Ân Bắc Lâm liếc mắt hỏi: “Anh rất già rồi?”
Lộ Nhâm, “…”
Anh, anh đang nghe cái gì vậy??
“Không,” Lộ Nhâm lùi lại một chút, miệng líu lưỡi nói, “Anh à, em vừa nói, em đến từ thế giới khác…”
Ân Bắc Lâm nhàn nhạt “ừm”, “Anh đã biết rồi…”
… Cái quái gì vậy???!
Lộ Nhâm ngẩn ra, “Anh, sao anh…”
“Làm sao mà anh biết được?”
Ân Bắc Lâm dùng đôi mắt phượng đen nhìn thẳng vào cậu, khóe môi cong lên, giọng nói quyến rũ hỏi, “Em có muốn nghe không, cục cưng?”
Lại còn, gọi cậu là cục cưng?
Cảm thấy Ân Bắc Lâm không tức giận, Lộ Nhâm nhàn nhạt gật đầu nói: “Em muốn.”
“Nếu em muốn nghe,” Ân Bắc Lâm khoanh tay trước ngực, híp mắt, “Trả lời câu hỏi anh vừa hỏi.”
Lộ Nhâm, “…” Không phải lại là…
“Rốt cuộc anh già ở chỗ nào?”
Lộ Nhâm, ”.”
Lộ Nhâm, ”==“
Tại sao người này còn để bụng cái công chúa già đó chứ…!
Với lại không nói cái khác, ba chữ này cũng không phải trọng điểm, Lộ Nhâm sắp rống lên, sao không hỏi tôi tại sao gọi anh là công chúa?!
Ân Bắc Lâm nhướng mày nhìn cậu, “Hả?”, “Sao em không nói?”
“Em không nói anh già rồi…”
Lộ Nhâm lẩm bẩm, “Đây vốn dĩ không phải biệt danh em đặt cho anh. "
“Ồ.” Ân Bắc Lâm nhìn cậu với ánh mắt sâu xa, “Vậy thì là cái gì.”
“…Là ông chủ,” Lộ Nhâm nhanh chóng giải thích, đỏ mặt nói, “Lần trước anh đến tham ban, anh ở trong đoàn sản xuất, Trần Tư Vũ ở bên cạnh em, cậu ấy nhìn thấy một chữ ông em vừa đặt cho anh…”
Ân Bắc Lâm cau mày, “Ông chủ đổi thành ông công chúa?”
Lộ Nhâm nóng mặt nói: “Đổi thành ông chồng…”
Quả nhiên, vừa dứt lời, Ân Bắc Lâm liền sững người, mắt phượng chợt cong lên, cười nhìn cậu.
Lỗ tai của Lộ Nhâm đỏ lên khi Ân Bắc Lâm nhìn cậu.
“Đừng cười nữa…”
Lộ Nhâm xấu hổ cãi lại, “Không phải vì anh cứ nói những lời đó, em mới thêm một chữ ở đằng sau, nếu không thì ghê quá…”
“Sao?”
Lộ Nhâm bỗng nghẹn lại.
Có phải người này đọc mười vạn câu hỏi vì sao nhiều quá rồi không? Sao mà hỏi nhiều quá vậy??
” Lộ Nhâm vẻ mặt ấm ức thúc giục, “Ddến lượt anh nói cho em nghe.”
“Anh, rốt cuộc thì anh làm sao mà biết vậy?”
Cậu vừa nói xong, Ân Bắc Lâm nâng cằm, hất về một phía.
“Em tự nhìn đi.”
…Tự nhìn?
Lộ Nhâm nhìn về phía Ân Bắc Lâm bày ra vẻ mặt khó hiểu - chỉ thấy cái bàn đầu giường.
Ân Bắc Lâm uể oải nói: “Cuốn sách đó.”
Cuốn sách nào?
Lộ Nhâm khó hiểu đi vòng qua đầu giường xem, biết sách gối đầu giường.
Bìa sách là màu đen tuyền, trên đó có chữ “Siddhartha” - cuốn sách mà Ân Bắc Lâm hay đọc.
… Nhưng cái này có liên quan gì đến những gì anh vừa nói?
Lộ Nhâm khó hiểu, bối rối ngồi trên giường, cầm sách lên lật xem.
Một giây tiếp theo, đôi mắt cậu mở to!
Đây rõ ràng là bìa của Siddhartha - nhưng nó không phải là Siddhartha.
Bên trong lại là nội dung của “Hành trình của ảnh đế”!
Lộ Nhâm, “!!!”
Dm!!!
Lộ Nhâm càng nhìn càng kinh ngạc, nhanh chóng im lặng.
Lật ra phía sau, còn thấy cả cảnh âm mưu trèo lên giường của cậu.
Nhưng những gì được viết trên đây hoàn toàn khác với cốt truyện của nguyên tác.
Ban đầu, cậu nhớ rằng Đông Phương Chi Trúc đã viết rằng “nguyên chủ” đã âm mưu để đánh thuốc mê Ân Bắc Lâm, trèo lên giường Ân Bắc Lâm với cái camera, có ý đồ xấu nhưng cuối cùng bị Ân Bắc Lâm phản kích thảm thương.
Nhưng cốt truyện trên đã biến cậu thành một kẻ điên say mèm - còn là bản chữ viết!!
[Lộ Nhâm đập lồng ngực Ân Bắc Lâm khóc lớn, “Em vẫn còn là một sinh viên đại học đang phát triển. Sao anh có thể đối xử với em như thế này!”
Ân Bắc Lâm sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, chăm chú nhìn Lộ Nhâm, đôi mắt phượng chăm chú nhìn.]
Lộ Nhâm, “…”
Trang tiếp theo.
[Lộ Nhâm vòng tay qua cổ Ân Bắc Lâm, dụi mặt vào áo sơ mi của Ân Bắc Lâm. Cậu hát không rõ ràng, “Chia tay vui vẻ - Chúc anh vui vẻ… nấc, anh có thể tìm được, nấc, người tốt hơn…”
Ân Bắc Lâm bị dính đầy nước mắt nước mũi, vẻ mặt bình tĩnh, cuối cùng cũng có thay đổi.
Anh cau mày, môi mỏng mím thành một đường.
Anh lạnh lùng đẩy Lộ Nhâm ra khỏi người mình.
Nhưng trong giây tiếp theo, Lộ Nhâm như con chó con lại quấn lấy anh như thể anh là chủ của cậu.]
Lộ Nhâm, “…”
Dm!!!
Cmn đây rõ ràng là bịa đặt!!
Cậu ta cứ như một con chó con quấn lấy chủ từ khi nào vậy??
Lộ Nhâm đỏ mặt, tay đóng sách lại.
Ân Bắc Lâm nhìn thấy cảnh này, không khỏi bật cười.
Nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chỉ xoa đầu Lộ Nhâm rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Ngày em say, cuốn sách này ở trên giường của anh.”
Lộ Nhâm, ”!!!”
Lộ Nhâm ngẩng đầu lên lắp bắp, “…Không, vậy là, ngày đó anh đã biết rồi…?"
“Ừ.”
Lộ Nhâm, “…”
Lộ Nhâm lập tức than thở cùng phẫn nộ, “Vậy em rõ ràng biết em không có làm những chuyện đó, vậy mà còn hù dọa em - sao anh có thể như vậy chứ?!”
“…”
Ân Bắc Lâm khựng lại, sau đó nhàn nhạt giải thích, “Mặc dù anh biết, nhưng lúc đầu anh không chắc.”
Ân Bắc Lâm liếc xéo em một cái, “Quay video thì thôi rồi, nhưng chẳng lẽ người phát điên nôn oẹ không phải là em sao?”
“…” Lộ Nhâm lẩm bẩm nói: “Em có thể đền quần áo cho anh, sao anh có thể làm cái thỏa thuận đồ chơi đáng sợ như vậy cơ chứ.”
Ân Bắc Lâm tạm dừng, “…Không mang theo em bên cạnh, quyển sách này làm sao có tình tiết mới.”
“Đó là lý do anh ký thỏa thuận với em.”
Lộ Nhâm ngây ra một chút.
Phản ứng lại, trong lòng cậu có những cảm giác khó tả.
Lộ Nhâm cúi đầu, ngón tay trên bìa sách bất giác run, ủ rũ đáp một tiếng “Ồ”.
…Thì ra là như vậy.
Cậu còn tưởng rằng Ân Bắc Lâm đã yêu anh cậu từ cái nhìn đầu tiên.
Thấy Lộ Nhâm không lên tiếng, Ân Bắc Lâm hơi híp mắt lại, “Em đang cho rằng vì chuyện này mà anh mới ở bên em đấy à?”
“…”
Bị nói trúng tim đen, Lộ Nhâm có chút buồn rầu.
Vốn dĩ muốn nói không, nhưng sau đó, Lộ Nhâm vẫn không kìm được.
“Nhưng, nếu em không có năng lực này,” Lộ Nhâm có chút chán nản nói, “…Anh không biết em là người như thế nào, sẽ không đối tốt với em như vậy… Nhỉ?”
Cằm bị nắm lấy, Lộ Nhâm bị Ân Bắc Lâm ép phải ngẩng đầu nhìn.
Ân Bắc Lâm trừng lớn đôi mắt phượng xinh đẹp sắc bén nhìn cậu, từng chữ từng chữ nói: “Cục cưng, có phải là em đang nghĩ chồng mình quá vô dụng?”
Lộ Nhâm đỏ mặt, “Em, làm sao em có thể…”
“Anh thấy có đấy.”
Lộ Nhâm, “…”
Ân Bắc Lâm vẫn đang nhìn cậu đầy đe dọa, Lộ Nhâm mím môi than thở, “Chỉ là, người bình thường sẽ nghĩ như vậy.”
“Và nếu như người xuyên qua không phải em thì sao,” Lộ Nhâm thất vọng nói, “Nếu trên đời này còn có thêm một người có năng lực như vậy… Anh còn sẽ… Á!”
Có người nhéo mạnh vào mặt.
Lộ Nhâm đau đớn kêu lên.
Ân Bắc Lâm trầm mặt “Nếu chỉ để tránh loveline thì anh có rất nhiều cách.”
“Cứng rắn hay mềm lỏng, anh có rất nhiều lựa chọn.” Ân Bắc Lâm nhàn nhạt nói.
“Nhưng em có từng nghĩ vì sao anh lại lựa chọn ký hợp đồng đó với em chưa?”
“…” Lộ Nhâm ngập ngừng hỏi, “Bởi vì nhanh hơn?”
Ân Bắc Lâm, “.”
Hết cách với Lộ Nhâm, Ân Bắc Lâm lại lấy cuốn Siddhartha.
“Nhìn phía sau đi.”
…Lại, lại nhìn cái gì?
Lộ Nhâm bối rối cầm lên, lật ngược lại.
Một giây tiếp theo, người sững sờ.
Lật giở vài trang trắng, hóa ra là nhật ký của cậu.
Nhật ký người qua đường của cậu!!
Mặc dù cậu không viết nhật ký mỗi ngày, cũng không có thời gian để viết khi cậu tham gia đoàn phim… Nhưng từ khi còn nhỏ, tất cả các ghi chú rải rác đều được đính kèm ở phần sau.
Cậu thậm chí còn thấy chuyện mình vừa viết vừa khóc vì đái dầm khi còn nhỏ.
Mặt Lộ Nhâm lập tức đỏ bừng.
… Chết tiệt, Ân Bắc Lâm lúc rảnh rỗi đọc quyển sách này, không phải đã đọc hết nhật ký sao?!
“Đồ ngốc.”
Ân Bắc Lâm cười tủm tỉm, “Em còn tưởng rằng anh không biết em là ai?”
Lộ Nhâm xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui vào.
Một giây tiếp theo, Ân Bắc Lâm đột nhiên thản nhiên hỏi: “Em có biết tại sao anh lại dùng bìa của Siddhartha bao cuốn sách này lại không.”
Lộ Nhâm im lặng một giây, sau đó lắc đầu nguầy nguậy.
… Không phải vì cuốn sách trong khách sạn tình cờ là cuốn sách này sao?
Vừa nghĩ như vậy, cậu liền nghe thấy Ân Bắc Lâm thầm thì.
“Người ta chỉ nên nghe theo tiếng nói bên trong của chính mình, không nên bị bất kỳ ngoại lực nào sai khiến, chờ đợi thời khắc tỉnh ngộ.”
“Đây là câu nói của Siddhartha.”
Ân Bắc Lâm xoa tay lên bìa sách Siddhartha, bình tĩnh ”Nếu không có em, anh sẽ không có ngày tỉnh ngộ.”
“Có thể anh sẽ giống như nguyên tác, ký hợp đồng hôn nhân với Nhiêu Manh Manh, cuộc sống tiếp tục bị điều khiển, làm mấy việc chống đối ba đầy vô nghĩa.”
Lộ Nhâm sửng sốt một chút, sau đó thấp giọng hỏi: “Vậy anh với ông cụ tại sao có quan hệ không tốt như vậy?”
“Em có thể biết được không?”
Ân Bắc Lâm nhún vai nói, “Chỉ là trong sách viết quan hệ không tốt.”
“Bây giờ nhìn lại, những thứ này thật sự chỉ là mấy câu nói mà thôi,” Ân Bắc Lâm uể oải nói, đặt sách lại trên giường, “nhưng anh lại để bụng chuyện này bao nhiêu năm.”
“Không biết đó là sự bất mãn của bản thân, hay là do anh là nhân vật trong sách nên mới phải bất mãn.”
Ân Bắc Lâm dừng lại, sau đó tiếp tục, “Trước khi có em, anh cũng không có lựa chọn nào khác.”
“Cũng không có khả năng lựa chọn.”
Ân Bắc Lâm nói với vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng, Lộ Nhâm cảm thấy mình như bị ai đó tóm lấy, cả người sưng tấy lên.
Cậu bò ngón tay qua mép giường đặt lên tay Ân Bắc Lâm, Lộ Nhâm thì thầm với anh.
“Anh.”
Lộ Nhâm lại một lần nữa cảm thấy chính mình thật ngu ngốc, vắt óc nói: “Dù sao chỉ cần em ở đây là có thể thay đổi tình tiết rồi, anh muốn lựa chọn như thế nào, em đều ủng hộ…”
Ân Bắc Lâm đột nhiên ngắt lời cậu.
“Lộ Nhâm.”
Bị Ân Bắc Lâm đột nhiên nghiêm túc gọi như vậy, Lộ Nhâm sửng sốt một chút.
Ân Bắc Lâm ánh mắt đen sáng ngời, “Không phải có năng lực là được.”
“Là bởi vì em xem mọi người là người thật, anh mới thức tỉnh lại, những người khác cũng vì em mà thay đổi.”
“Cho nên anh thích em, không phải ai khác. ”
Ân Bắc Lâm nói, chậm rãi đan vào ngón tay cậu.
Một giây kế tiếp, tay bị anh kéo lên, Lộ Nhâm ngây người nhìn Ân Bắc Lâm hôn lên nhẫn.
“Nếu cuộc hành trình của cuốn sách này phải có hồi kết.”
Lộ Nhâm sững sờ nhìn Ân Bắc Lâm.
Vẻ dịu dàng của Ân Bắc Lâm toát lên qua đôi mắt đen sáng.
“Anh rất vinh hạnh, hồi kết của anh là em.”