Lời này vừa nói ra, Lộ Nhâm bị bản thân làm cho nổi da gà.
Hiển nhiên hình như Ân Bắc Lâm cũng bị “lời nói bất ngờ” của cậu làm cho ngây ra một lát, tay nắm lấy mặt cậu bỗng thả lỏng hơn nhiều.
Hồi lâu sau, Ân Bắc Lâm cười nhẹ, từ nắm chuyển thành vỗ nhẹ mặt cậu, ý tứ không rõ ràng, “Cậu rất biết ăn nói nhỉ.”
Lộ Nhâm nhìn nụ cười của Ân Bắc Lâm, nuốt nước bọt.
Nói thật, Ân Bắc Lâm dưới ngòi bút của Đông Phương Chi Trúc không hay cười, đương nhiên, cười như không cười, cười mỉa mai thì vẫn biết nhưng mà giây này phút này đây, cười nhẹ là vô cùng hiếm thấy, nhiều nhất cũng chỉ có một nhân vật nữ trong “Hành trình của nam diễn viên xuất sắc nhất” có vinh dự ấy, được nhìn mãn nhãn.
Dưới văn phong học sinh tiểu học của Đông Phương Chi Trúc, mấy lần cười hiếm có của Ân Bắc Lâm đều được miêu tả như nhau... “Lúc này đây núi băng đã tan chảy, anh chỉ lộ ra nửa phần ý cười nơi khóe mắt, lại đủ để cảm hóa người khác.”
Bất kể xuân hạ thu đông quay phim gì, Ân Bắc Lâm cười là đều có gió xuân thổi qua, trước kia Lộ Nhâm đọc đều thấy rất cạn lời.
Nhưng mà bây giờ Ân Bắc Lâm thực sự cười nhạt trước mặt cậu, đôi mắt phượng kia cong cong đẹp xinh, bỗng khiến trái tim Lộ Nhâm hẫng một nhịp.
“Được.” Giọng điệu Ân Bắc Lâm uể oải, giọng nói lại rất hay, “Là một đồ chơi, cậu giác ngộ rất hay.”
“Nếu đã như vậy thì cậu theo tôi đến đoàn phim đi.”
Lộ Nhâm, “...”
Hả?
Sao tự dưng lại đoàn phim?
Nhưng mà Ân Bắc Lâm tự dưng nhắc đến, cậu đúng là nhớ ra hình như có một đoàn phim.
Lộ Nhâm nhớ, gần đây trong chương mới ra của Đông Phương Chi Trúc, Ân Bắc Lâm vẫn đang quay một bộ điện ảnh hơi hướng trinh thám, đã sắp tới giai đoạn đóng máy rồi.
Nhưng mà vì gần đây Đông Phương Chi Trúc có quá nhiều nước đi không ngờ tới, nào là bia đỡ đạn là gay, nào là hợp đồng hôn nhân, còn gì mà chương trình hẹn hò nữa, Lộ Nhâm suýt thì quên mất cái này luôn.
Bây giờ Ân Bắc Lâm nhắc tới, cậu cũng nhớ tới rồi.
Tình tiết thì Lộ Nhâm lại nhớ, là một vụ án giết người liên hoàn nhưng mà hung thủ gây án không chỉ có một, trong phim Ân Bắc Lâm đóng vai kẻ giết người bị tình nghi nhất.
Phim của bản thân cậu lại hơi mơ hồ.
Nhưng mà trí nhớ của nhân vật thuộc dạng “bút thông minh tiểu thiên tài”, thắp ở đâu sáng ở đó.
Ân Bắc Lâm nói như vậy, trong trí nhớ của nhân vật cũng có một chỗ sáng lên.
Hình như cậu kéo quan hệ nên mới có một vai nhỏ nhoi chưa đầy một phút trong bộ phim điện ảnh quy tụ dàn diễn viên khùng này, còn diễn vai một tên biến thái.
...Nhưng mà hình như hôm qua cậu quay xong cảnh rồi.
Lộ Nhâm không hiểu Ân Bắc Lâm dẫn cậu tới đoàn phim làm gì.
Nhưng mà nếu Ân Bắc Lâm đã nói như vậy thì cậu cũng ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng.
Lộ Nhâm cũng hết cách.
Với tư cách là một độc giả theo dõi “Hành trình của nam diễn viên xuất sắc nhất” suốt hai năm, cậu hoàn toàn biết rõ Ân Bắc Lâm là nam chính có tính cách như thế nào.
Đông Phương Chi Trúc nhào nặn tính cách cho Ân Bắc Lâm, ở trước mặt người khác thì lạnh lùng kiêu ngạo, đương nhiên sẽ khiến cho nhiều ông lớn, tiền bối nam không vui, bị nói xấu thậm chí bị tính kế, cuối cùng đều không có kết cục tốt...
Dù sao cũng là truyện nam tần, nếu như nhẹ nhàng với mấy bia đỡ đạn thì vui thế nào được?
Điều này khiến cho Ân Bắc Lâm như thượng đế vậy, là trung tâm của vũ trụ.
Cho dù quyền quý hay toan tính, chỉ cần có ý đồ làm hại nam chính thì đều không có kết cục tốt đẹp, dù cho có chạy tới chân trời góc bể.
Xuyên vào thế giới quan như vậy, cậu không quỳ thì ai quỳ?
Cậu không biết hợp đồng đồ chơi có nghĩa là gì, nhưng mà bia đỡ đạn nhảy múa trước mặt nam chính như cậu đây, không thật thà một chút thì sao có thể rửa sạch hình tượng của bản thân trong lòng Ân Bắc Lâm được!
Nhưng mà cậu ngoan ngoãn như vậy cũng có lợi.
Hình như Ân Bắc Lâm rất hài lòng với thái độ của cậu, mặt lại bị nắm lấy.
Lần này nắm rất mạnh, mặt Lộ Nhâm toàn là thịt, bị nắm như vậy liền không chịu nổi mà nghiến răng nghiến lợi.
Giây tiếp theo liền nghe thấy một tiếng cười trầm thấp như ảo giác vậy.
Giọng cười thu hút, cả người Lộ Nhâm run lên vô ý nhìn Ân Bắc Lâm.
Ân Bắc Lâm rút tay lại, ôm ngực liếc cậu...
Bộ dáng lạnh lùng như núi băng ấy, không thể cười được!
Nhưng mà nam chính đúng thật là... Mặc đồ ngủ thôi mà cũng ghê gớm đến như vậy sao?
Lộ Nhâm bóp bóp mặt, lúng túng cười, “Anh Lâm, em muốn đi tắm cái đã.”
“Được,” Ân Bắc Lâm ôm ngực liếc cậu, “Hai mươi bảy phút sau đi ra ngoài.”
...Hai mươi bảy phút không phải nửa tiếng sao?
Lộ Nhâm lẩm bẩm, nhưng mà vẫn gật đầu, “Nhất định hai mươi lăm... Không, hai mươi phút sau đã ra rồi!”
Cánh cửa đóng lại.
Cuối cùng, phòng tắm chỉ còn lại một mình bản thân.
Phòng khách sạn của nam chính, phòng tắm cũng lấp lánh nguy nga, Lộ Nhâm ngồi trên thành bồn tắm nhìn thiên thần nhỏ đầu rồng bằng thủy tinh hai giây.
Lộ Nhâm lại cảm thấy không có tiếng động thì không ổn nên vội vàng kéo cánh thiên thần nhỏ ra, tiếng nước chảy “róc rách” vang lên.
Lộ Nhâm cúi đầu ngồi trên thành bồn tắm, thở dài.
Chuyện hôm nay có ảo diệu ly kỳ.
Lộ Nhâm đau khổ nghĩ, một phút như một năm vậy, đúng là tổn thọ mà đm.
Xoa mặt một cái, Lộ Nhâm đứng phắt dậy bò đến cái gương trước kệ mà soi cẩn thận.
Năm giây sau lại nản lòng cúi đầu.
Mặc dù trong đoạn video mà cậu xem trước đó, nhân vật giống hệt mình, nhưng khi cậu soi gương cẩn thận – đúng là vẫn giống hệt nhau.
Lộ Nhâm cảm thấy hơi buồn rầu.
Chàng trai trẻ tuổi đẹp trai trong gương cũng u sầu.
Nếu đã xuyên qua rồi thì tại sao không thể đổi một cơ thể nam tính hơn hả, cậu cũng không cần mày kiếm mắt phượng đầy sao như Ân Bắc Lâm, nhưng mà ít nhất, ít nhất cũng nam tính chút chứ...
Lộ Nhâm cạn lời vò tóc.
Gần chạm vai luôn rồi... Đối với một thằng con trai, mái tóc này dài quá!
Nhưng lúc này, vài ký ức chợt hiện về trong tâm trí cậu.
Lúc sau, khóe miệng Lộ Nhâm mấp máy. Cuối cùng cậu cũng biết làm cách nào mà nhân vật này chen chân vào đoàn phim của Ân Bắc Lâm rồi.
Nhân vật này vốn học chính quy nhưng mà cũng gần giống kiếp trước của cậu, không có chỗ dựa, hình tượng cũng kiểu như chàng trai xinh đẹp trắng trẻo.
Nhưng không giống như Lộ Nhâm, kỹ năng diễn xuất của nhân vật này không hề ổn.
Hình như hắn ta cũng không phải vì đam mê diễn xuất nên mới vào giới giải trí, công ty cũng chỉ quan tâm quảng cáo, trước kia có giúp hắn ta nổi lên trong một chương trình tuyển chọn, giữa đường thì rút rồi nhân lúc nổi tiếng có đóng một bộ phim mạng.
Nhưng mà bộ phim đó lại không nổi, với lại hắn ta cũng bị giễu cợt một trận vì diễn xuất cứng đơ của mình.
Nhưng tình cờ, bộ phim đó cũng có một tình tiết giả nữ - tuy nhân vật này diễn đơ nhưng dù sao cũng còn cái mặt, video giả nữ một phút ngắn ngủi được fan cắt ghép lại đột nhiên nổi lên.
Kể từ đó, công ty liền nhắm vào điểm này.
Đó là để hắn ta theo phong cách “mỹ nam yêu quái”, “đẹp phi giới tính”, khi lên thảm đỏ toàn kẻ mắt màu đen, mặc đồ tây lưới đen,…
Nghĩ đến cơ thể của bản thân mặc những đồ như trai bao kia, thâm chí còn có váy dài.
Lộ Nhâm không biết làm sao mà che mặt lại, tai đỏ bừng.
Mỗi ngày đều ăn mặc lạ lùng như vậy, tuy rằng nổi tiếng, nhưng hắn ta có tiếng xấu trong ngành, lại còn là nổi tiếng vì tin xấu nên trên mạng có vô số người mắng hắn.
Lộ Nhâm ủ rũ thở dài, ngày nào cũng bị mắng là ẻo lả, là tên thái giám không có cái ấy, chẳng trách tâm lý hắn lại biến thái đến mức muốn đè Ân Bắc Lâm...
Nghĩ đến đây, nước lại khéo đầy rồi, Lộ Nhâm vội vàng đẩy cánh thiên thần, lại.
Lộ Nhâm lắc đầu.
Quên đi, đừng đồng cảm với hắn nữa.
Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu... cũng không phải cái cớ để làm tổn thương người khác.
Lộ Nhâm ngồi vào bồn tắm.
Bị hơi ấm bao quanh khiến cả người có cảm giác được chữa lành, Lộ Nhâm hít một hơi sâu rồi nằm xuống trong nước.
Còn chưa ấm người được mấy giây cậu lại trồi lên.
Lau hết nước trên mặt xong, Lộ Nhâm lại thở dài.
Cậu là người có thể thích ứng rất nhanh, nếu đã vậy thì chịu thôi.
...Với lại ở thế giới của nhân vật cũng nên chết rồi.
Lộ Nhâm thở dài một tiếng, có chút phiền muộn.
Mặc dù chuyện hôm qua hơi đứt đoạn nhưng mà cậu vẫn nhớ những gì đã xảy ra với mình.
Gian hàng ăn ngoài trời khách sạn Hoành Điếm cứu chú mèo chết đuối, loại chuyện cạn lời khắp hotsearch không thấy ý tốt nào lại rơi xuống người cậu, quả thật là xui xẻo.
Nghĩ đến đây, đầu Lộ Nhâm nặng nặng, ủ rũ thở dài một hơi.
Nhưng lần này, cậu không khỏi rít lên.
Ban nãy cổ không có cảm giác gì, bây giờ thư giãn rồi ngâm nước lại thấy hơi đau.
Lộ Nhâm gãi vai nhìn lại, mới phát hiện bên trái cổ có vết đỏ, còn có chút máu...
Hắn bị côn trùng cắn à?
Nhưng không còn thời gian ngây ra nữa, nói là hai mươi phút rồi ra, Lộ Nhâm nhanh chóng lau người, lắc đầu hai cái rồi ra khỏi bồn tắm.
Đm, Lộ Nhâm lúng túng đứng trong phòng tắm, chỉ có khăn tắm của khách sạn.
Nhưng lúc này cậu mới nhớ ra, hình như quần áo của cậu bị bẩn, trong phòng tắm trừ áo ngủ của Ân Bắc Lâm ra cũng không có quần áo.
Lộ Nhâm quấn khăn tắm quanh thân dưới, do dự một chút liền hé cửa ra, vừa định nhờ Ân Bắc Lâm lấy một bộ quần áo.
“Bắc lâm, rốt cuộc là cậu nghĩ thế nào vậy?”
Lộ Nhâm, “…!!!”
Đm! Tiếng phụ nữ!
Cửa phòng tắm vừa bị hé ra liền nhanh chóng đóng lại.
Lộ Nhâm đứng ở bên cửa, nhìn thân dưới quấn khăn tắm, ngượng ngùng không dám ra cũng không dám vào.
Ân Bắc Lâm thoáng liếc thấy cảnh này, khóe miệng hơi cong.
“Bây giờ cậu đã có được danh hiệu nam diễn viên xuất sắc nhất rồi,” Giọng nói của người phụ nữ có chút mệt mỏi, “Cũng không thể không có tin đồn như hồi mới ra mắt.”
Lộ Nhâm động đậy tai, lại nghe thấy người này nói, “Chị đã bàn bạc với bên truyền thông rồi."
"Ý bên Lạc Cửu Ca cũng rất rõ ràng, trước mắt hai người mới vừa lấy được danh hiệu diễn viên xuất sắc nhất, bây giờ có chút tin đồn cũng là chuyện hay."
“Nếu cậu thấy được thì đợi lát nữa bên Lạc Cửu Ca sẽ cho người qua đoàn phim thăm.”
Lúc này cậu mới nhận ra người này chắc là quản lý của Ân Bắc Lâm, Hoàng Oanh.
Các nhân vật nữ trong truyện của Đông Phương Chi Trúc hầu như đều là hậu cung của Ân Bắc Lâm, hoặc là hậu cung ngầm. Trong truyện, Hoàng Oanh là nhân vật nữ chính diện hiếm hoi, tuy không được miêu tả nhiều về vẻ ngoài nhưng mà là hình tượng sấm rền gió cuốn.
Với tư cách là người đại diện, trong giai đoạn đầu Hoàng Oanh đã ngăn cho Ân Bắc Lâm không có bất kỳ tin đồn nào, nhiều độc giả trong phần bình luận còn đặt câu hỏi liệu có phải Hoàng Oanh có ý với nam chính hay không.
Tuy nhiên, theo sự phát triển của nội dung, Hoàng Oanh và Ân Bắc Lâm giống như đồng nghiệp hơn, thực sự không có mối quan hệ mập mờ nào giữa hai người, chỉ là cộng sự mà thôi.
Sau khi nghe xong ý của Hoàng Oanh, tai Lộ Nhâm động đậy rồi bừng tỉnh.
Thì ra Hoàng Oanh muốn tạo tin đồn cho Ân Bắc Lâm với Lạc Cửu Ca?
Cũng không phải vô lý, trước khi Đông Phương Chi Trúc cua xe thì Lạc Cửu Ca và Ân Bắc Lâm cũng gần như là CP chính.
Các khác thì không nói nhưng mà Lạc Cửu Ca là nhân vật nữ hiếm hoi có tên ba chữ, những chương trước, Đông Phương Chi Trúc còn viết không ít cảnh hai người là đối thủ đồng điệu về tâm hồn.
Vốn dĩ bộ truyện này cũng sắp kết thúc rồi, bản thân cậu cũng suýt nữa thì cho rằng Lạc Cửu Ca là nữ chính chính thức rồi, kết quả đột nhiên lại nhảy ra một cái hợp đồng hôn nhân.
Nhưng mà nghĩ lại, hợp đồng hôn nhân kia quá nửa là viết ra cho cái bia đỡ đạn cậu rồi.
Hạ thuốc thất bại bị Ân Bắc Lâm bắt quả tang, còn gian trá tung tin Ân Bắc Lâm là gay nên mới làm cho trên mạng sôi sùng sục, đều là tin Ân Bắc Lâm là gay.
Sau đó Đông Phương Chi Trúc liền tùy tiện để Ân Bắc Lâm tìm một nữ diễn viên mới làm hợp đồng hôn nhân, còn chuẩn bị cùng tham gia chương trình yêu đương.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lộ Nhâm mấp máy.
Nam diễn viên xuất sắc tham gia chương trình yêu đương, vậy mà Đông Phương Chi Trúc cũng nghĩ ra.
Nhưng mà dù sao đi chăng nữa! Bây giờ bia đỡ này cũng quỳ rồi, đừng nói lan tin gì đó, cậu thành thật vô cùng được chưa?!
Lộ Nhâm cởi trần lắc lắc đầu, Hoàng Oanh lo lắng quá rồi.
Với lại đừng nói Ân Bắc Lâm gay nữa, bản thân cậu là một trai thẳng in đậm, sao có thể đi tung tin Ân Bắc Lâmlà gay chứ...
Kết quả ngay giây sau, bản thân đã bị Hoàng Oanh điểm danh.
“Lát qua đoàn phim, cậu nhất định phải cẩn thận với người mới tên Lộ Nhâm kia đấy.”
Sau cửa phòng tắm, Lộ Nhâm đờ mặt.
“Người này thủ đoạn thấp hèn, giả vờ tốt bụng, chỉ thích đi đường ngang ngõ tắt.”
Giọng nói của Hoàng Oanh hiện rõ vẻ ghét bỏ, “Tên Lộ Nhâm kia vốn là chuyên gia ăn vạ, ảnh hôm qua cậu ta đưa cậu về là bọn họ tự tìm người chụp, cậu có biết hôm nay họ mua bao nhiêu hotsearch về gay để lừa cậu không?”
“Tóm lại đừng có dẫm vào vũng nước bẩn này,” Giọng điệu của Hoàng Oanh lạnh lùng dứt khoát, “Chị nghi Lộ Nhâm này sắp xếp tay săn ảnh trong đoàn phim.”
“Thủ đoạn thấp hèn” Lộ Nhâm, “...”
Cứu với!! Nhân vật này không phải tự tìm đường chết chứ?
Lộ Nhâm vắt óc nhớ lại ký ức của hắn, nhưng không có gì sáng lên cả, không nhớ ra cái gì.
Khi đó Đông Phương Chi Trúc chẳng viết gì, hay lắm, chẳng lẽ hắn cũng gây án sao?
Xong rồi, trước mắt Lộ Nhâm tối sầm, thầm nghĩ: Ân Bắc Lâm đang nghĩ cậu thế nào đây... Gây ra chuyện này không phải đẩy cậu vào đường chết sao?
Hoàng Oanh chau mày, “Bắc Lâm, cậu nói xem để chị còn tính, chuyện của Cửu Ca cậu định tính sao?”
“Chẳng tính sao.” Ân Bắc Lâm thờ ơ, “Nhưng mà mấy cái tin đồn mà thôi tôi không cần bên cô ấy làm gì cả.”
Hoàng Oanh ngây người.
Vừa muốn nói gì đó, Ân Bắc Lâm lại cụp mắt xuống, kiêu ngạo nhìn đồng hồ.
“Hai mươi phút rồi.”
...Hai mươi phút rồi?
Hoàng Oanh không biết bây giờ Ân Bắc Lâm nói chuyện thời gian là có ý gì.
Hai giây sau, cửa phòng tắm im lặng từ từ hé ra một đường nho nhỏ.
Cái người tên Lộ Nhâm “thủ đoạn thấp hèn”, “giả vờ tốt bụng” bị cô coi thường kia lộ ra cái đầu ươn ướt, bên trên ở trần, bên dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, nhìn ra cô từ khe cửa.
“Chào cô.”
Nói xong, giống như làm chuyện gì không muốn người khác thấy vậy, khuôn mặt xinh xẻo thanh tú còn đỏ lên.
Hoàng Oanh, “...”
Hoàng Oanh, “...”
Cô có chút hoang mang.