Bạch Lợi cười mỉm nhìn anh ta, ngay trước mặt ống kính máy quay phát sóng trực tiếp, cho dù trong lòng Trần Tư Vũ vô cùng tức giận cũng không có cách nào khác, gượng cười đồng ý, cuối cùng cùng với người quản gia đó đi tới đi lui di chuyển bốn lần.
Trần Tư Vũ rất khó chịu, rõ ràng thu xếp hành lý là việc mà mấy người vệ sĩ kia nên làm, lại để cho anh ta làm là như nào?
Mặc dù những vali này đều có bánh xe có thể kéo đi nhưng sau mấy chuyến, đến lượt cuối cùng nhấc lên cũng thấy nặng, anh ta cũng chỉ là ra cái vẻ mệt mỏi, cực khổ.
Nhưng bây giờ mặt trời vừa nhô lên cao hơn chút, đi tới đi lui như vậy, Trần Tư Vũ lo lắng lớp make-up trên mặt mình bị trôi mất.
Hơn nữa, người quản gia đó dường như là cố ý vậy, rõ ràng đồ phải dùng hai tay mới có thể nhấc được. Cậu ta còn nhấn mạnh xách một tay khiến cho anh ta giống như một con gà yếu ớt vậy.
Trong lòng Trần Tư Vũ rất bất mãn nhưng trên mặt vẫn phải làm nét giống như không phải chuyện gì quá khổ cực.
Trên bình luận, những fan hâm mộ của anh ta cũng đều cảm thấy bất bình thay anh ta.
[Hứa Thanh Thanh, lớn như vậy rồi mà bị khuyết tật sao? Đứng yên một chỗ không chịu động tay động chân gì?
[Cục cưng nhà chúng tôi tốt bụng còn bị mấy người bắt nạt, tốt bụng nhầm chỗ mà.]
[Tư Vũ quá lương thiện rồi, nếu là tôi chắc chắn sẽ không dễ nhịn cục tức này đâu.]
Không chịu đựng được nữa, cũng không ít người vốn dĩ đã không thích Trần Tư Vũ cũng không nhịn được mà bình luận.
[Không đúng rồi nha, Trần Tư Vũ tự tới, rõ ràng là cậu ta nói muốn giúp một tay mà, sao vào miệng mấy người lại thành bị ép buộc lao động khổ sai vậy?]
[Cái vali này cũng có nặng mấy đâu, tôi thấy người quản gia dùng có một tay đã nhấc bổng lên rồi.]
[Tôi không thích Hứa Thanh Thanh, nhưng mà có phải cục cưng của mấy người diễn sâu quá rồi không! Thanh niên hai mươi ba hai mươi tuổi, coi cậu ta là con nít ba bốn tuổi hả? Chỉ có mấy cái vali hành lý thôi, không cần phải nói như anh ta chịu thiệt thòi nhiều thế đâu.]
Trần Tư Vũ leo lên leo xuống, mồ hôi cũng chảy rồi, Hứa Thanh Thanh ở đối diện đứng che ô hóng mát, làm bộ dạng tiểu thư cành vàng lá ngọc.
Nhìn thấy một màn này, lúc anh ta đi tới, trong lòng cũng không nhịn được thầm chửi rủa.
Lúc nào, trong đám người vây quanh lại xôn xao, Hứa Thanh Thanh và Trần Tư Vũ cùng ngẩng đầu theo bản năng, phát hiện lại có khách quý đến.
[A, có phải là Lâm Gia của chúng ta đến không?]
[Cửu Nhi ha ha ha Cửu Nhi của ta.]
Máy quay nhắm chuẩn, người đến không phải là n Bắc Lâm mà là Nhiêu Manh Manh và Lạc Cửu Ca.
Nhìn quan hệ của hai người bọn họ không tệ, hai mỹ nhân vừa đi vừa mỉm cười, thu hút máy quay trong sân bãi.
Thấy nhiều người đến như vậy, Trần Tư Vũ mặc kệ Hứa Thanh Thanh, lập tức đến nhiệt liệt nghênh đón.
“Chào các tiền bối.” Trần Tư Vũ cười cười nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, tôi là Trần Tư Vũ của Thiếu niên như quang.”
“Tư Vũ mà còn phải giới thiệu sao?” Nhiêu Manh Manh cười dịu dàng nói: “Đương nhiên mọi người đều biết Thiếu niên như quang rồi, chào cậu.”
Trần Tư Vũ nghe thấy như vậy, trong lòng vô cùng thoải mái.
Nhưng liếc mắt nhìn Lạc Cửu Ca ở bên cạnh, phát hiện ra cô ta cũng chỉ từ tốn gật đầu một cái.
Dáng vẻ không để ý đến anh ta của Lạc Cửu Ca khiến cho trong lòng anh ta lập tức cảm thấy bất mãn.
Một ảnh hậu minh tinh thảm đỏ thích cọ nhiệt thôi mà, Trần Tư Vũ âm thầm nghiến răng, còn không biết làm người bằng Nhiêu Manh Manh.
Nhưng thật tình, Lạc Cửu Ca cũng không hứng thú lắm với Trần Tư Vũ. Cô ta còn nghĩ rằng khách mời bí ẩn có thể kết đôi với cô ta nhưng mà người này vừa nhìn đã biết là đi theo cùng một con đường với Lộ Nhâm, bỗng chốc khiến cô ta cảm thấy không đánh giá cao.
Mà lúc này, Châu Tử Xuyên cũng đã tới.
Ánh mắt Trần Tư Vũ sáng lên.
Bây giờ Châu Tử Xuyên đang rất hot, nếu anh có thể xào couple với Châu Tử Xuyên thì làm mấy chuyện kia cũng đáng.
Nghĩ như vậy, Trần Tư Vũ lại đi đến bên cạnh Châu Tử Xuyên.
[Trần Tư Vũ sao lại cứ như bươm bướm bay loạn xạ đến chỗ những bông hoa thế này.]
[Hoa hồ điệp? Yêu bướm hả?]
[Tư Vũ là người nhiệt tình được không? Chẳng lẽ phải đứng bất động giống như Hứa Thanh Thanh thì mấy người mới hài lòng à.]
[Mùi thảo mai trên người anh ta thật khó chịu…]
Châu Tử Xuyên rất cởi mở chào hỏi anh ta: “Lộ Nhâm, tới sớm vậy.”
Trần Tư Vũ: “…”
Trần Tư Vũ nghiến răng, cố nặn ra một nụ cười: “Tử Xuyên, tôi là Trần Tư Vũ.”
[Phụt, cũng lúng túng quá rồi nha.]
[Trình độ nói kháy của Châu Tử Xuyên thật đỉnh]
“À, là Tư Vũ à.” Châu Tử Xuyên hơi sửng sốt, vội vàng lấy trong túi ra một chiếc kính mắt gọng đen kiểu dáng mới nhất, cậu ta gãi đầu nói: “Không có đeo lens nên mắt tôi hơi khó nhìn.”
“Mới vừa cảm thấy không đeo kính cũng tương đối đẹp trai đấy, ha ha ha.” Châu Tử Xuyên hào sảng vỗ vai Trần Tư Vũ: “Nhận nhầm rồi, xin lỗi nha.”
Trần Tư Vũ: “…”
Trần Tư Vũ: “Không sao ạ.”
[Tôi muốn thấy Lâm Gia a a a a! Lâm Gia lại đến áp chót sao?]
[Lộ Nhâm cũng không đến, hơn nữa còn có mấy người khách mời bí ẩn nữa.]
[ Từ Mẫu đúng là biết đập chậu vào mặt mà, bao nhiêu tiền bối ở đây mà anh ta cũng không biết xấu hổ để cho nhiều người phải chờ đến vậy ư? Trần Tư Vũ với anh ta cũng sêm sêm nhau còn đến từ rất sớm, trái lại anh ta thì hay rồi, để cho mọi người phải chờ.]
[CL hơn Trần Tư Vũ một chút chứ, dù gì CL cũng có một vài tác phẩm rồi.]
Lúc này, trong livestream bỗng truyền tới tiếng thét chói tai của một fan hâm mộ.
Ống kính chĩa qua, từ xa xa một chiếc coupe gầm cao chạy lại, hai người bước xuống, là n Bắc Lâm và Lộ Nhâm.
Bình luận yên lặng một hồi, một lúc sau, từng mảng từng mảng bình luận bùng nổ.
[Mẹ nó, CL thật sự đến cùng Lâm Gia.]
[Sáng sớm, Một đường hướng Bắc đã làm tôi phát nổ rồi, sôi sục.]
[Đm, quan hệ của Lâm Gia và Lộ Nhâm thật sự tốt vậy sao? Tôi thật sự vẫn cho rằng là Từ Mẫu thổi phồng, đánh bóng tên tuổi thôi…]
[Rốt cuộc trên lầu hai có nhìn thấy kì đầu tiên không vậy, nhìn xong thì sẽ không còn nói thổi phồng nữa]
n Bắc Lâm và Lộ Nhâm cùng nhau xuống xe, hai người một trước một sau đi tới.
Hiếm thấy n Bắc Lâm mặc quần tây màu xám khói, trên người mặc một chiếc sweater dài tay vô cùng đơn giản theo phong cách đậm chất anthflow.
Lộ Nhâm đi theo bên cạnh anh, theo sau một hai bước, mặc quần dài và áo khoác bò màu đen, phô bày hết những đường cong cơ thể, đúng là một thiết kế đem lại cảm giác kín đáo, nhìn lại lại có tinh thần của thanh niên, có một cảm giác phóng khoáng không thể diễn tả thành lời.
Trên mạng tranh nhau thảo luận sôi nổi, Lộ Nhâm hoàn toàn không biết.
Cậu cũng không biết bây giờ đang phát sóng trực tiếp, cùng với Lộ Nhâm ở phía sau vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn fan hâm mộ đối diện.
Lúc chưa xuống xe, Lộ Nhâm lập tức phát hiện ra ở đối diện bị một vòng người vây quanh. Đến khi xuống xe, nghe những fan hâm mộ kia hò hét đến khàn cả giọng, Lộ Nhâm có chút khiếp sợ.
Cậu nghe thấy tên của mình.
Lúc đầu Lộ Nhâm còn tưởng là ảo giác, liếc mắt nhìn một cái lập tức cảm thấy sững sờ.
Lại còn đang gọi tên anh nữa chứ.
Lộ Nhâm nhìn lại, động tác của những fan hâm mộ đang cầm poster kia càng điên cuồng hơn, phe phẩy để anh để ý đến hướng của mình.
Lộ Nhâm trợn mắt, há hốc mồm nhìn những poster kia, mấy cái đều viết cái gì mà “Một đường hướng Bắc”, “Nhâm thủy thuộc Bắc”.
Mặc dù không hiểu là gì nhưng mà ít nhất những poster trên tay những fan hâm mộ này đều là nền màu hồng, chữ màu hồng, vẽ bong bóng và trái tim mơ mộng, còn có vài ngôi sao có cảnh nho nhỏ gì đó. So với những tờ giấy trắng mực đen ghi “Từ Mẫu biss” “Cút ra khỏi giới giải trí” trước kia thì thấy ấm áp hơn nhiều.
Lộ Nhâm nhìn, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, chào hỏi với những người hâm mộ xong thì những fan hâm mộ ở bên kia càng gào thét lớn tiếng hơn.
Cậu tương tác rất nghiêm túc, ngay cả n Bắc Lâm ở ngay cả trước mặt cũng không phát hiện ra dừng lại lúc nào, vẫn muốn đi thẳng về phía trước. Vẫn là nam chính đưa tay ra kéo cậu lại.
n Bắc Lâm liếc nhìn anh.
“Không thèm nhìn đường à.”
Lộ Nhâm sờ mũi, hơi ngượng ngùng cười trừ: “Không chú ý, không chú ý.”
Nhưng cũng thật kì lạ, n Bắc Lâm vừa kéo tay cậu một tí thôi mà những fan hâm mộ kia lại hò hét lớn tiếng hơn.
Cậu nhìn lại, có rất nhiều người đã tới, còn có cả gương mặt mới không mấy quen thuộc.
Anh chàng thanh tú mới nổi đó vẫn nhìn chằm chằm vào quần áo trên người anh ta.
Lộ Nhâm dành cho anh ta một cái nhìn khiếp sợ, không kìm chế được nuốt nước bọt, sau đó lập tức chào hỏi: “Chào anh, tôi là Lộ Nhâm…” Dừng lại mấy giấy, thấy người đối diện không có ý định nói, Lộ Nhâm có chút nghi ngờ: “À, anh là…?”
[Phụt, ha ha Trần Tư Vũ thật thê thảm, cái dáng vẻ vô tội này của Từ Mẫu đúng là kĩ năng diễn xuất đỉnh của chóp.]
[Cả người Trần Tư Vũ cũng cứng đờ lại cười chết mất, CL hỏi anh ta là ai cũng thật nực cười quá đi.]
[Chậc, hai người bọn họ cùng ra mắt từ một chương trình tạp kĩ… Cứu a, có điều Thiếu niên như quang cháy khét thành như vậy cũng là một loại bản lĩnh]
Trần Tư Vũ: “…”
Trần Tư Vũ nghiến răng nghiến lợi, toàn thân vừa đau vừa bực, lửa giận bừng bừng.
Có quỷ mới biết Lộ Nhâm lại trực tiếp đến thiết kế.
Không biết cậu đã lên kênh nào để nhận được trang phục cao cấp trong show diễn năm nay của Bottevatta, chỉ một chiếc áo mặc bên trong thôi cũng đắt hơn nhiều trang phục từ đầu đến chân của anh ta.
Điều càng làm cho Trần Tư Vũ tức chết chính là Lộ Nhâm lại không biết xấu hổ như vậy.
Giả vờ không quen biết anh ta? Trần Tư Vũ nổi giận đùng đùng, rõ ràng trước đó lúc vẫn còn ở Thiếu niên như quang bọn họ có từng gặp nhau. Hơn nữa, khi đó anh ta ở top cao còn Lộ Nhâm cũng chỉ là một thí sinh đội sổ sắp bị loại. Mặc dù không có mấy lần nhưng mà sao Lộ Nhâm có thể không quen biết anh ta.
Cái này chính là cố ý mà.
Đối mặt với sóng truyền hình trực tiếp, trong lòng Trần Tư Vũ cũng rất tức tối. Hay lắm, xem ai chơi lại ai.
Biểu cảm của chàng trai đối diện có chút hơi cứng nhắc: “Lộ Nhâm, cậu nói đùa sao?”
Ánh mắt Lộ Nhâm sững sờ: "Hả?"
Anh ta nhìn đầy thương cảm nói: “Lúc trước trong chương trình, mặc dù cậu bị loại ở nửa đường nhưng mà nói thế nào thì chúng ta cũng sống chung một thời gian không ngắn, sao cậu có thể không nhớ ra tôi được chứ hả?”
Trong lòng Lộ Nhâm gợn sóng, đầu vì mấy lời vòng vo của anh chàng này mà rối não.
Đã rất lâu rồi không nghĩ đến, mãi một lúc lâu sau kí ức về “Ngày tươi sáng” mới lóe lên. Lộ Nhâm nuốt nước miếng lắc đầu: “Không có không có, tôi mới quên một chút…”
“Cậu là Từ Mạnh Dương sao?” Ánh mắt Lộ Nhâm sáng lên, liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không kịp nhớ ra…”
Từ Mạnh Dương là một trong những thành viên hot nhất của Thiếu niên như quang nhưng cuối cùng lại không lựa chọn thành lập nhóm nhạc mà một mình solo.
Trần Tư Vũ: "... Không phải."
Lộ Nhâm: "..."
Nhớ ra rồi.
Lộ Nhâm yếu ớt lại hỏi một lần nữa: "Vậy là Triệu Duy sao..."
Trần Tư Vũ: "…"
Lộ Nhâm nhìn biểu cảm không đúng của anh ta, còn muốn nói tiếp: " Vậy là Trịnh…”
Lời còn chưa nói hết, chàng trai đối diện bỗng nhiên lớn tiếng cắt lời: "Được rồi!"
Lộ Nhâm sững sờ, sau đó liền nghe từ trong miệng anh ta thốt ra ba từ: “Tôi là Trần Tư Vũ.”
Lộ Nhâm có hơi ngượng ngùng, "Trần, Trần Tư Vũ sao?"
Lộ Nhâm nhớ lại dáng vẻ của anh ta trong kí ức, cảm khái nói: " Xin lỗi, cậu thay đổi nhiều quá.”
“Bây giờ thật đẹp trai mà.” Lộ Nhâm thật lòng khen ngợi: “Vừa rồi quả thật có không nhận ra nổi.”
Trần Tư Vũ: "..."
Thiếu chút nữa Trần Tư Vũ muốn đánh Lộ Nhâm bất tỉnh nhân sự.
Không giống như Trần Tư Vũ đang cố gắng giữ hòa khí, toàn bộ bình luận trên livestream đều bị dòng chữ “Ha ha ha ha ha ha” lấp đầy,
[Không hổ danh là CL, ngạo mạn, ha ha ha hô hô hu hu, kể toàn bộ những người đã ra mắt cùng Trần Tư Vũ đến bây giờ một lượt, thật sự không sợ người khác cười chết mất sao.]
[Cứu mạng, tôi cười Từ Mẫu chết mất thôi, sao có thể hư hỏng như vậy chứ. Đây không phải là ẩy ý việc Trần Tư Vũ phẫu thuật thẩm mỹ sao. Mấu chốt là biểu cảm còn rất chân thật như vậy nữa chứ.]
[Trần Tư Vũ tức nổ mũi rồi, cứu mạng ha ha ha ha]
[Đây chính là cảm xúc mãnh liệt của phát sóng trực tiếp sao, tôi cười đến nỗi sữa đậu nành cũng phun ra ngoài rồi. Cái biểu cảm chan thành này của Lộ Nhâm thật mắc cười.]