Quả thật ở đại học C, Lâm Phức là một Omega rất nổi tiếng.
Omega luôn tạo cho mọi người hình ảnh mong manh cần được bảo vệ, nhưng bản thân Lâm Phức lại không liên quan gì đến từ bình hoa.
Năm nay cậu học năm ba, không chỉ là bộ trưởng ban tuyên truyền của hội sinh viên mà còn là phó trưởng ban chủ nhiệm của trường, ngoại hình nổi bật nhưng vẫn có thể làm việc giỏi hơn cả nhiều Alpha. Mọi người nói rằng cậu có tính cách vô cùng lạnh lùng và cao ngạo, đến nay vẫn chưa có ai có thể theo đuổi được cậu.
Ồ không, từ "đến nay" đã không còn thích hợp nữa rồi, phải nói là "đã từng" thì đúng hơn.
Trình Huyễn Chu hoàn toàn không có ấn tượng gì về Lâm Phức, dù Lâm Phức cũng ở trong hội sinh viên nhưng đáng tiếc Trình Huyễn Chu quá lười biếng để quan tâm đến những người không liên quan tới mình, do đó trong trí nhớ của y chỉ nhớ mỗi tên của Lâm Phức.
Nhưng mà hiện tại, chính những con kiến nhỏ nhoi này lại trèo lên đầu của y mất rồi.
Khi Trình Huyễn Chu trở về ký túc xá thì trong phòng đã tối om. Rèm giường của Thẩm Khác và Vu Vị Minh đã được kéo lên, chắn hẳn họ đã ngủ say.
Trình Huyễn Chu nhẹ nhàng mở cửa ra, dưới ánh đèn mờ ảo bên cửa sổ y nhìn thấy nửa khuôn mặt của Đỗ Tẫn Thâm bị che khuất trong bóng tối, dẫu vậy vẫn góc cạnh và đẹp như tranh vẽ, đến nỗi người ta phải cảm thán đây là một khuôn mặt được thượng đế tự mình chế tạo nên mới hoàn hảo như vậy.
Người đàn ông này đã được thượng đế ưu ái quá nhiều trong suốt cuộc đời.
Ánh mắt của Trình Huyễn Chu vô thức nhìn thêm Đỗ Tẫn Thâm một giây nữa, nhưng khi ngửi thấy một mùi hương tin tức tố của Omega bay lơ lửng trong không khí, Trình Huyễn Chu chẳng bất ngờ khi nhận ra thân thể đang mệt mỏi của mình xuất hiện một cảm giác buồn nôn cực kỳ mãnh liệt.
Đây là một phản ứng sinh lý không thể kiểm soát được.
Y đối mặt với Đỗ Tẫn Thâm trong chốc lát khi hắn quay đầu lại vì nghe thấy tiếng mở cửa. Ngay lập tức, Trình Huyễn Chu lấy tay bịt chặt miệng của mình rồi vội vàng xoay người rời đi mà không quan tâm đến điều gì khác.
Y đóng sầm cửa phòng tắm, ấn nút xả bồn cầu rồi đau khổ đứng chống tay trước gương, nôn thốc nôn tháo vào trong bồn rửa mặt.
Y vốn dĩ không ăn gì vào buổi tối, nhưng lúc này chiếc bụng trống rỗng lại cảm thấy như bị thiêu đốt. Lửa cháy lan từ dưới lên đến tận cuống họng, vị chua chua cay cay nóng hổi trào lên từ đầu lưỡi cho đến ngập cả khoang miệng.
Y nằm xuống một cách mệt mỏi, sau một quá trình chỉ toàn nôn khan đến lúc cuối mới nôn ra chất mật màu xanh nhạt. Điều may mắn duy nhất là có tiếng xả nước của bồn cầu để che đậy, nên y tin chắc rằng những người bên ngoài không thể nghe thấy động tĩnh.
Sau khi nôn xong, y rửa mặt bằng nước lạnh và bước ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.
"Cậu bị sao vậy?”
Ai dè Đỗ Tẫn Thâm đang khoanh tay dựa vào cửa phòng tắm, lúc Trình Huyễn Chu mở cửa ra bị hắn làm cho sửng sốt. Đỗ Tẫn Thâm dùng ánh mắt hung ác nham hiểm liếc nhìn khuôn mặt còn đang dính nước của Trình Huyễn Chu: "Mang thai hả?"
Mặt của Trình Huyễn Chu không có một chút cảm xúc: "Cậu nói đùa kiểu này vui lắm hả? Tránh ra."
Đỗ Tẫn Thâm cao hơn nửa cái đầu so với Trình Huyễn Chu cao 1m85. Hắn lẳng lặng nhìn Trình Huyễn Chu rồi bỗng tiến lên một bước, cũng vì vậy mà mùi hương thoang thoảng này trở nên đậm hơn.
Y cau mày, sắc mặt vô cùng tồi tệ.
Vẻ mặt của Đỗ Tẫn Thâm không bộc lộ cảm xúc rõ ràng, hắn đứng một lúc, trước khi Trình Huyễn Chu không thể chịu đựng nổi nữa thì hắn cất tiếng nói mà chỉ có hai người họ mới nghe thấy: "Ba tôi kêu cậu về ăn tối vào thứ bảy. Ông ấy và mẹ đều rất nhớ cậu."
"Ồ, biết rồi." Trình Huyễn Chu thờ ơ.
Đỗ Tẫn Thâm dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm y từ trên xuống dưới, nhưng biểu cảm của Trình Huyễn Chu vẫn hoàn mỹ không có một khuyết điểm.
Trình Huyễn Chu sốt ruột hỏi: "Còn chuyện gì nữa không? Tôi đi ngủ đây."
Đỗ Tẫn Thâm đứng một lúc rồi bước vào phòng tắm.
Trình Huyễn Chu phát ra một tiếng rất nhẹ bằng giọng mũi. Y nhặt chiếc túi vừa vứt dưới đất treo lên lưng ghế, sắp xếp tài liệu ngày mai sẽ mang theo và theo thói quen đặt báo thức 7h30 sáng trên điện thoại của mình, sau đó tắt đèn rồi nằm trở lại trên giường.
Giấc ngủ là một điều xa xỉ đối với Trình Huyễn Chu.
Trước đây, việc y thường làm nhất là ngồi vào bàn viết chữ cả đêm trong khi bật đèn đến mức tối nhất. Nếu mệt thì nằm trên bàn nghỉ một lúc vì dù sao hai người bạn cùng phòng là Thẩm Khác và Vu Vị Minh đều ngủ rất sâu và chưa từng đi tiểu đêm, cho nên bọn họ sẽ không bao giờ phát hiện ra.
Bây giờ điều duy nhất khiến Trình Huyễn Chu đau đầu chính là Đỗ Tẫn Thâm.
Màn giường dùng trong ký túc xá của họ có cấu tạo rất đơn giản, bốn chiếc đinh có móc được đóng vào thành giường rồi treo một mảnh vải lên sẽ có tác dụng che phủ nhất định, nhưng không thể che hết hoàn toàn.
Trình Huyễn Chu không còn cách nào khác là nằm xuống trong chăn, y vừa mở mắt vừa cảm thấy nhàm chán vì phải giả vờ ngủ để không bị Đỗ Tẫn Thâm chú ý. Sau một lúc, Trình Huyễn Chu nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng mở nhẹ nhàng, sau đó tiếng bước chân nhẹ đến mức gần như không thể nghe được lướt qua giường của y rồi đến đầu kia của căn phòng.
Bị bao quanh bởi bóng tối tĩnh lặng khiến các giác quan của y trở nên nhạy cảm hơn.
Sau đó, y nghe thấy âm thanh của quần áo sột soạt trên da. Trong đầu y bắt đầu hiện lên đường nhân ngư duyên dáng và đường cong cơ bắp rắn chắc của người đàn ông, đi xuống phía dưới là...
Một luồng nhiệt nóng như ngọn lửa từ bụng dưới của y bốc lên, rồi xộc thẳng lên trên.
Lại tới nữa.
Mau dừng lại.
Trình Huyễn Chu bực bội trở người.
Kể từ khi Đỗ Tẫn Thâm xuất hiện, cảm giác sắp mất kiểm soát này xuất hiện thường xuyên hơn bao giờ hết.
Y là một Alpha bất thường.
Bản thân y cũng nhận thức được điều này, vì kỳ mẫn cảm vô cùng bất ổn và... Rất khó để giải tỏa ham muốn bằng những cách thông thường.
Trình Huyễn Chu lăn mấy vòng trên giường, cảm giác mình càng ngày càng nóng đến mức không thể nhịn nổi nữa. Y nhẹ nhàng bò ra khỏi giường, sau đó lấy từ ngăn bàn ra một miếng dán ức chế dán lên người mình.
Thuốc mỡ lạnh lẽo của miếng dán ức chế ngay lập tức thấm vào da qua các tuyến thể, nhanh chóng làm giảm cảm giác nóng rát khó chịu đến rạo rực đó. Trình Huyễn Chu thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảnh giác liếc nhìn thoáng qua màn giường đang đóng chặt của Đỗ Tẫn Thâm, sau khi xác nhận động tác vừa rồi của y không thu hút được sự chú ý của Đỗ Tẫn Thâm mới thận trọng quay về giường.
Vốn dĩ Trình Huyễn Chu còn tưởng rằng sẽ thức đến rạng sáng như trước, nhưng có lẽ là do nằm nhắm mắt đã lâu nên dần dần cũng rơi vào giấc ngủ say.
Đêm hôm đó, Trình Huyễn Chu có một giấc ngủ ngon hiếm có.
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reng đúng giờ. Trong khoảnh khắc mở mắt ra, Trình Huyễn Chu cảm thấy hơi hốt hoảng nhưng đã tỉnh táo lại rất nhanh. Trước khi xuống giường y còn không quên xé miếng dán ức chế trên gáy, rồi lặng lẽ ném vào thùng rác bên ngoài.
Cơ thể của Alpha rất bền bỉ, đúng theo mọi nghĩa.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Trình Huyễn Chu khá hỗn loạn, lúc khỏe có thể thức trắng đêm 40 tiếng không nhắm mắt, dùng đủ loại thuốc như nước uống và bỏ bữa. Tuy sống như vậy, nhưng mấy năm qua y chưa bao giờ bị bệnh.
Cơ thể trẻ trung này cho phép y có một vẻ ngoài tỏa sáng gọn gàng trước mặt người ngoài, bất kể bộ xương bên trong đã mục nát và thối rửa như thế nào. Cho nên Trình Huyễn Chu không bao giờ nghĩ rằng, vào buổi sáng sau giấc ngủ hiếm hoi thì y lại ngất xỉu trước mặt Đỗ Tẫn Thâm.
Đỗ Tẫn Thâm và Trình Huyễn Chu đều là sinh viên luật năm cuối, nhưng các khóa học chuyên ngành của Đỗ Tẫn Thâm tập trung vào một hướng khác với Trình Huyễn Chu.
Sáng nay, họ đã học cùng một khóa học là trọng tài nước ngoài.
Mọi thứ diễn ra không hề báo trước.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Trình Huyễn Chu đang đứng ở trung tâm lớp học để thuyết trình tổng quan về tư pháp và chủ nghĩa bảo hộ địa phương của CICC, đột nhiên y cảm thấy choáng váng và nghẹt thở.
Tiếp theo, cả người y giống như một món đồ điện đột ngột bị rút phích cắm. Đôi mắt y đen như mực trong khi mồ hôi lạnh đổ xuống như thác nước, sự kiểm soát của bộ não đối với cơ thể hoàn toàn bị ngắt kết nối.
Trước khi ý thức của y hoàn toàn biến mất, y đã nghe thấy tiếng cơ thể mình nặng nề ngã xuống đất, xương cốt khắp người phát ra âm thanh nặng nề lúc ngã xuống đất.
Rầm...
Như dư âm của một điều gì đó sắp đi đến hồi kết.
Khi Trình Huyễn Chu mười tuổi, cũng có một âm thanh nặng nề như vậy vang lên đã khiến cuộc sống mà y nghĩ là hạnh phúc hoàn toàn sụp đổ.
Tối hôm đó y đang làm bài tập trong phòng học, còn ba của y là Trình Tỉnh đang ở trong phòng khách. Cách một vách tường dày nhưng y vẫn có thể nghe thấy Trình Tỉnh đang cãi nhau qua điện thoại về điều gì đó, ông liên tục lớn tiếng mắng mỏ.
Ông luôn như vậy trong suốt thời gian qua.
Trình Huyễn Chu ngừng viết, y lơ đãng rồi vô thức chuyển sự chú ý ra bên ngoài.
Trình Huyễn Chu lặng lẽ mở ra một khe hở nhỏ ở cửa. Lời mắng nhiếc dữ dội của ông lập tức dội vào màng nhĩ, nhưng Trình Huyễn Chu vẫn không hiểu rõ tình hình mà chỉ lờ mờ đoán được ông đang nói về những vấn đề kinh doanh.
Trịnh Huyễn Chu vừa nghe lén sau cánh cửa vừa hồi hộp đến mức tim đập nhanh, chân tay lạnh ngắt, có lẽ là bởi vì người ba hiền lành của mình bỗng trở nên cuồng loạn khiến Trình Huyên Châu cảm thấy sợ hãi từ trong ra ngoài.
Sau khi nghe một lúc lâu, y mới nhớ được hai từ xa lạ "Bán khống".
Trình Huyễn Chu không biết điều này có nghĩa là gì, nhưng trong tiềm thức y cảm thấy đó là hai từ rất quan trọng. Sau đó, y đóng cửa lại rồi cẩn thận ghi hai từ này bằng bính âm vào vở bài tập, hôm sau đi học sẽ mang đến hỏi cô giáo.
Lát sau, ở tầng dưới dường như vang lên tiếng xe cộ và nói chuyện với một người lạ. Đột nhiên, y nghe thấy một tiếng động lớn vang lên ở hành lang.
Hình như là cánh cửa đã bị ai đó đóng sầm lại bằng một lực rất mạnh.
Trình Huyễn Chu vô cùng kinh hãi, y nhảy ra khỏi ghế chạy ra mở cửa phòng.
"Ba..." Tiếng hét hoảng sợ của y vang vọng khắp căn nhà trống trải, nhưng không ai trả lời.
Trình Huyễn Chu chạy từ phòng làm việc trên tầng hai đến phòng khách ở tầng một, chỉ thấy trên bàn có những chai rượu bị đổ và tàn thuốc chưa tắt đang được dì Quách giúp việc cầm giẻ lau thu dọn.
"Cậu chủ, sao cậu lại xuống đây? Mau lên lầu đi. Mặt đất toàn là thủy tinh, cậu cẩn thận kẻo bị thương đó."
"Dì Quách, ba con đâu rồi ạ?"
"Ồ, ông ấy...". "Dì Quách thành thật lộ ra vẻ mặt do dự, "Ông chủ có việc bận phải đến công ty rồi."
Dì ấy lặp lại: "Không sao đâu, không sao đâu. Cậu lên trước đi, chắc ông ấy sẽ về muộn lắm nên cậu làm xong bài tập rồi đi ngủ đi."
Trình Huyễn Chu nhận ra có điều gì đó hơi sai, nhưng y không thể biết được điều đó gì vì vậy y gật đầu. Ngày hôm sau, y đưa cho cô giáo xem hai từ được ghi bằng bính âm trong vở. Y không chắc mình viết có đúng hay không, nhưng cô giáo chỉ nhìn lướt qua rồi đột ngột cúi mặt xuống và bảo đừng nghĩ về những thứ không hay ho này nữa.
Sau lần đó, khuôn mặt của Trình Tỉnh dần mờ đi trong trí nhớ của y. Từ cuộc cãi vã đó, y nhận ra mình đã không gặp ba trong nhiều tháng.
Trình Huyễn Chu được dì Quách đưa đón đi học, thời gian còn lại y chỉ đợi ba mẹ về nhà trong một căn nhà to lớn trống trải đến mức đáng sợ. Mãi đến thật lâu về sau, y mới biết ba mình là Trình Tỉnh có liên quan đến vụ án thao túng các giao dịch chứng khoán nội bộ và nhận hối lộ, do tính chất nghiêm trọng nên ông đã bị kết án 8 năm 3 tháng cho nhiều tội danh.
Trước khi vào tù, ông ấy đã chuyển một phần lớn số tiền kiếm được từ những việc làm bất hợp pháp ra nước ngoài. Mặt khác, ba tháng trước khi Trình Tỉnh vào tù. Trên chuyến bay đến New Zealand, mẹ y là Tiết Lan đã ôm chầm lấy y trong vài giây rồi cất bước những đi duyên dáng trên đôi giày cao gót và không bao giờ quay về nữa.
Cặp vợ chồng có vẻ tử tế và hạnh phúc này đã thực hiện một cách trọn vẹn câu nói "Thân ai nấy lo", tất nhiên bọn họ cũng chẳng thèm để tâm đến đứa con bơ vơ ở nhà. Ngay lúc tất cả những người hầu trong gia đình đều đã nghỉ việc và nhà cửa cũng bị niêm phong, thì Trình Huyễn Chu đã được nhà họ Đỗ chủ động nhận nuôi.
Nhà họ Trình và nhà họ Đỗ là bạn bè lâu năm nên mối quan hệ khá tốt đẹp, hơn nữa nhà của hai gia đình chỉ cách nhau một con đường nên Trình Huyễn Chu thường đến chơi với Đỗ Tẫn Thâm khi còn nhỏ. Vả lại, bác Đỗ có tính cách hiền lành và rất hay mỉm cười chứ không dữ dằn như ba của y, lâu lâu bác còn xuống bếp nấu mấy món cũng ngon.
Sau khi nhà họ Trình gặp chuyện, không ai muốn đụng đến mớ hỗn độn này nhưng bác Đỗ vẫn đưa tay về phía y và cười nói: "Tạm thời để bác chăm sóc cho con nhé."
Bằng cách này, ba mẹ tốt bụng của Đỗ Tẫn Thâm đã cho Trình Huyễn Chu một nơi để ở, mặc dù bọn họ chưa bao giờ có nghĩa vụ hay trách nhiệm phải làm như vậy.
Trong mười năm sau đó, y và Đỗ Tẫn Thâm sống chung dưới một mái nhà.
Cùng nhau lớn lên, ngày đêm không tách rời.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.