Chương 6
Tuấn Phong và người bạn của mình bê bao tải lên cốp xe ô tô rồi đóng cốp xe lại, Tuấn Phong bảo với bạn
– Mày cố gắng giúp tao, lát tao chuyển khoản cho mày đủ 3 tỷ không thiếu một ngàn .
– Thế rồi mày tính sao?
– Trước mắt tao sẽ báo là Quỳnh Hoa bỏ nhà theo zai, ngoài cách đó tao cũng không biết cách nào nữa.
– Ờ nếu cảnh sát động tới mày đút nhiều tiền vào… hiểu chưa?
-Ừ tao hiểu rồi có gì tao nhờ bác tao lo cho tao.
-Ừ mày là con ông cháu cha mà lại nhiều tiền nữa cố mà nhấn chìm chuyện này xuống, thôi tao đi đây.
– Thế mày tính phi tang xác vợ tao ở đâu thế.
– Trước mắt thì tao chở nó ra sông chứ tao cũng chưa biết làm sao.
– Ừ thôi mày đi đi , tao chuyển khoản cho mày luôn.
– Ừm.
…
Bạn của Tuấn Phong lái xe suốt 2 tiếng đồng hồ trong đêm vắng tới một con sông lớn thì anh ta dừng lại mở cốp xe và vác cái bao ra
” Nặng gớm nhỉ”
Anh ta kéo cái bao ra đang chuẩn bị ném xuống dưới thì một bác đi tập thể dục qua thấy vậy quát ầm lên
– Này cái cậu kia, cậu định vứt cái gì xuống sông đó hả?
Anh ta cuống lên và nói
– Cháu vứt ít rác thôi ạ.
– Cả một bao rác to thế mà cậu bảo ít à, mang ta bãi rác mà vứt chứ, có tin là tôi báo công an tóm cổ cậu lại không hả?
Anh ta sợ quá liền để cái bao đó và chạy lại xin xỏ bác ấy
– Thôi bác đừng nóng, có một bao rác thôi mà, có gì to tát đâu mà bác lại nóng tính thế ạ?
– Các cậu vứt rác bừa bãi làm ô nhiễm môi trường,không thể chấp nhận được, để tôi xem là rác gì mà cậu lại mang ra đây vứt bừa bãi như vậy.
Anh ta sợ lộ nên kéo bác ấy ra một góc và tìm cách che giấu:
– Cháu vứt ít hoa quả hỏng thôi mà, không phải rác gì bẩn thỉu đâu ạ, hay là cháu đưa bác 1 triệu bác bỏ qua cho cháu lần này nhé.
Bác ấy thấy tiền thì lên giá
– 2 triệu, tôi sẽ không nói gì để cậu vứt rác ở đây.
– Vâng ạ.
Anh ta lấy 2 triệu đưa cho ông già, ông già cầm 2 triệu rồi đi tập thể dục tiếp
Anh ta chẹp miệng
” Mẹ lão già điên tự dưng xuất hiện làm gián đoạn công việc của mình”
Anh ta lại để vứt cái bao xuống sông thì anh ta hốt hoảng khi thấy chỉ còn cái bao không
” Đâu rồi, sao chỉ còn cái bao không thế này”
” Cô ta còn sống sao”
” Cô ta đâu rồi… cô ta trốn đâu rồi”
Anh ta tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy Quỳnh Hoa đâu cả, anh ta kiểm tra trên ô tô cũng không thấy ngay lập tức anh lái xe về nhà trên đường về anh gọi cho Tuấn Phong
– Tao đây mày phi tang xong chưa?
– Phi tang cái đầu mày ý, vợ mày nó vẫn còn sống nó trốn mất rồi.
– Mày nói gì vợ tao vẫn còn sống thật sao?
– Thật, nó trốn rồi giờ tính sao hả?
– Tốt quá, tao sẽ tìm vợ tao về.
– Mày có sợ nó đi trình báo cảnh sát không?
– Tao nghĩ nó không trình báo cảnh sát đâu vì nó còn lo cho bố mẹ và chị gái của nó nên nó không làm gì tao đâu, nó không chết là tốt rồi tao sẽ tìm nó về.
– Ừ thế mày tự lo liệu đi tao không biết gì đâu đấy.
– Được rồi mày đi về đi, để mọi chuyện tao lo.
Tuấn Phong tắt máy xong anh vào phòng cầm cái ảnh lên và ngắm hình của vợ
” Thì ra em giả vờ chết để tìm cách trốn khỏi anh đúng không, em được lắm anh sẽ tìm em về, và chúng ta sẽ mãi hạnh phúc bên nhau như lúc xưa em nhé”
…
Sau khi trốn ra khỏi cái bao tải đó tôi chạy theo con đường nhỏ , tôi nhìn biển trên đường thì tôi thấy mình đang ở Nam Định , một cô gái bỏ chạy ngoài đường trên người không mảnh vải che thân không những thế toàn cơ thể bầm dập những vế bầm tím , giữa cổ vết hằn tím vì bị bóp cổ đêm qua vẫn in hằn nguyên ở đó… trời đã gần sáng rồi, tôi phải mau tìm cái gì che người lại nếu không trời sáng mọi người sẽ nhìn thấy mất, tôi chạy thêm một đoạn nữa tôi thấy có một nhà phơi quần áo ở trước cổng tôi mới lại lấy que khều trộm một chiếc áo cộc dài dộng của đàn ông rồi mặc vào người rồi tôi lấy thêm cái quần đùi của người ta mặc vào nữa thế là đủ bộ , mặc quần áo xong tôi đi thật nhanh ra bờ biển gần đó..
Đã thoát khỏi cái chết nhưng thật sự tôi không muốn về nhà, bây giờ tôi trở về Tuấn Phong sẽ lại van xin và năn nỉ tôi tha thứ cho anh ta và cho anh ta thêm một cơ hội nữa, tôi đã tha thứ cho anh ta rất nhiều lần rồi, nhưng lần nào cũng chỉ được hai hôm thôi rồi anh ta lại y như cũ, anh ta cuồng ghen và anh ta cư xử như một người bị bệnh tâm thần vậy,làm sao tôi chịu đựng nổi chứ, sống cùng anh ta tôi như một con chó bị nhốt trong nhà thân tàn ma dại tới mức tôi không còn nhận ra bản thân mình nữa rồi, tôi còn phải uống thuốc an thần thì tôi mới ngủ được, nên lần này tôi đã thoát khỏi anh ta rồi thì tôi sẽ không bao giờ quay về nữa.
Cả ngày hôm đó tôi lang thang ngoài bờ biển, tôi bới rác và tìm đồ ăn thừa của khách du lịch,tuy rất mệt và đói nhưng tôi lại thấy rất thoải mái, dù đói khát nhưng tôi vẫn thấy dễ thở hơn là sống bên cạnh Tuấn Phong , tôi cứ lang thang ở bờ biển và không có ý định về nhà, đêm đến tôi nằm ngủ trong một cái cống bê tông to , sáng ra tôi lại lang thang tìm đồ ăn thừa trong thùng rác cứ như thế 3 ngày liền cho tới khi toàn thân tôi bốc mùi hôi thối tôi mới đi vào khu dân ở để ăn trộm quần áo để thay.
Nửa đêm tôi bắt đầu đi ăn trộm quần áo,tôi thấy mình cứ lang thang vất vưởng khắp nơi như ma xó vậy, tôi đi qua một toà nhà lớn, ở trên tường rào có vắt cái áo tôi đang với lên để ăn trộm thì một giọng nói vang lên khiến tôi giật mình
– Cô làm gì đấy?
Tôi vội vàng nói
– Tôi chỉ muốn xin cái áo thôi chứ tôi không có ý gì cả..
– Đó không phải áo mà là cái rẻ lau chân thôi, cô không có quần áo để mặc à?
– Tôi không… cho tôi xin một bộ quần áo được không , quần áo của tôi bẩn quá rồi.
– Được…
Nghe vậy tôi mới quay lại nhìn trước mặt tôi là một anh chàng cao to đẹp trai anh ta mặc bộ quần áo thể thao hình như anh ta vừa đi tập thể dục về, anh ta mở cửa cổng và nói
– Đi vào nhà đi tôi lấy quần áo cho.
Tôi đánh liều đi theo anh ta vào nhà,
– Cô ngồi đi.
Tôi mới ngồi xuống ,anh ta đi vào trong nhà và lấy cho tôi 2 bộ quần áo thể thao của anh ta
– Tôi không có đồ phụ nữ, cô mặc tạm đồ của tôi nhé?
– Vâng ạ, cám ơn anh nhiều ạ.
Lúc này trong nhà ánh điện sáng trưng anh ấy mới nhìn rõ khuôn mặt đáng thương của Quỳnh Hoa, cả người cô lem luốc từ đầu tới chân, tóc bết lại , chân tay đen xì bẩn thỉu, bộ quần áo đang mặc trên người bẩn thỉu nhàu nhĩ còn không sạch bằng cái rẻ lau nhà của anh ấy, anh ấy động lòng thương anh mới hỏi
– Sao cô không về nhà, cô lang thang ở đây mãi không ổn đâu.
– Sao anh biết vậy?
– Hôm qua tôi đi chạy bộ tôi thấy cô ngủ trong cống bê tông ở ngoài bãi biển mà, nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về.
– Không không… tôi không về nhà đâu… đừng bắt tôi về nhà.. tôi sợ lắm..
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!