Bên kia.
Máy bay trực thăng của khách mời dừng lại trên bãi cỏ.
Trước khi xuống máy bay, Lộ Nhâm cố sức tránh để Ân Bắc Lâm cõng mình xuống.
“Anh Lâm!” Tay Lộ Nhâm quơ qua quơ lại trước ngực, ngay cả anh Ân cũng quên gọi: “Em, em tự đi.”
Ân Bắc Lâm nhìn cậu chằm chằm một hồi, Lộ Nhâm bị đôi mắt phượng đen thẳm kia nhìn chằm chằm dựng hết lông tơ, suýt nữa nói, "Nếu không thì anh bế em xuống cũng được."
Nhưng Ân Bắc Lâm chỉ nhướng mày, dễ tính giúp cậu xuống máy bay.
Lộ Nhâm khập khiễng đi xuống, bắt gặp ánh mắt của ba người phụ nữ.
Ánh mắt không thân thiện của (Hứa Thanh Thanh),
Ánh mắt không dò xét của (Nhiêu Manh Manh),
Ánh mắt không sâu xa của (Lạc Cửu Ca)
Lộ Nhâm nuốt nước bọt, trực giác giúp cậu nhận ra một điều – cậu chọc giận ba người họ rồi.
Trời ạ, chuyện này liên quan gì đến cậu, hoàn toàn là nằm không cũng trúng đạn mà…
Lộ Nhâm rụt người sang một bên, nhưng Châu Tử Xuyên tốt bụng bước tới nói với, “Anh Lục, chân anh ổn không? Hay là em cõng anh đi?”
Lời này vừa dứt, không chỉ có ánh mắt của ba người xoẹt qua, mà ngay cả Quỷ Vương cũng vậy.
Ân Bắc Lâm chậm rãi “Hả?” một tiếng, “Cậu Lộ, cậu có cần Tử Xuyên cõng không?”
“Em không cần!!” Lộ Nhâm lắc đầu, vội vàng nói: “Không cần đâu, anh tự đi được!”
Châu Tử Xuyên bên cạnh cười cười, cong cánh tay lên, “Không sao, nếu nah Lộ không muốn cõng thì em cũng có thể bế công chúa như anh Ân!”
Cảm nhận được ánh mắt của Quỷ Vương, lưng Lộ Nhâm run, “...”
Xin cậu đó, người anh em Tử Xuyên, đừng nói nữa!!
“Không cần thật,” Cậu gượng cười đổi chủ đề, “Nhìn xem Tử Xuyên, nơi này to thật đẹp thật đấy…”
Vừa nói xong, Châu Tử Xuyên lập tức tò mò nhìn xung quanh, “Đúng vậy, em vừa thấy kính căn biệt thự kia nhiều màu lắm, ngầu cực."
"Hừ, xa hoa ở chỗ nào vậy?" Hứa Thanh Thanh hừ một tiếng, "Bé như thế..."
Chưa nói hết, quản gia cao to phía sau lại hừ một tiếng.
Vẻ mặt của Hứa Thanh Thanh méo vẹo, cô ta tức tối liếc nhìn quản gia, “Anh có thể đi rồi.”
Sát ý đó ngang ngửa với Ân Bắc Lâm.
Lộ Nhâm vừa nhìn, liền đồng cảm nhìn quản gia Hứa Thanh Thanh.
Người quản gia nhìn cậu, ngay sau đó, khẽ gật đầu với cậu.
Lộ Nhâm cũng chua xót gật đầu... Cùng một lứa bên trời lận đận, gặp gỡ nhau lọ sẵn quen nhau!
“Chương trình sắp bắt đầu,” Quản gia đó thấp giọng nói, “Tiểu thư nhà tôi, phiền mọi người khoan dung.”
Hứa Thanh Thanh nhíu mày, “Tôi không có gì để người khác khoan dung cả.”
Quản gia không phản bác, khẽ cúi đầu, xoay người rời đi.
"Vù-"
Vệ sĩ và quản gia của Hứa Thanh Thanh lái chiếc trực thăng dần dần biến mất khỏi bầu trời.
Lát sau, trên bầu trời lại có tiếng vù vù cực lớn, Lộ Nhâm nheo mắt ngẩng đầu, thì ra là trực thăng của PD.
Máy bay hạ cánh, không biết đã xảy ra chuyện gì, đạo diễn Tiền mặt đỏ bừng bừng đi xuống, cười rất nhiều.
“Mọi người đều đến rồi," Đạo diễn Tiền tươi cười chào họ, "Đây là điểm quay phim tập đầu tiên của chúng ta, nào, tôi dẫn mọi người vào phòng.”
Nói xong, đạo diễn Tiền dẫn mọi người đi về phía trang viên,
Lộ Nhâm “trẹo chân” khập khiễng theo sau.
Đi dọc theo con đường dài bằng đá nhân tạo chồng chất được ba phút, băng qua bãi cỏ rộng lớn, đạo diễn Tiền dẫn bọn họ đứng trước trang viên.
“Mỗi tập của "Người tình trong mộng" đều có chủ đề riêng, lần này là thân mật.”
Đạo diễn Tiền đẩy cánh cửa gỗ phong màu trắng ra, nhấn mạng, “Xin nhắc nhở, từ nay về sau, mỗi vị khách hãy chú ý biểu hiện của chủ đề."
Lộ Nhâm không nghe, ánh mắt bị lối đi trong phòng thu hút.
Tường xanh đậm cổ điển được bao phủ bởi những khung tranh phong cảnh và tranh sơn dầu, nhìn về phía trước còn có thể thấy bức tường lõm sâu, có một bức tượng bán thân Venus trang nhã.
…Oa, quá độc đáo đúng không?
Lộ Nhâm kinh ngạc bước tới, nếu không theo sau Ân Bắc Lâm và Lạc Cửu Ca, cậu suýt thì quên chuyện trẹo chân rồi.
Không chỉ có cậu mà cả Nhiêu Manh Manh và Châu Tử Xuyên bên cạnh cũng cảm thán.
Chỉ có Hứa Thanh Thanh khoanh tay không vui lắm.
Cửa sổ kính sắc màu treo hoa lily, trên chiếc bàn dài bên kia có giá nến lấp lánh ánh bạc, ly rượu đựng rượu vang đặt trên bàn, vừa hay có sáu ly.
Xa hoa quá rồi nhỉ?!
Lộ Nhâm nghĩ vậy không nhịn nổi đi qua giơ tay sờ giá nến.
”Thích?” Giọng nói trầm thấp vang lên, Lộ Nhâm giật mình một cái, lúc này mới nhận ra Ân Bắc Lâm đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào.
Lộ Nhâm lúng túng xoa đầu, "CŨng không phải, chỉ là thấy cũng khá đáng yêu..."
Ân Bắc Lâm thản nhiên “Ừm” một tiếng, giơ tay ra cầm giá nến lên liếc mắt nhìn, bỗng nhiên chế nhạo.
Lộ Nhâm ngây người.
Ân Bắc Lâm để lại giá nến, lười biếng nói: “Khá giống cậu đấy."
Lộ Nhâm, "..." khá giống sao?
Không phải nói thiên thần nhỏ màu trắng bạc đó chứ...? Lộ Nhâm tối sầm mặt.
Bên kia, Châu Tử Xuyên đã đến bên đầu kia của bàn ăn, ghế đều được kéo ra.
Cậu ta đang chuẩn bị ngồi thì đạo diễn Tiền bỗng nheo mắt vỗ tay.
“Chờ đã!"
Châu Tử Xuyên khó hiểu nhìn về phía ekip.
“Tuy đã đến giờ ăn nhưng chúng tôi chỉ cung cấp nguyên liệu, còn bữa trưa thì các vị phải tự lo", Đạo diễn Tiền cười nói, "Trước tiên phiền các vị hãy lên lầu thay quần áo do ekip chỉ định, sau đó sẽ có phần giao lưu trực tiếp, sau khi khán giả xem trực tiếp bình chọn thì mới có đồ ăn.”
Châu Tử Xuyên ngượng ngùng, “Nhưng tôi không biết nấu ăn.“
Hứa Thanh Thanh cũng cau mày khoanh tay hỏi: “Đầu bếp thì sao?”
“Không có đầu bếp,” Đạo diễn Tiền nói, “Nhưng mà không biết nấu ăn cũng không sao, không phải ai cũng có đồ ăn để nấu."
Ý gì đây? Lộ Nhâm run rẩy hỏi, "...Đạo diễn Tiền, chẳng lẽ có người không có cơm ăn sao?”
Đạo diễn Tiền búng tay, “Bingo!"
Mấy người, "..."
"Đừng tỏ ra vậy chứ," Đạo diễn Tiền vui vẻ nói, "Các vị giúp đỡ lẫn nhau, vậy là có cơm ăn rồi.”
Nghe lời này, ánh mắt của Nhiêu Manh Manh và Lạc Cửu Ca lóe lên tia tối.
…Đúng vậy, (các) cô biết nấu ăn, nếu có thể lấy được nguyên liệu nấu ăn, nói không chừng để Ân Bắc Lâm ăn còn có thể áp được Hứa Thanh Thanh…
Lộ Nhâm vẫn lo lắng, khán giả bỏ phiếu thì cậu chắc chắn không ổn… Hai người phụ nữ ngồi ở sô pha đối diện bỗng cùng đứng lên!
Nhiêu Manh Manh, “Thay quần áo đúng không? "
Lạc Cửu Ca, "Đạo diễn Tiền, quần áo đâu?"
Lộ Nhâm, "..."
Tích, tích cực vậy là sao?
...
Trong biệt thự không quá lớn của "Người tình trong mộng", khắp nơi đều có camera, nhân viên đã dành hai phòng cho khách mời nam và khách mời nữ thay quần áo.
Để tôn trọng quyền riêng, mọi người đều vào một mình thay đồ xong rồi đi ra.
Lộ Nhâm cố tình chọn vào cuối cùng, cậu “khập khiễng” mà ngắm nghía phòng hồi lâu.
Châu Tử Xuyên ra rồi, cậu vào phòng thay đồ, tôi phát hiện tường trong phòng là màu xanh lam đậm!
Trên tường vẫn treo vô số khung ảnh mạ vàng, trang trí vô cùng đẹp mắt. Sau khi thay ủng và quần, Lộ Nhâm kinh ngạc nhìn một hồi mới tỉnh táo lại, chuẩn bị thay áo.
Vừa kéo áo lên-
“Bịch!" Một tiếng.
"!" Lộ Nhâm mặc lại áo, đầu tóc rối tung mặt đầy chữ “Đm” nhìn người vừa vào, “...Anh Lâm? không phải anh thay xong rồi à!”
Đúng là nói thừa.
Ân Bắc Lâm là người thay đồ đầu tiên.
Anh đứng ở cửa, chải hết tóc ra sau. Ân Bắc Lâm mặc một bộ vest được cắt may khéo léo, kiểu ăn mặc của tầng lớp quý tộc Anh thế kỷ trước, hai góc áo sơ mi trắng tinh ngay ngắn, với một chiếc nơ trắng tinh, sợi dây chuyền vàng ở trước ngực, xích trực tiếp vào áo lót bên trong.
Một tay anh nắm cửa, một tay đút túi, phần eo thắt vào càng tôn lên vai rộng chân dài, vô cùng phong độ.
Ngón tay thon dài vừa vặn gõ vào cửa đáng sợ.
Lộ Nhâm nuốt nước bọt, giây tiếp theo, cậu nghe thấy Ân Bắc Lâm bình thản nói.
“Sao cậu vẫn chưa thay xong, lề mề đến bao giờ?”
Rõ ràng là cậu người thứ ba thay đồ nhé...! Cũng, cũng đâu có lề mề lâu quá đâu.
Nhưng cho dù nghĩ như vậy, Ân Bắc Lâm vuốt tóc, khẩu khí của anh càng thêm đáng sợ.
Thế là Lộ Nhâm ngượng ngùng nói: “Em chỉ còn một cái thôi, xong ngay đây.”
...Không phải, cậu bị trẹo chân mà, xuống lầu nhanh như vậy, chẳng phải giả sao?
Ân Bắc Lâm lười biếng “Ừm” một tiếng.
“Bịch.”
Cửa lại bị đóng lại.
Lộ Nhâm, "..."
Lộ Nhâm run rẩy chỉ vào cửa, "...Anh Lâm, anh...?"
Tại sao anh không đi?!
“Cậu chậm chạp quá.”
Ân Bắc Lâm bình tĩnh ngồi xuống ghế.
Anh nghiêng người về phía trước, bắt hai tay, dây chuyền vàng trước ngực đúng đưa, như rất tốt bụng đề nghị, “Muốn tôi thay giúp cô?”
Lộ Nhâm, ”…”
Lộ Nhâm đỏ mặt chỉ vào chiếc micro gắn trên lưng mình, bối rối dùng khẩu hình nói: “Ở đây có micro!!”
Ân Bắc Lâm cười như không cười nhìn Lộ Nhâm mặt đỏ tía tai.
Hồi lâu sau mới thản nhiên nhún vai, nói qua loa một câu, “Không phải trật chân sao? Tôi có thể giúp cậu.”
“...Không, không cần đâu.”
Lộ Nhâm đỏ cả tai, không muốn tranh cãi với nam chính ranh mãnh nữa.
Cứ ở cạnh như vậy, cho dù không có camera, cũng không biết Ân Bắc Lâm sẽ nói lời gì nữa... Mau thay xong rồi chuồn!
Không ngại ngùng gì nữa, Lộ Nhâm quay lưng lại cởi áo ra.
Hai tay bắt chéo kéo áo kiểu trường học lên, lộ ra vòng eo thon trắng.
Bắt chéo hai tay, Ân Bắc Lâm dựa vào ghế, yên lặng, nhìn cảnh tượng trước mắt mà vô cùng thích thú.
Chiếc áo bị kéo lên dần lộ ra tấm lưng trần trắng nõn. Vai lồi lên như bướm trắng, rồi ép lại thành khe nhỏ ở phía sau, kéo dài xuống tận quần, bộ đồ tôn lên chân dài thẳng cân đối, từ dưới đầu gối đi là một đôi bốt cọ.
Lộ Nhâm mặc áo sơ mi, nhanh chóng đóng cúc, thắt cà vạt quanh cổ, quay sau kéo dây đeo.
Ngay khi làm động tác này, dây đeo như có cảm ứng tự động, ngay lập tức bị cậu bắt lấy.
Lộ Nhâm không suy nghĩ nhiều, đeo dây vào móc thắt lưng - xoay người liền đâm vào khuôn mặt đẹp trai của Ân Bắc Lâm
Lộ Nhâm, “…!"
Cmn dọa tôi một phen! Nam chính đứng dậy khi nào vậy?
... Chẳng trách có câu đừng quay lưng lại với hổ, có lý!
Lộ Nhâm nghĩ linh tinh, mắt phượng của người đối diện nhìn chằm chằm vào cậu, giây tiếp theo, lông mày nhếch lên.
“Đây là cà vạt cậu thắt à? "
"Hả? Đúng vậy…”
Lộ Nhâm định thần lại, liếc nhìn cà vạt của mình.
…Sao vậy?
Người đối diện lại giễu cợt, Lộ Nhâm vẫn có chút khó hiểu, nhưng vừa ngẩng lên, cà vạt đã bị nắm lấy.
“Đừng động đậy.”
Giọng nói trầm thấp thu hút vang lên.
Lộ Nhâm ngây ra.
Giây tiếp theo, Ân Bắc Lâm khẽ cúi xuống, cởi cà vạt ra.
Khuôn mặt đẹp trai bình tĩnh của Ân Bắc Lâm đang kề sát.
Gần thế này, Lộ Nhâm vô thức cụp mắt, lông mi hơi run.
Nhưng mà dù vậy, cậu vẫn không khỏi nhìn bàn tay đẹp đẽ của Ân Bắc Lâm...
Mặt Lộ Nhâm nóng hơn.
Năm ngón tay thanh mảnh sạch sẽ nắm nhẹ mép dưới của cà vạt, ngón trỏ xuyên qua giữa cà vạt, chầm chậm thắt lại cho cậu...
"Lần sau nhớ kỹ."
...Nhớ kỹ cái gì?
Lộ Nhâm hoang mang ngẩng lên, người đối diện hình như vừa cười.
Nụ cười thoáng qua, tưởng như ảo giác vậy.
“Cậu thắt cà vạt,” Lộ Nhâm nghe Ân Bắc Lâm từ từ nói, “Chứ không phải khăn đỏ.”
Lộ Nhâm, "..."
Lộ Nhâm, “...”
Khăn đỏ cái gì!
Rõ ràng tôi đang thắt theo cách thứ ba trong các cách thắt cà vạt kinh điển đàn ông phải biết được chưa!