Màn ảnh bên ngoài, hai mắt ông Ân tối sầm, baton rơi “toong” trên mặt đất, quản gia Trương vội vàng đỡ lấy.
"Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!" Đầu óc ông Ân choáng váng, hoa mắt, ái oán kêu: “Sao tôi lại sinh ra nghiệt tử như vậy chứ? Ngay cả cái nhà ma cũng sợ, thật là… Thật là cực kì mất mặt.”
Quản gia Trương vội vàng đưa tay đón lấy ông chủ.
Ông kiên nhẫn khuyên răn: “Ông chủ, ông nghĩ mà xem, nếu để cho người khác biết ngài xem trực tiếp cũng có thể tức giận, không phải còn mất mặt hơn sao.”
Ông Ân: "..."
Bên kia, cả nhóm bốn người Lộ Nhâm đã vào nhà ma.
Vừa đi vào, Lộ Nhâm lập tức nhăn mũi, suýt chút nữa lại hắt xì.
Bời vì đi vào đầu tiên nên Lộ Nhâm ở trước mặt mở đường. Hai cánh tay Ân Bắc Lâm lười biếng khoác lên trên vai cậu, đi theo sau.
Triệu Thiên Dữ đứng ở phía sau, Quan Cảnh dính vào bên cạnh Triệu Thiên Dữ, có điều nhìn anh ta không giống vẻ sợ hãi, nhịn cười nhìn tới nhìn lui.
Triệu Thiên Dữ không phải cũng rất sợ sao nhưng vẫn lớn tiếng gọi Lộ Nhâm: “Tiểu Lộ, nếu như cậu sợ thì anh Triệu giúp cậu lên đầu.”
Lộ Nhâm lắc đầu: “Không sao, tôi không sợ.”
Cậu đúng là cảm thấy khá tốt.
Mặc dù trong không khí đều là mùi vị mục nát không thể nói thành lời. Ánh sáng cũng không lọt vào được, cửa Huyền Quan toàn là mạng nhện, trong ngăn tủ rõ ràng có vết bị phá hoại nhưng mà nhà ma có tinh xảo đến mấy cũng không thể sáng được bằng quay kịch bản phim kinh dị.
Mắt Lộ Nhâm tinh, có thể nhìn thấy loáng thoáng một cái đầu.
Xem ra, bầu không khí trong nhà ma này nhất thời giảm đi một nửa.
Có điều, những món đồ diễn này lại được làm rất tỉ mỉ.
Lộ Nhâm tò mò sờ vào cửa quỷ: “Cái này thật giống như rìu chém đầu mục nát.”
[Rìu chém? Thiểm Linh???]
[Lộ Nhâm thật giống như là không sợ ai ]
[Tôi cảm thấy bốn người họ đều không phải sợ hãi.]
[Cái nhà này nhìn cũng không phải rất kinh khủng.]
Cửa Huyền Quan là một lối đi nhỏ, đi thẳng về phía trước chính là phòng khách.
Vừ đi qua hành lang tối, đối diện lập tức chiếu ánh sáng đỏ.
Xung quanh còn có sương mù bao phủ, Lộ Nhâm cảm thấy chắc hẳn ở trong một góc nào đó của nhà ma này có thả đá khô, vừa lạnh lẽo lại vừa khiến cho tầm mắt của người ta bị lu mờ.
Mũi Triệu Thiên Dữ hít một hơi ngắn: “…”
Nồng nặc mùi trẻ con.
Mấy chục con rối tóc tai bù rù, hoặc đúng hoặc ngồi, trên quần áo còn dính máu, mỉm cười không chớp mắt.
Dưới ánh đèn đỏ u ám, trong màn sương mù mờ ảo như có như không, độ cong của khóe miệng bọn họ cứng đờ trên mặt, trong hốc mắt dường như đang chảy máu.
Cổ họng Triệu Thiên Dữ nuốt ực, bước chân có hơi cứng ngắc.
Quan Cảnh cong đôi mắt hồ ly nhìn anh ta, tay đặt lên vai Triệu Thiên Dữ: “Thật là khủng khiếp quá đi anh Thiên Dữ.”
Triệu Thiên Dữ dường như cứng lại, vẫn cố gắng nói: “Có ổn không?”
[Oái oái oái oái những con búp bê này thật là khủng khiếp oái oái oái, hộ giá bình luận.]
[Nhà mà của khu vui chơi Mộng Ảo nhất định đã được sửa lại, lúc người địa phương đến chơi căn bản không phải búp bê, đm.]
[Mẹ kiếp, lông gà dựng đứng lên hết rồi.]
Lộ Nhâm nhìn một chút, mặc dù rất nhiều búp bê nhưng mà số lượng búp bê cao cỡ nửa người lớn lại không có mấy con.
Hơn nữa, tỉ mỉ quan sát thì thấy sau lưng bọn họ đều có hình vẽ.
Mặc dù ánh sáng u ám nhưng mà loáng thoáng có thể thấy được trên vách tường có vật gì đó.
Một đường cong loằng ngoằng màu đen, giống như tay của một đứa trẻ thò ra, nhưng mà lại vẽ ra một bóng ma.
Bóng ma khổng lồ này cao đến tận trần nhà, chỉ có cao bằng nửa người, nhưng mà con nào con nấy đều không có ngũ quan, đủ các tư thế vặn vẹo, hoặc là mắt nhìn xuống đất hoặc là ngẩng mặt nhìn bốn người.
Lộ Nhâm sờ một cánh tay.
Mặc dù không phải là cậu sợ những thứ này nhưng mà mắt nhìn trợn ngược lên vẫn có một cảm giác sợ sệt khó tả.
Tiếp tục đi về phía trước.
Khắp nơi trong nhà đều là những món đồ đổ nát, những mảnh sứ vỡ rơi đầy trên đất, còn có các loại hài của trẻ con, còn có cái gì đó rất giống tay chân con nít, giống như là bị phân thân rồi rải đầy trên đất.
Ghế sofa trong phòng khách rách rưới, dường như là bị chém liên tiếp mấy đao giống như lúc vào Huyền Quan vừa rồi, bông gòn bên trong bị bay ra ngoài, bên trên vẫn còn một con búp bê vẫn luôn cúi đầu.
Lúc Lộ Nhâm đi ngang qua, còn có thể nhìn thấy con búp bê đó, nếu không phải nó không quá lớn thì cậu còn tưởng nó là do NPC của nhà ma giả trang.
Từ Huyền Quan bình an vô sự, vòng qua ghế safe đến phòng khách rồi hướng lên cầu thang, vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Chẳng qua là có những tiếng “Lộc cộc” đứt quãng mà thôi. Nhưng mà bởi vì từ lúc ở cửa vào vẫn luôn có những tiếng vang đứt quãng nên Lộ Nhâm cũng không coi ra gì, tự cho rằng đó là âm thanh nền của nhà ma.
Lúc này, Triệu Thiên Dữ mới thả lỏng bắp tay đang căng cứng của mình lại, anh ta cười: “Tôi nói rồi mà, cái nhà ma này cũng không có gì…”
“Khà khà khà khà.”
Trong căn phòng u ám truyền tới một trận cười.
Lời của Triệu Thiên Dữ nghẹn lại nơi cổ họng.
Ở đây nghe có vẻ là tiếng cười vọng lại từ xa. Con búp bê vốn vẫn cúi đầu trên sofa, sau tiếng cười kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Thê thảm đến nỗi không lỡ nhìn, xông thẳng về phía mọi người trong nháy mắt.
Con ngươi bị móc, chỉ còn lại hai hố đen thui, miệng cũng bị dao cắt, vô cùng dữ tợn, cùng với tiếng cười khanh khách quỷ dị kia, khiến cho lông gà dựng thẳng đứng hết cả lên.
[Phía chính phủ muốn làm cao có thể thông báo với tôi trước một tiếng, làm tôi dựng hết lông gà, sợ đến nỗi suýt chút nữa thì hồn bay phách lạc.]
Lộ Nhâm cảm thán: “Ồ, là điều khiển từ xa.”
[? ]
[Sao Lộ Nhâm lại bình tĩnh như vậy được…Tôi vừa bị con búp bê bị móc sạch mắt hù chết.]
[Không ổn rồi, đợi chút lại tới, hu hu hu sợ chết người ta rồi.]
Lộ Nhâm quan sát, cảm thấy không kinh khủng lắm mới thu hồi tầm mắt.
Tay Ân Bắc Lâm lập tức khoác lên bả vai cậu, từ lúc tiếng cười của búp bê kia phát ra cho đến khi oang oang trên đầu, hoàn toàn đứng yên, đầu ngón tay không hề xê dịch, không có chút sợ hãi nào.
Tôi rất sợ cái đếch gì chứ… Khóe miệng Lộ Nhâm co giật, lén nhìn Ân Bắc Lâm trong ánh sáng mờ ảo.
Ngay trước mặt người xem livestream cũng không sợ bị đánh giá là giả tạo sao…
Nhưng Lộ Nhâm nhìn lại, kinh ngạc nói: “Thầy Triệu, anh nóng ruột lên lầu thế à?”
Một mình Triệu Thiên Dữ đứng ở bên cạnh biệt thự cũ nát, ngay cả Quan Cảnh cũng tụt lùi một bước về sau.
Triệu Thiên Dữ cố gắng bình tĩnh ừ một tiếng.
Lộ Nhâm gật đầu, cho rằng Triệu Thiên Dữ muốn thể hiện mình can đảm: “Được, vậy lần này để Thầy Triệu đi trước đi."
Cầu thang lên lầu đó hẹp, chỉ có thể từng người đi qua một.
“…” Triệu Thiên Dữ khựng lại, hai giây sau, anh ta ho khan: “Cũng không phải là không được, nếu như cậu sợ thì đi sát bên người anh Triệu vào nhé.”
Quan Cảnh liếc nhìn hắn một cái, đôi mắt hồ ly cong lên, híp mắt cười nói: “Không phải Tiểu Lộ nói không sợ sao, cậu ở cuối cùng đi, để anh Thiên Dữ ở phía trước mở đường là được rồi.”
Triệu Thiên Dữ: "..."
Cuối cùng, từng người một đi lên cầu thang theo thứ tự Triệu Thiên Dữ Quan Cảnh Ân Bắc Lâm Lộ Nhâm.
Ánh sáng trong cầu thang rất tối, trên màn hình livestream hình ảnh đã biến thành đen thui, chỉ có máy quay hồng ngoại mới có ánh sáng màu xanh lá mờ mờ.
Tối thôi thì không sao, cái cầu thang lại dốc đứng, một bậc thang cũng khoảng nửa bắp chân.
“Anh, anh cẩn thận một chút.”
Lộ Nhâm mò tay vịn, không quên nhắc nhở Ân Bắc Lâm, tay trái của anh vẫn để sau lưng Ân Bắc Lâm: “Tôi ở sau đỡ cậu, cậu cứ đi từ từ.”
Đm, nếu như nam chính hụt một bước ngã xuống, với độ dốc như này thì cậu cũng xui xẻo bị kéo theo sao.
[Lộ Nhâm thật thân mật huhu]
[Anh ấy thương cậu ta thật.]
[Tôi lại bị đả kích rồi. Một đường hướng bắc cứ phát cơm chó như vậy, đúng là không muốn sống nữa mà.]
Chờ đến khi Lộ Nhâm đặt chân lên bậc cuối cùng, bỗng nhiên ầm một tiếng.
Cửa cơ quan khép lại, bốn người bị nhốt lại trong cầu thang hẹp.
[Mẹ, dọa bà sợ chết khiếp.]
[Sao tổ chương trình lại dùng phần chơi này để dọa người vậy trời.]
Lộ Nhâm cũng kiềm chế lại, suýt chút nữa thì thét lên thành tiếng nhưng không phải là sợ mà do tiếng “oang” ở sau lưng, cũng may là cậu nhịn lại được.
Phía trước bỗng truyền lại tiếng của Triệu Thiên Dữ: “Sao, sao vậy?”
Tiếng của anh ta có chút bối rối, âm lượng cũng không quá lớn. Lộ Nhâm vội vàng trả lời: “Không có gì, chỉ là cửa của cầu thang đóng lại rồi.”
[Chuyện này, chuyện này mà không có gì à?”
[Cảm giác Triệu Thiên Dữ cũng bị dọa hết hồn à.]
Hành lang cầu thang chật hẹp, bốn người chật vật đi qua, tiếp tục đi lên nhờ ánh sáng mờ mờ trong bóng tối.
[Đm nó, chỉ có một mình tôi cảm thấy cái âm thanh nền lộc cộc này càng ngày càng lớn sao?]
[Tôi cũng cảm thấy thế.]
[Đm thanh âm này thật là khủng khiếp, cảm giác giống như là có người cầm cái gì đó gõ lên sàn nhà vậy.]
[Đây rốt cuộc là âm thanh nền của nhà ma hay là NPC…]
[Tiêu rồi, tiêu rồi, tôi thật sự cảm thấy sợ hãi.]
Thật ra thì Triệu Thiên Dữ không khác những người đang xem qua màn hình là mấy.
Những âm thanh lộc cộc kia vẫn còn vang, cảm giác gần, lại giống như không gần.
Một người xông trận trước, lúc Lộ Nhâm đi trước còn không thấy gì, bây giờ chỉ còn lại anh ta, Triệu Thiên Dữ cảm thấy nghẹn nơi cổ họng.
Vừa nãy, con búp bê cười gắn vẫn còn ám ảnh trong đầu. Triệu Thiên Dữ tự an ủi mình rằng tất cả đều là giả, nguyên nhân chắc có lẽ là do ánh sáng mờ ảo. Người dựng đầy lông gà nhưng vẫn đi xuống từng tầng một.
Triệu Thiên Dữ có chút hối hận vì cổ áo sơ mi hôm nay mặc quá thấp, luôn cảm thấy từng trận rùng minh chui vào ngực mình.
Nhưng mà lúc này, trước mắt bỗng nhiên lóe lên một chút ánh sáng, ánh sáng mơ hồ giống như truyền tới từ phía chân trời vậy.
Lúc này, tinh thần Triệu Thiên Dữ phấn trấn trở lại: “Mọi người đi theo tôi, phía trước có ánh sáng.”
Cũng nhờ vậy là Triệu Thiên Dữ ba bước thành hai, chẳng mấy chốc đã đi hết cầu thang. Người phía sau cũng đi lên theo.
Ánh sáng kia giống như tia sáng mê hoặc lòng người.
Triệu Thiên Dữ cũng không phát hiện tiếng “lộc cộc” bên tai.
Âm thanh kia càng lúc càng gần, cũng càng ngày càng rõ,
Nhưng mà bốn người đều ở trên cầu thang, tiếng cót két của cầu thang khiến cho âm thanh này trở nên không rõ ràng.
Nhìn thấy ánh sáng càng ngày càng rõ, trên mặt Triệu Thiên Dữ không giấu nổi nụ cười, bước từng bước lớn.
Một giây kế tiếp, âm thanh lộc cộc ngày càng dồn dập.
Triệu Thiên Dữ: “…”
Anh ta nhìn lên theo bản năng.
Một con rối có khuôn mặt quỷ dị đang vui vẻ mỉm cười nhìn anh ta. Đó là một cô gái trên đầu vẫn còn chảy máu, cô gái nghiêng đầu đầy quỷ dị, đầu dường như song song với mặt đất. Ánh đèn mờ trên mặt đất hất lên làm cho gương mặt cô gái càng trở nên âm u đáng sợ.
Dây nhảy xuống mặt đất, đôi giày Marry Jane đỏ như máu gõ xuống mặt đất, thay phiên nhau phát ra tiếng “lộc cộc”, giường như một giây sau chúng định nhảy xổ ra.
Triệu Thiên Dữ: “…”
Triệu Thiên Dữ: “A a a a a…”
Anh ta thét lên chói tai, co chân chạy về sau.
Nhưng mà Triệu Thiên Dữ quên mất đây là hành lang hẹp, suýt chút nữa hụt bước, ngã lên người Quan Cảnh.
Quan Cảnh kêu lên, theo bản năng đỡ lấy anh ta, cơ thể bị nghiêng về sau theo quán tính.
Ngay lúc Triệu Thiên Dữ thét chói tai Ân Bắc Lâm đã quay người lại rồi. Khi nãy anh cau mày chuẩn bị đi tìm Lộ Nhâm thì sau lưng đụng phải cái gì đó.
Con ngươi Ân Bắc Lâm co rút lại.
Lộ Nhâm vẫn chưa lên bậc thang, hai mắt đen nhánh, không nhìn rõ gì cả. Lỗ mũi bỗng cảm thấy đau nhói như vừa đụng phải cái gì đó.
Đình đầu truyền đến hơi thở của nam chính tựa như khẽ kêu lên.
Lộ Nhâm: “…”
Cái này, đây là đụng vào cái gì thế.
Lộ Nhâm đưa tay sờ theo bản năng.
Cảm giác được là chất liệu bóng loáng của quần tây quen thuộc, khẽ nhấn xuống, rất cứng rắn, hình như là bắp đùi săn chắc của nam chính… Đm.
Sờ vao bắp đùi…
Vậy cái mà cậu đụng phải là chính giữa bắp đùi…?
Tay Lộ Nhâm run rẩy kịch liệt.