Lan muốn lại gần nhưng không dám, bà ta khóc nức nở nói với Trình Huyễn Chu: "Mẹ biết con hận mẹ."
"Nhiều năm trôi qua, mẹ vẫn muốn tìm cơ hội giải thích với con..."
"Khi mẹ ra nước ngoài, ông Trình bảo mẹ qua đấy quản lý tài sản cho ông ấy."
"Sau khi ông ấy đột ngột gặp sự cố thì mẹ mới biết đó là đồng tiền bẩn, nhưng số tiền đứng tên của mẹ, mẹ muốn thoát thân cũng đã quá muộn."
"Mẹ không dám về..." Tiết Lan nói nhanh, vội vàng mà sốt ruột giải thích, "Mẹ phải từ bỏ cuộc sống của mình, tất cả mọi thứ của mình để ngồi tù mười năm với ông ấy sao?"
"Ông ấy tham nhũng nhiều tiền như vậy, nhưng những gì mẹ có là những gì mẹ đáng được hưởng. Làm sao mẹ biết ông ấy sẽ phạm tội chứ..."
Bà ta trông như sắp khóc, giọng nói run run: "Quyết định này thật sự rất khó khăn. Tất nhiên mẹ không muốn rời xa con, nhưng mẹ cũng không còn cách nào khác."
"Con phải tin mẹ yêu con."
Trình Huyễn Chu trợn mắt há hốc mồm nhìn bà ta, cảm thấy bà ta trông vừa đáng sợ vừa buồn cười. Mọi chuyện tới nước này còn dám nói ra chữ "yêu" và thể hiện dáng vẻ thân thương, chẳng phải sẽ khiến người khác thấy buồn nôn lắm sao?
Nghĩ vậy, y thực sự cúi xuống rồi bịt miệng mình lại.
Y cảm thấy các cơ quan bị ép chặt vào nhau, bên trong cuộn trào sóng lớn như muốn buộc y dâng hiến những một ít tình cảm tốt đẹp còn sót lại trên thế giới này cho bà ta.
Sau cùng, y thực sự chẳng còn lại gì ngoài cái xác rỗng.
Trình Huyễn Chu cụp mắt xuống, đáp: "Tôi không biết bà."
Sắc mặt của Tiết Lan giống như bị người ấn nút tạm dừng, nhất thời nhìn có chút buồn cười.
Y nói với Tiết Lan bằng một giọng vô cùng hờ hững: "Tạm biệt."
Cho đến khi họ đi rất xa và hoàn toàn cắt đuôi được Tiết Lan, Trình Huyễn Chu đột nhiên lạnh lùng nói một câu: "Tôi không quan tâm."
Đỗ Tẫn Thâm nghĩ thầm chắc y đang nói chuyện với hắn.
Đỗ Tẫn Thâm đột nhiên muốn ôm y, không nghĩ được gì khác nên hắn thật sự đã làm như vậy.
Hắn vòng tay qua ôm trọn cả người y vào lòng.
Trình Huyễn Chu nghe được tiếng tim đập ổn định của Đỗ Tẫn Thâm, vùi vào trong ngực hắn hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Tôi thậm chí còn chẳng nhớ bà ta trông như thế nào, tôi không còn bất kỳ tình cảm nào với bà ta nữa."
"Ừ."
Họ rẽ vào một con phố khác.
Trình Huyễn Chu chỉ vào tòa nhà lớn có ánh đèn rực rỡ cách đó không xa, tòa nhà bắt mắt và sáng sủa nhưng lại không có bảng hiệu, hỏi: "Nơi đó là gì vậy?"
Một lúc sau Đỗ Tẫn Thâm trả lời: "Sòng bạc."
Trình Huyễn Chu nghe vậy lộ ra vẻ hứng thú: "Tôi muốn đi xem."
Dù y tỏ vẻ rất bình tĩnh nhưng lại gấp gáp muốn trút bỏ nỗi phiền muộn.
Đỗ Tẫn Thâm không nói gì thêm, đi theo y: "Vậy thì đi."
"Đi vào sẽ biết chỗ đó không vui đâu, ồn ào lắm."
Bọn họ vừa bước vào lập tức thấy hai người đàn ông mặc đồng phục đen vạm vỡ đứng ở cổng, yêu cầu kiểm tra giấy tờ tùy thân của họ.
Sòng bạc ở tầng hầm quả nhiên ồn ào náo nhiệt đúng như dự đoán của Đỗ Tẫn Thâm, vừa vào cửa đã cảm thấy trời đất dường như đang rung chuyển theo tiếng ồn.
Trong những tình huống như vậy, Trình Huyễn Chu dễ thích nghi hơn nhiều so với Đỗ Tẫn Thâm.
Không gian kín tràn ngập mùi hương của các loại tin tức AO khác nhau cùng với mùi nước hoa nồng nặc, thuốc lá và rượu. Mỗi loại đều đã từng nhiều lần "lên giường" ngủ với Trình Huyễn Chu.
Người phục vụ đeo găng tay chia bài trước bàn poker. Màn đêm lặng lẽ buông xuống, trong không gian phồn hoa đầy sặc sỡ có những con bạc đang phấn khích và khách đến mua vui ở khắp mọi nơi.
Nhìn xung quanh sẽ thấy tất cả nhân viên phục vụ đi tới đi lui bưng đồ uống trong sòng bạc đều là Omega.
Khi họ đi xuống cầu thang, một người cải trang thành phục vụ đưa ra một lời gợi ý.
Trình Huyễn Chu nhìn Omega trước mặt trang điểm đậm với đôi môi đỏ chót, trên người chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ mỏng mát mẻ có ghi tên, quần được kéo xuống thấp, hai cánh tay mảnh khảnh lõa lồ ra bên ngoài khiến người ta thật khó để không liên tưởng đến một số dịch vụ không thể công khai.
Đỗ Tẫn Thâm nói bằng tiếng Anh rằng họ không cần phục vụ rồi lấy ví đưa cho đối phương vài tờ tiền.
Người phục vụ vây quanh hai người rời đi với một nụ cười.
Trình Huyễn Chu đột nhiên cảm thấy khó chịu lạ thường, cảm giác giống như đi ra ngoài mua vui mà còn bị phụ huynh đi theo giám sát.
Y thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng rằng nếu tối nay y muốn tìm người lên giường, chắc hẳn Đỗ Tẫn Thâm sẽ yêu cầu đối phương đưa kết quả xét nghiệm sức khỏe trong vòng ba tháng, sau đó hắn sẽ kiểm tra rồi mới cho đối phương cởi quần áo ra mất thôi.
Trình Huyễn Chu nhìn biểu hiện của Đỗ Tẫn Thâm.
Chắc tại bệnh sạch sẽ của Đỗ Tẫn Thâm lại tái phát nên trông vẻ mặt của hắn tối tăm, có vẻ hắn không vui nhưng cũng không bộc lộ rõ ràng lắm.
Trình Huyễn Chu khẽ nhướng mắt, trên gương mặt tái nhợt hiện lên vẻ đa tình và uể oải, y cố tình nói: "Đỗ Tẫn Thâm, cậu đừng tự quyết định mọi chuyện nữa được không? Cậu đuổi người ta đi mất luôn rồi."
Ánh mắt sâu thẳm của Đỗ Tẫn Thâm chằm chằm vào dáng vẻ hấp dẫn bất thường của y rồi nghiêm nghị nói: "Tôi chỉ đồng ý cho cậu vào xem."
Có nghĩa là hắn không cho phép bất cứ điều gì khác.
Trình Huyễn Chu tỏ vẻ chán nản nhún vai.
Y thản nhiên nói: "Được rồi, daddy."
Trình Huyễn Chu thoải mái ngồi xuống một chiếc bàn trống đang chơi trò Split Aces.
Omega quần áo xộc xệch cầm một điếu thuốc đang tựa người vào bàn, cậu ta thò lại gần lười biếng nhả ra một vòng khói rồi nháy mắt với họ.
"Anh đẹp trai, chơi không?"
Đỗ Tẫn Thâm do dự một lúc giữa việc có nên đuổi Omega đang đến gần Trình Huyễn Chu ra không. Hắn lặng lẽ đi tới gần rồi dang tay ôm chặt y vào lòng, duy trì một khoảng cách gần đến mức có thể hôn môi nhau bất cứ lúc nào, hắn ngước mắt lên liếc nhìn Omega ở đối diện trong khi nói nhỏ bên tai Trình Huyễn Chu, "Có muốn chơi không? Muốn thì chơi."
"Anh trai có tiền."
"Ừm." Trình Huyễn Chu ngước mắt lên, đồng ý mà không tỏ thái độ.
Y đang có một tâm trạng tồi tệ nên chơi cực kỳ hăng, trạng thái hung bạo khiến y muốn trút bỏ cảm xúc tiêu cực nên chẳng có ý định nhường phần thắng.
Omega xinh đẹp ngồi ở đối diện có sắc mặt càng lúc càng kém.
Cậu ta từng lang thang khắp các sòng bạc lớn, hầu hết những Alpha mà cậu ta gặp đều ăn mặc rất chỉnh tề. Dù sau lưng có suy nghĩ bậy bạ thế nào đi chăng nữa, ít nhất bề ngoài họ trông khá lịch lãm.
Có lẽ bởi vì liên tục thua cuộc hoặc đã nhận ra Trình Huyễn Chu hoàn toàn không có hứng thú với mình, cho nên Omega nhanh chóng chuyển mục tiêu sang Đỗ Tẫn Thâm có vẻ dễ tính hơn.
"Anh ơi." Cậu ta mềm mại kêu Đỗ Tẫn Thâm một tiếng, chớp chớp mắt: "Anh chỉ đứng bên cạnh xem thôi sao? Anh không muốn chơi với em à?"
Trình Huyễn Chu dừng lại, khuôn mặt vốn đã vô cảm rốt cục lộ ra sự miễn cưỡng xen lẫn hấp tấp.
Đỗ Tẫn Thâm nhìn vẻ mặt của Trình Huyễn Chu, cười nói: "Đi được chưa?"
Cuối cùng, Trình Huyễn Chu thắng được không ít tiền nhưng họ không chơi lâu nên cùng lắm số tiền này chỉ đủ trả cho một bữa ăn.
Vừa ra khỏi sòng bạc dưới lòng đất, một bóng người lướt qua hai người họ.
Trình Huyễn Chu ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, y kiểm tra chiếc balo có khóa kéo đã bị mở ra từ lúc nào không hay.
"Đỗ Tẫn Thâm, ví của chúng ta đâu rồi?"
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.