Khi Lộ Nhâm ngồi lên ghế sô pha, mới nhận ra rằng chương trình đã bắt đầu phát sóng trực tiếp từ lâu rồi.
Chẳng trách vừa nãy máy quay quay gần thế, suýt thì đập vào mũi cậu.
... Nhưng khoan đã, nếu là chương trình phát sóng trực tiếp, lúc nãy Ân Bắc Lâm nói linh tinh về việc thay quần áo, chẳng lẽ cư dân mạng nghe thấy hết rồi sao...?
Lộ Nhâm vừa mới bình tĩnh, liền có xu hướng chuyển từ đỏ thành xanh, nhưng sau đó chợt nghe thấy tiếng thở dài của người bên cạnh.
“Xem ra giảm chút đi thì tốt hơn.”
Lạc Cửu Ca nói xong, mọi người trên sô pha đều nhìn sang.
Lộ Nhâm ở bên cạnh nghe vậy cũng có chút kinh ngạc.
...Giảm cái gì? Không phải giảm cân chứ?
Nhưng Lạc Cửu Ca không béo chút nào?
Vậy còn phải giảm sao?
Trong lòng Lộ Nhâm nghĩ, nếu là Lạc Cửu Ca, khéo còn muốn ăn thêm mấy bữa để tăng vài cân, nhưng không ngờ người ta còn muốn tiếp tục giảm cân.
...Ngôi sao nữ quá khắt khe với việc quản lý cơ thể rồi nhỉ.
Nhiêu Manh Manh ở đằng kia cũng che miệng, vẻ mặt rất kinh ngạc, “Chị Lạc đâu cần giảm, thân hình đã rất đẹp rồi.”
Lộ Nhâm gật đầu, “Đúng vậy, chị Lạc không nặng, ngược lại còn khỏe mạnh.”
Ngay sau lời này, Lạc Cửu Ca nhàn nhạt nhìn cậu, "Tiểu Lộ thật tốt bụng."
Lộ Nhâm ngây ngốc nhìn lại, “Hả?”
Giả vờ với ai? Lạc Cửu Ca nhìn vẻ mặt ngây ra của Lộ Nhâm, thầm cười nhạt
Trên mặt cô hiện lên vẻ xin lỗi, “Nếu không phải chị giẫm lên em, thì em sẽ không bị trẹo chân.”
Sau khi Lạc Cửu Ca nói xong, mấy người có mặt đều ngừng lại.
Bình luận bay qua.
[…Cạn lời, ban nãy còn cảm thấy má Lộ có chút thay đổi, hiện tại mới thấy má Lộ vẫn là má Lộ]
[…Không hẳn, trong thông báo giày cao gót của Lạc Cửu Ca rất cao]
[Bị giẫm lên chân là trẹo à? Còn muốn ông Lâm bế đỡ, nôn]
[Vẫn còn người đang tẩy trắng cho CL, cút đi được không?]
[Hehe, tôi hiểu rồi, chắc là lúc Cửu Nhi không cẩn thận ngã ra sau giẫm phải nên đúng lúc tạo cớ cho má Lộ]
[Ban nãy nói cp tôi có tội, xin tạ tội]
Lộ Nhâm ngây ra một chút, giây sau mới đáp lại.
Chẳng trách Lạc Cửu Ca đột nhiên nói giảm cân, hóa ra cô ấy nghĩ cô ấy hại mình trẹo chân!
“Không, không,” Lộ Nhâm vội vàng xua tay, “Chị Lạc, chị thật sự không nặng chút nào! Thật đấy.”
[Chửi như vậy làm gì, không phải Lộ Nhâm cũng nói không phải lỗi của Lạc Cửu Ca sao]
[Giả vờ , CL cậu cứ giả vờ đi]
[Còn không nhìn ra à? Lộ Ăn Vạ sợ fan Cửu chửi nên mới làm ra vẻ ngốc nghếch đây]
Lạc Cửu Ca, "..."
Người này sao không làm theo kịch bản vậy?
Mong rằng Lộ Nhâm sẽ đẩy chuyện này qua, sau đó cô sẽ thuận nước đẩy thuyền, nói rõ cho cư dân mạng rằng mình chỉ vừa giẫm phải chân Lộ Nhâm... Hừ, Lạc Cửu Ca nghiến răng trong lòng, cho nên thực sự không thể khinh thường Lộ Nhâm.
Lạc Cửu Ca mím môi, “Đúng là chị không cẩn thận giẫm lên chân cậu, nên cậu mới trẹo chân, chị xin lỗi em.”
[Xin lỗi cái gì chứ, sao vậy, rõ ràng là Lộ Nhâm giả vờ, với lại Cửu Nhi là ai mà lại xin lỗi người như Lộ Nhâm??]
[Cửu Nhi của tôi thảm thật]
Vẻ mặt xin lỗi của Lạc Cửu Ca khiến Lộ Nhâm càng thêm xấu hổ.
“Chuyện đó, đó cũng không phải lỗi của chị… Là do chân của chính em, ờ, trên chân có vết thương cũ.”
Nhìn thấy dáng vẻ u sầu người đẹp Lạc, Lộ Nhâm càng cảm thấy có lỗi, “Thật đó, chị như này rất tốt, không cần giảm cân!"
Trước kia cậu ở trong đoàn phim mạng, những cô gái trạc tuổi cậu, thậm chí mới năm nhất mà không diễn chính, chỉ vì lên hình một ngày cũng chỉ ăn một bữa, còn chỉ uống nước hoa quả.
Có lần cậu đang quay cảnh đêm vai một thái giám, cung nữ bên cạnh bị ngất trong lúc quay, đó là vì cô ấy chỉ uống nước hai ngày liền để giảm sưng, sau đó liền bị hạ đường huyết rồi ngất đi.
Nghĩ đến đây, Lộ Nhâm lo lắng nói.
“Chị Lạc, con gái quan trọng nhất là cơ thể,” Lộ Nhâm nghiêm túc gật đầu, “Chị thật sự rất xinh đẹp, bây giờ rất tốt, không cần giảm thêm nữa.”
Lạc Cửu Ca, “…”
Người này thật tàn nhẫn!
Lạc Cửu Ca sửng sốt nhìn Lộ Nhâm “vô hại”!
Đầu tiên, thản nhiên đẩy trẹo chân do vết thương cũ, tự rửa mình, nói cô không cần giảm cân, nói con gái phải coi trọng sức khỏe lại nói cô đủ đẹp rồi - điều này có nghĩa là nếu cô giảm nữa thì những cô gái khác không cần sống nữa!
Nói điều này trong buổi phát sóng trực tiếp chả phải là để fan nói cô không biết tốt xấu à!
Lạc Cửu Ca rất suy nghĩ, liền đoán ra được "cạm bẫy" trong ngôn ngữ của Lộ Nhâm, thay đổi sắc mặt, mấp máy.
“Thì ra là vậy, vậy em không sao thì tốt…” Lạc Cửu Ca bật cười, “Em nói đúng, đẹp cũng không quan trọng bằng sức khỏe.”
Nhiêu Manh Manh ở đối diện chế nhạo thầm lắc đầu.
...Lạc Cửu Ca đúng là như cô nghĩ, chỉ là một mỹ nhân không não mà thôi.
Người cần đề phòng là Lộ Nhâm giả heo ăn thịt hổ.
Không biết vì sao, Lộ Nhâm cảm thấy sau khi mình nói xong, Lạc Cửu Ca như không vui.
Cho dù không nhìn thấy, bởi vì Lạc Cửu Ca vẫn cười...
Nhưng Lộ Nhâm thấy sắc mặt của Lạc Cửu Ca không quá dễ coi.
Lộ Nhâm nuốt nước bọt, cảm giác như có một phiên bản nâng cấp của Hoàng Oanh Plus bên cạnh.
Bên cạnh hắn là Quỷ Vương, bên trái Hắc Ảnh Hậu, Lộ Nhâm như học sinh tiểu học ngồi bó gối ở giữa, không dám thở mạnh.
Đừng hỏi cảm giác này ra sao, là chua, là đau.
May mắn thay, cuối cùng giám đốc Tiền cũng bắt đầu cue quy trình chính thức, Lộ Nhâm nghe một lát, kỳ thực cũng là thể hiện tài năng của bản thân.
Cậu chợt hiểu, chẳng trách ở nơi này có nhiều loại nhạc cụ như vậy, đủ loại piano và violin, còn có cả Limai.
Đạo diễn Tiền cười, “Nhưng dù sao cũng là giao lưu với nhau. Nếu có nhiều phiếu bình chọn, thì sẽ có phần thưởng nguyên liệu của chúng tôi hôm nay!”
Khán giả bình chọn… Vậy thì cậu còn có đồ ăn không?
Lộ Nhâm, "..."
Nghĩ đến buổi sáng "má Lộ biss" cùng "cút khỏi giới giải trí", Lộ Nhâm nhăn mặt, luôn cảm thấy mình sẽ xếp chót.
Linh cảm này, càng mạnh mẽ hơn sau khi chứng kiến màn biểu diễn đầu tiên của Hứa Thanh Thanh.
Hứa Thanh Thanh đứng dậy không nói lời nào.
Cả người cô màu vàng lộng lẫy, đi đôi giày buộc dây mỏng manh bước lên thảm trong phòng khách, cầm cây vĩ cầm bên cạnh lò sưởi lên, đặt thẳng lên vai trái.
Giây tiếp theo, sợi tóc dưới chiếc băng đô nạm ngọc tung bay, Hứa Thanh Thanh dùng ngón tay trái ấn dây đàn, một chuỗi legato vang lên!
Lộ Nhâm há miệng thành hình chữ O.
[...Không, thật khoe khoang]
[Cô hiểu cái gì, bản nhạc của Đông vốn là chơi như thế này, chỉ là không có phần đệm đàn phía trước. Chơi rất tốt, năng lực rất được, hồi bé chắc chắn cũng là một ingling]
[Lúc cô ấy chơi đàn đẹp lắm luôn, rất đắm chìm, tôi đánh giá cao thái độ này]
[Chỉ giả vờ mà thôi]
[...Đừng có ác ý với một cô gái như vậy được không? Phản ứng của má Lộ còn bình thường hơn các bạn ạ… Cạn lời]
Hứa Thanh Thanh kết thúc bài hát.
Lộ Nhâm nhiệt liệt vỗ tay, tiếng vỗ tay vang lên liên hồi.
Hứa Thanh Thanh đi qua liếc chỗ cậu một cái, mặc dù biết cô đang nhìn Ân Bắc Lâm, nhưng Lộ Nhâm vẫn giơ hai ngón tay cái lên.
Không hổ danh là đại tiểu thư do Đông Phương Chi Trúc viết, chơi đúng đỉnh!
Ân Bắc Lâm vẫn thờ ơ, Hứa Thanh Thanh biết trước, nhưng chàng trai bên cạnh vừa vỗ tay như chú hải cẩu vậy, còn làm hành động ngốc nghếch như vậy... Hứa Thanh Thanh cau mày trừng mắt nhìn chàng trai đó.
Giây tiếp theo, thấy chàng trai lúng túng rút tay lại.
Hứa Thanh Thanh lại có chút bất mãn.
Không biết khen cô bằng hành động khác à? Như quản gia của cô ấy, nói “bravo” mới đúng, giơ ngón tay thì có là gì?
Không thanh lịch chút nào!
Nhưng bất kể như thế nào, Hứa Thanh Thanh vừa tự đắc vừa có chút khinh thường khi tài nghệ chơi đàn của bản thân lại khiến người này phản ứng đến như thế này.
Nam nữ lần lượt, Châu Tử Xuyên tự giác lên thứ hai.
Khi Lộ Nhâm nhìn thấy cho rằng Châu Tử Xuyên rất mạnh.
Quả nhiên là idol, không ngại chút nào.
Chắc chắn rồi, với tư cách là trưởng nhóm và đảm nhiệm phần nhảy của HOWL, Châu Tử Xuyên hát và nhảy bài hát mới của HOWL.
Lộ Nhâm không hiểu nhưng mà vẫn ngây ra, ngực Châu Tử Xuyên vô cùng ghê gớm, “bùm bùm bùm bùm” như có điện vậy.
[Tại sao không ai mắng Châu Tử Xuyên? Phân biệt giới tính phải không? Tôi mắng đầu tiên! Biểu cảm sến quá, nôn!]
[Được rồi, đúng là biểu cảm hơi sên, nhưng vẫn khen ngợi tinh thần đồng đội của cậu ta, tham gia chương trình cũng không quên quảng bá nhóm của mình, không hổ danh là đội trưởng của chúng ta]
[Chậc, có gì nói nấy, tôi nghĩ màn trình diễn của Châu Tử Xuyên không đỉnh bằng Hứa Thanh Thanh, idol thì cũng chỉ nhảy nhảy hát hát thôi
[Cậu tự xem mình biết cái nào?]
Người tiếp theo là khách mời nữ, vậy sau đó người tiếp theo là mình hoặc là Ân Bắc Lâm, Lộ Nhâm đang suy nghĩ xem mình sẽ biểu diễn cái gì, Nhiêu Manh Manh đối diện đột nhiên mở miệng, "Đạo diễn tiền, tôi có thể diễn chung với chị Cửu Ca được không? Bốn tay bùng nổ."
[Oa! Hai đại mỹ nữ hợp tác?! Tôi lập tức chuyển băng ghế qua.]
Lộ Nhâm lại nhìn, mới phát hiện Lạc Cửu Ca đến bên cạnh Nhiêu Manh Manh từ bao giờ, hai người thân thiết ngồi cạnh nhau.
Lạc Cửu Ca khẽ cười, “Hai chúng tôi đều biết đàn, đạo diễn thấy diễn chung được chứ?”
Đạo diễn Tiền suy nghĩ hai giây, “Chờ tôi một chút.”
Qua hai giây, đạo diễn Tiền cười haha quay lại, “Người xem trực tiếp đều rất tích cực, hai vị nữ thần lên nào!”
Hợp tác đàn canon.
Hai người một đen một trắng, tương phản mạnh mẽ, nhưng ngồi cùng nhau lại vô cùng hài hòa.
Mặc dù xem ra nền tảng piano của Lạc Cửu Ca vẫn kém hơn Nhiêu Manh Manh một chút, sai hai ba nốt - nhưng không cần lo, hai mỹ nhân cùng đàn, đã rất mãn nhãn rồi.
Lộ Nhâm và Châu Tử Xuyên cùng nhiệt liệt vỗ tay.
[CL làm sao vậy, người ta thì tích cực, cậu ta chỉ biết vỗ tay như xem phim]
[Xây dựng hình tượng người tốt trước, đợi chút fan của cậu ta tới rửa sạch: Cho dù tôi không có tài nhưng mà cũng cố gắng hết sức mình!]
[Biểu cảm của cậu ta emmm, không bình tĩnh được như ông Lâm bên cạnh sao?]
[Hiểu rồi, Ăn Vạ thành Sen Trắng]
[Là người qua đường, nhưng mà thực sự cần phải nói cậu ta như vậy sao? Vỗ tay sau màn biểu diễn có sai không? Sao không mắng Châu Tử Xuyên]
[Fan lại giả làm người qua đường, cậu xem, fan nhiều quá vậy, bắt đầu chạy hình tượng tốt bụng rồi]
Tiếp theo lại đến nam, Lộ Nhâm xoay người, như là hỏi, liếc mắt nhìn Ân Bắc Lâm.
Hai mắt chạm nhau, cằm Ân Bắc Lâm khẽ nâng lên.
Lộ Nhâm hiểu ngay lập tức, chuẩn bị đứng dậy — trong đầu đột nhiên xuất hiện chuyện "trẹo chân".
Mông hơi nhấc lên lại ngồi lại, Lộ Nhâm Lộ lúng túng nói: “Cái đó… Đạo diễn tiền, tôi có thể ngồi đây biểu diễn không?”
Vừa nói xong, một tràng mắng mỏ bay qua.
Một số người trong ekip tỏ ra không thể chịu nổi.
Có người nhỏ giọng nói với nhân viên bên cạnh: "Khổ quá. Tôi thấy Lộ Nhâm cũng không giống giả vờ nhỉ? Ôi, sao lại mắng chửi thế này?”
Bên cạnh là trợ lý Tiểu Lâm tiếp đón Lộ Nhâm hồi sáng.
Tiểu Lâm cắn môi, nhìn dòng chữ dày đặc những lời lăng mạ và xúc phạm đến Lộ Nhâm trên máy tính, lẽ ra cô cũng là một trong những thành viên đó, những lời này theo lý mà nói cũng là suy nghĩ của cô.
... Nụ cười trong sáng của Lộ Nhâm chợt thoáng qua đầu, không hiểu sao Tiểu Lâm lại có chút bất mãn khi nhìn thấy những lời chửi rủa này.
Cô thở dài tận trong lòng.
Không cần biết Lộ Nhâm có giả làm người tốt hay không, không có tài năng là không có tài năng, các khách mời biết chơi nhạc cụ biết nhảy múa, cậu ta chỉ hát một bài, bị mắng chửi cũng là do bản thân...
Nghĩ như vậy, đột nhiên Tiểu Lâm nghe thấy Lộ Nhâm đối diện ngượng ngùng, “Phiền đạo diễn có thể đen guitar cho tôi được không?”
Tiểu Lâm, “…?”
Lộ Nhâm biết chơi đàn không??
Giống như Tiểu Lâm nghĩ, Lộ Nhâm vừa cầm guitar lên, bình luận lại bùng lên.
[Lộ Nhâm biết chơi guitar?]
[Xùy, tôi cũng có thể gảy hợp âm, không quá khó]
[Lạc và Nhiêu chơi piano vẫn rất thú vị, chỉ cận cảnh thôi là chưa đủ, cho họ làm lại đi!]
Lộ Nhâm không hề hay biết gì.
Cậu ngồi trên ghế sô pha, tay cầm cây đàn guitar, chậm rãi đàn khúc dạo đầu.
[Lộ Nhâm này, chẳng lẽ gảy hợp âm à? ]
[... Giai điệu này nghe quen quen]
[Hả? Cảm giác nghe qua rồi?]
[Ha, nghe là biết Corleone]
Khúc dạo đầu xong, Lộ Nhâm liếm môi, vành tai có chút đỏ lên.
Diễn trước nhiều người thì cậu không căng thẳng nhưng mà hát thì... Hơi ngượng.
Lộ Nhâm hơi căng thẳng hát câu đầu tiên.
“Speak softly love
And hold me against your heart
Giọng hát của chàng trai đàn ghita vang vọng khắp căn phòng.
“I feel your words