Vui không?
Không vui!!
n Bắc Lâm hỏi một câu, Lộ Nhâm cảm giác được tiếng sấm "bùm" từ
trên trời...
Khét luôn.
Nam chính ơi anh có biết mình đang nói gì không, Lộ Nhâm bối rối.
Không, chẳng lẽ cậu xuyên tới trạm bên rồi?
Sao một nam chính khôi ngô tuấn tú của Đông Phương Chi Trúc, nháy mắt đã muốn sống chung với bia đỡ đạn ẻo lả như cậu??
Lộ Nhâm mấp máy miệng nhưng mà vẫn không nói một lời.
Sự im lặng của cậu khiến n Bắc Lâm không hài lòng lắm.
“Sao?”
Ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên vô lăng, n Bắc Lâm lạnh giọng nói: “Đồ chơi đột nhiên bị câm rồi?”
…Uy hiếp rõ ràng như vậy, thật sao hả phu quân ơi?
"Em vui... Em vui chứ, nhưng anh, anh Lâm," Lộ Nhâm lắp bắp lấy hết can đảm, "Em nghĩ, em vẫn nên..."
Em vẫn nên về nhà một mình thì hơn...
Lời chưa nói xong, vẻ mặt của n Bắc Lâm trầm xuống, đôi mắt phượng hơi híp lại, “Hả?” một tiếng, “Vẫn cái gì?
“Vẫn... Vẫn, vẫn là lần đầu tới đây!”
Lộ Nhâm gượng cười rồi nói, “Hahaha, nơi này to thật, đẹp thật.”
Xong rồi Lộ Nhâm, Lộ Nhâm sắp xong rồi.
n Bắc Lâm nhìn vẻ mặt Lộ Nhâm, "Vậy sao," Anh thản nhiên nói, "Nãy tôi còn tưởng rằng cậu muốn về nhà của mình cơ.”
!!!
Hai mắt Lộ Nhâm sáng lên, "Em có chút..."
"Nhưng mà nếu đồ chơi nhỏ đã thích nơi này," n Bắc Lâm khẽ cười, "Vậy ngày mai cứ để bọn họ dọn đồ, tiện thể trả phòng cậu luôn."
Lộ Nhâm, "..."
...Cmn, đây không phải đang chơi mình à?
Nhìn vẻ mặt chán nản của Lộ Nhâm, n Bắc Lâm có chút khó chịu.
“Xuống xe trước.”
Lộ Nhâm rùng mình một cái.
Xuống xe trước ...
Xuống xe, còn, còn nguyên vẹn cơ thể... Không đúng, nguyên vẹn mông không?
Mặt Lộ Nhâm trắng rồi đỏ, đỏ rồi trắng, thầm lắc đầu kịch liệt.
Không được, phải từ chối nam chính... Nếu như không nói, lỡ như
bị n Bắc Lâm làm gì thì sao?!
Phải can đảm, dốc hết sức từ chối...!
Cậu vừa nghĩ tới đây thì n Bắc Lâm bên cạnh liền bắt đầu cởi dây an toàn.
Lộ Nhâm giật mình nắm lấy cánh tay anh.
n Bắc Lâm dừng lại, lông mi dài hơi rủ xuống, liếc cánh tay Lộ Nhâm đang giữ chặt.
"Anh, xin lỗi," Lộ Nhâm coi thường cái chết, "Nhưng mà em thật sự không phải..."
n Bắc Lâm dừng một giây, nhìn cậu chằm chằm, nhướng mày, "Không phải gì?"
Lộ Nhâm rùng mình, chưa kịp nói xong...
Mặt đã bất ngờ bị nắm lấy.
Đôi mắt phượng đen thắm khóa chặt cậu.
Lộ Nhâm lại nhìn thấy n Bắc Lâm híp mắt, bình tĩnh lại ngả ngớn.
"Hôm qua trèo lên giường còn định quay video."
“Sáng ra không muốn làm giẻ lau lại ký hợp đồng, chiều lại định đổi video lấy năm triệu, tối nói không phải gì.”
Khuôn mặt phớt hồng bỗng tái mét, Lộ Nhâm run rẩy.
“Cậu nói xem, trên đời này có món đồ chơi kỳ quái lại không nghe lời như vậy sao?” n Bắc Lâm nhướng mày nhìn cậu chằm chằm, “Hử?”
“…” Lộ Nhâm khóc không ra nước mắt, “Anh, em, em sai rồi... Nhưng, nhưng..."
Nhưng mà em là trai thẳng thật..!!
Hai má ép vào nhau, người đối diện nhếch miệng.
“Không nhưng.” n Bắc Lâm bình tĩnh nói, “Mặc kệ trước kia có phải hay không, cậu sắp phải rồi!”
Lộ Nhâm, ”…“
Lộ Nhâm, ”…“
Sẽ sớm thôi!!!
Nam chính ơi anh không quan tâm đến bia đỡ đạn vậy được sao!!
Lộ Nhâm còn đang khóc không ra nước mắt, nhưng n Bắc Lâm bỗng nghiêng người.
Khuôn mặt đẹp trai phóng to trước mặt mình, Lộ Nhâm sửng sốt.
Chẳng lẽ nam chính muốn...
Không.
n Bắc Lâm chỉ muốn giúp cậu thắt dây an toàn.
Mặt Lộ Nhâm đỏ bừng, cậu còn tưởng n Bắc Lâm muốn hôn lên... Hự.
Nhưng giây tiếp theo, mặt cậu vừa đỏ bắt đầu chuyển sang xanh.
“Dù sao thì tính năm triệu, cộng thêm tiền chấm dứt hợp đồng và số định tống tiền.” n Bắc Lâm quay đầu lại, nhướng mày nhìn Lộ Nhâm.
“Đồ chơi nhỏ nợ tôi không ít nha.”
Lộ Nhâm trừng mắt, giọng nói run run, “…Chấm, chấm dứt hợp đồng?”
“Công ty hợp tác với nghệ sĩ tống tiền,” n Bắc Lâm cười nhẹ, nhưng giọng điệu rõ ràng là “Phản tôi thì chết”, “Lẽ nào không nên chấm dứt hợp đồng sao?”
“…Nên, nên!!”
Lộ Nhâm sợ tới mức nuốt nước bọt, gật đầu, “Nên quá chứ!"
“Nhưng tính lại thì hình như phải trả tôi năm mươi triệu."
n Bắc Lâm cười như không cười, "Bây giờ còn không phải không?"
Năm mươi triệu??
Trong nháy mắt, số tiền tăng gấp mười lần, hai mắt Lộ Nhâm tối sầm… Cmn, nam chính cho vay nặng lãi à?
...
Bên kia.
Hoàng Oanh cau mày căng thẳng, xác nhận lại hợp đồng rồi mới lạnh lùng nói: “Anh chắc chắn tất cả đều ở đây?”
Quản lý của Lộ Nhâm lau mồ hôi lạnh.
Anh ta ban ngày còn nói Lộ Nhâm sẽ không có kết cục tốt, ai biết Lộ Nhâm có bản lĩnh lớn vậy, lại trèo lên thẳng n Bắc Lâm - chẳng trách cắn ngược lại, lật mặt không quen anh ta!
Người quản lý cắn răng chịu đựng, chỉ muốn nói hết chuyện giữa anh và Lộ Nhâm ngày hôm qua cho Hoàng Oanh, nhưng lý trí vẫn ngăn cản anh ta lại.
Suy cho cùng, thực sự mà nói, người xui xẻo cũng là chính mình.
…Bây giờ, ít nhất ở bên n Bắc Lâm cũng có tiền.
Chờ đến khi Lộ Nhâm bị n Bắc Lâm đán thì đến lượt cậu xui xẻo.
Nghĩ đến đây, nụ cười của người quản lý càng thêm nịnh nọt, "Đúng, đúng, hợp đồng với cậu ta đều ở đây rồi."
"Tiền bồi thường và Lộ... Tiền cậu ấy nơi tôi đã chuyển hết cho các anh rồi," Hoàng Oanh hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Mọi chuyện xong xuôi rồi.”
“Đừng dùng cách cũ của mấy người đối phó với chúng tôi, chuyện chấm dứt hợp đồng của công ty các người tôi đã quay lại hết...” Nói đến đây, mắt Hoàng Oanh nheo lại, không có thiện ý, “Anh tự mình cân nhắc cho kĩ.”
Quản lý của Lộ Nhâm gật đầu khom lưng đồng ý.
Hoàng Oanh thấy anh ta như con chó Nhật liền ghét bỏ.
Đưa theo luật sư và vệ sĩ, Hoàng Oanh cau mày, xác nhận lại, anh ta sẽ không thể đe dọa Lộ Nhâm về mặt pháp lý nữa, vậy mới rời đi.
Nửa đêm chạy đến nơi này giao thiệp với loại người như vậy, Hoàng Oanh cảm thấy trình độ nghề nghiệp đều bị hạ xuống - tất cả đều là do n Bắc Lâm cô giải quyết việc này ngay lập tức.
Đi trên đôi giày cao gót, vẻ mặt của Hoàng Oanh dần trở nên phức tạp.
Tuy rằng bây giờ nam nam nam nữ cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ đơn thuần là cô lo lắng Lộ Nhâm này thôi.
Nhưng Lộ Nhâm lại có vẻ rất kỳ lạ.
...Lúc đầu còn tưởng là Lộ Nhâm xông lên bám vào n Bắc Lâm, bây giờ nhìn lại, nhân phẩm Lộ Nhâm như thế nào cô không nói, n Bắc Lâm thật sự là quá...
Hoàng Oanh mím môi, cố gắng gạt bỏ từ này ra khỏi đầu..
Vừa giúp trả tiền, lại còn chấm dứt hợp đồng với công ty rác rưởi này...
Tiền không phải là vấn đề, số tiền này không là gì.
Quan trọng là thái độ của n Bắc Lâm.
Hoàng Oanh thật sự không hiểu.
Trong thời gian ngắn như vậy, Lộ Nhâm làm sao lại có thể khiến n Bắc Lâm mê muội như vậy? Còn chỉ tên đưa cậu ta lên “Người tình trong mộng”
Cô chưa từng thấy n Bắc Lâm để ý ai như vậy... Nhưng mà sao lại là Lộ Nhâm? Nếu đẹp thì Lạc Cửu Ca đẹp như vậy, Lộ Nhâm cũng không đẹp bằng cô...
Trong đầu bỗng hiện lên hình dáng mặc đồ nữ ban nãy của Lộ Nhâm.
Váy dài đỏ thắm, tóc đen bồng bềnh, bờ vai nõn nà, tấm lưng hoàn mỹ, giống hồ ly tinh nhưng khuôn mặt lại hơi thuần khiết...
Hoàng Oanh im lặng.
Một lúc lâu sau, Hoàng Oanh khó khăn nuốt nước bọt.
…Chẳng lẽ, n Bắc Lâm cũng bị dục vọng mê hoặc?
...
Trong khu chung cư ở thành phố nơi mà mỗi tấc đất đều quý giá, cả một dãy lầu không ai mở ra.
Phong cách đơn giản màu trắng xám, căn hộ thông thoáng và gần như theo hướng mở, ngoại trừ phòng tắm, hoàn toàn không có vật cản nào cả.
"Hồ ly" đang ngoan ngoãn ngồi im trên bộ sofa nhung mờ màu xám thuần của nhà n Bắc Lâm, giống như một học sinh vậy, đi dép lê bước trên thảm, ngẩn người nhìn n Bắc Lâm.
“Còn phải tham gia chương trình tạp kỹ đó sao?” Lộ Nhâm sững sờ nói, “Nhưng không phải cô Lạc và cô Nhiêu đều tham gia chương trình tạp kỹ đó sao…”
n Bắc Lâm liếc xéo cậu, “Cậu cũng biết?”
Lộ Nhâm sờ mũi, lo lắng giải thích, "Đó là... đó là những gì em nghe được từ trợ lý lúc chụp ảnh ngày hôm qua."
Hơn nữa, sao mà cậu có thể không biết được. Chương mới đây Đông Phương Chi Trúc viết họ tham gia "Người tình trong mộng" được chưa! Chơi thì chơi, nghịch thì nghịch, cậu theo tất.
...Nhưng mà chữ “cũng” này có nghĩa là gì? Lộ Nhâm ngây ra một lát.
“Cậu nói đúng, họ cũng tham gia chương trình tạp kỹ này.”
n Bắc Lâm khoanh tay, thoải mái nhìn cậu, “Vậy nên cậu phải thể hiện tốt hơn mới được.”
“…Anh,” Lộ Nhâm hỏi, “Thể hiện tốt hơn mới được là có ý gì?”
“Không phải cậu rất biết quan hệ thân thiết sao?” n Bắc Lâm nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Cái này còn cần tôi dạy?”
“…“
…Quan hệ thân thiết?
Lộ Nhâm đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: “Nhưng mà, nhưng mà, đi chương trình tạp kỹ mà thể hiện tình cảm trước mặt nhiều người như vậy thì không, không tốt chút nào?”
n Bắc Lâm chế nhạo, “Có gì mà không tốt.”
Lộ Nhâm dè dặt nói, “Thì, thì… Anh, anh biết đấy, nhiều người thích anh.”
Ví dụ như Lạc Cửu Ca và Nhiêu Manh Manh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lộ Nhâm lại sáng lên.
“Anh à, anh xem,” Lộ Nhâm nói thẳng, “Mọi người rất thích anh, nếu như em cùng anh tham gia chương trình tạp kỹ, vậy, vậy thì sẽ làm tổn thương bao nhiêu trái tim chứ?”
n Bắc Lâm nhìn cậu chằm chằm, mày nhíu lại, "Nghĩ cho tôi vậy sao?"
"..." Lộ Nhâm im lặng một giây, "Đương, đương nhiên rồi!"
"Nếu như sau này chúng ta chia xa, vậy... vậy thì những người này em với anh từng cùng tham gia chương trình như thế này, chẳng phải là chặn... nhân duyên của anh sao! "
Lộ Nhâm vắt óc suy nghĩ, lắp bắp nói: "Em không muốn hại anh..."
n Bắc Lâm đột nhiên ngắt lời cậu, giọng điệu lạnh lùng, “Một mình có gì mà không tốt à?”
Giọng điệu của n Bắc Lâm đột nhiên trở nên lạnh lùng khiến Lộ Nhâm rùng mình, suýt nữa gật đầu nói được rồi được rồi.
Nhưng mà...!
Nếu thật sự để cho cậu và nam chính cùng chương trình yêu đương, vậy đừng nói Nhiêu Manh Manh, Lạc Cửu Ca, Tô Hi, Hứa Thanh Thanh đều không còn cơ hội sao?
Chưa nói đến việc cậu hại bao nhiêu nhân vật nữ, sau này cậu làm sao quay về làm trai thẳng được nữa...
Thế là, Lộ Nhâm nuốt nước bọt, vẫn run rẩy kiên trì nói: "Một mình rất tốt, nhưng mà, nhưng mà anh ơi, có người lo cho anh thì..."
"Vậy, vậy thì ốm yếu khó chịu có thể nói ra, không vui cũng có thể nói, vui thì cùng vui, chẳng, chẳng phải sẽ hạnh phúc hơn sao?”
"..."
Toi rồi, nam chính im lặng, không phải mình chọc giận anh ta rồi chứ.
Lộ Nhâm toát mồ hôi lạnh, nếu như sớm biết, sớm biết lên thì lên luôn, thẳng thắn thành thật... Mông của trai thẳng cũng không quan trọng bằng mạng!
Quả nhiên, vừa nghĩ đến điều này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.
Lộ Nhâm nuốt nước bọt, bị ép ngẩng đầu lên.
...Không phải, thói quen bóp mặt người khác này của nam chính có thể thay đổi không?
Hai má bị véo đau, Lộ Nhâm không thể trốn tránh ánh mắt của n Bắc Lâm.
Không biết có phải vì đèn chùm hay không, Lộ Nhâm không hiểu sao lại cảm thấy ánh mắt n Bắc Lâm lúc này rất sâu.
Đến mức làm cho cậu hoảng sợ.
Nhưng giây tiếp theo, n Bắc Lâm khẽ mỉm cười, cảm giác lo sợ ban nãy đột nhiên biến mất.
Lộ Nhâm sững người trong giây lát.
Nói thật, n Bắc Lâm trong nguyên tác của Đông Phương Chi Trúc là nhân vật thờ ơ xa cách - giống như đóa sen tuyết ngàn năm vậy, lạnh lùng, ít cười, có tính cách không ai với tới.
Nhưng theo chỉ trong khoảng thời gian xuyên qua ngắn ngủi, biểu cảm của n Bắc Lâm cũng khá sinh động...
Nhưng so với hoa trên núi cao, hoa bá vương lại thích hợp với nam chính hơn...
Trong đầu đầy những suy nghĩ vô biên này, nhưng thật ra, cậu cũng chỉ ngây ra hai giây.
Nụ cười nhàn nhạt của n Bắc Lâm lại càng sâu xa.
Phóng đại khuôn mặt đẹp trai trước mặt cũng không lạnh lùng như vậy, trên mặt còn mang theo ý cười.
Trên chóp mũi vẫn còn có mùi thơm thoang thoảng, Lộ Nhâm bất giác nuốt nước bọt vào trong, cảm giác trên mặt có chút nóng.
Khoảnh khắc tiếp theo, mặt lại bị nắm chặt.
Hai má bị ép vào, Lộ Nhâm đau đớn kêu lên, nghe thấy giọng nói thản nhiên của n Bắc Lâm.
“Đồ chơi nhỏ sốt sắng vậy sao, nếu đã như vậy, thì chỉ có thể phiền cậu ngoan ngoãn ở cạnh tôi.”
Lộ Nhâm, “…Hả?”
????
Đó không phải là ý nghĩa của quan hệ chủ tớ đâu nam chính ơi??
Thầy thể dục dạy anh môn ngữ văn à?
Lộ Nhâm sững sờ làm cho n Bắc Lâm hài lòng.
n Bắc Lâm mỉm cười, nắm lấy tay Lộ Nhâm, thay vào đó là vỗ vỗ mặt cậu.
“Thế này, lên chương trình thể hiện tốt, đồ chơi nhỏ cũng được thưởng.”
“Đồng ý với tôi vô điều kiện,” n Bắc Lâm nhéo mặt Lộ Nhâm, dừng hai giây, “Mỗi lần tính là cậu trả mười nghìn tệ. "
"...!!!!" Lộ Nhâm trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: "Thật sao?!"
"Đương nhiên là thật."
"!!!"
Mười nghìn tệ! Mỗi lần cậu gật đầu là được, chỉ cần năm nghìn lần thôi! Là có thể trả hết nợ?
Trên đời có chuyện tốt như vậy sao? Lộ Nhâm cười ngoác miệng.
Có lẽ do cậu vui mừng quá lộ liễu, một giây tiếp theo, nam chính uể oải “Hả?” một tiếng.
Lộ Nhâm lại bắt đầu vui quá hóa buồn.
“Hiểu không?” n Bắc Lâm nheo mắt nhìn cậu, “Hiểu được thì đi tắm đi.”
…Tắm, tắm?
...Không, không phải như cậu nghĩ chứ...
Lộ Nhâm ngập ngừng nuốt nước bọt.
“Nhanh, đi.”
Lộ Nhâm run rẩy dè dặt nói, “...Em, em chuẩn bị tâm lý đã.”
n Bắc Lâm, “…”
Lộ Nhâm đứng lên, bắt đầu giơ hai tay chèo thuyền, bắt đầu nâng cao đùi, bắt đầu ép chân…
n Bắc Lâm liếc nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: “Mười lăm phút nữa tôi muốn thấy người.”
“!”
Lộ Nhâm lập tức đứng u sầu chạy vào phòng tắm.
Lộ Nhâm tắm rửa xong trong mười phút, hít sâu một hơi, cậu lấy hết can đảm mở cửa.
Nhưng mà đi ra, cả căn phòng tối om.
Nhanh, nhanh vậy sao?
Nam, nam chính thích tắt đèn sao...?
Vừa nghĩ vậy, một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên.
“Đến đây.”
Lộ Nhâm rùng mình một cái, trong lòng khóc thầm, “… Đến, đến đây.”
Trên chiếc giường siêu rộng đã có một bông hoa bá vương nằm chờ.
Lộ Nhâm cẩn thận kéo đi một góc chăn, run rẩy trèo lên.
Vừa cậu nằm xuống mép giường, một cái tay đã xẹt qua eo cậu, trực tiếp kéo cậu từ mép giường sang!
Lộ Nhâm suýt chút nữa thì kêu lên.
Tay ôm qua bụng, sau lưng có nguồn nhiệt, cổ họng Lộ Nhâm khô ran, chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ như hóa đá...
n Bắc Lâm... Chẳng lẽ bây giờ muốn... Oái oăm!
“…!”
Lộ Nhâm âm thầm hét lên một tiếng, tay đặt ở bên đầu nắm chạt lại, kinh hãi mở to hai mắt.
n Bắc Lâm cắn, cắn cậu!
Dưới mái tóc đen, cái cổ mảnh khảnh rồi bên vai lại bị cắn một miếng nữa.
Lộ Nhâm rùng mình, không khỏi kêu lên một tiếng.
Tiếng này vừa vang lên, mặt Lộ Nhâm bỗng nóng ran, thân thể càng thêm run rẩy.
Người phía sau ngậm thịt cậu rồi lại xoa một hồi, Lộ Nhâm giật mình một cái, n Bắc Lâm lại thả lỏng.
Vòng tay ôm lấy eo, vùi vào cổ cậu.
Tiếng gọi truyền đến bên tai, tóc xẹt qua má có chút ngứa, nhưng Lộ Nhâm cứng ngắc không dám động đậy.
...Rốt cục nam chính muốn làm gì?!!??
Mặt cậu nóng một lát, sau đó chuyển sang màu trắng, sau đó lại chuyển sang màu xanh.
Đỏ, xanh, trắng thay đổi trong đêm tối, không biết qua bao lâu mới nghe thấy một tiếng thở dài...
Lộ Nhâm, "."
... n Bắc Lâm, ngủ rồi à?