Quỳnh Chi vừa đi ra khỏi cổng , bác sĩ Nam từ từ đi về căn phòng bí mật của mình, anh không thể ngờ là Quỳnh Hoa lại vào được bên trong căn phòng đó
” Xem ra Quỳnh Hoa thông minh hơn mình nghĩ rồi, vậy mà thời gian qua mình lại tin vào sự ngây thơ của cô ấy”
Ở bên trong tôi nghe tiếng cạch cửa tôi liền nấp sau mép giường, tay tôi nắm chặt cái kéo để phòng thân, bác sĩ Nam đi vào và cất tiếng gọi
– Quỳnh Hoa, em vào đây làm gì vậy?
Dù không biết sống ch-ết ra sao nhưng tôi vẫn muốn nói chuyện thẳng thắn với anh ấy một lần nên tôi cài cái kéo vào cạp quần rồi đứng dậy , cả người tôi run lên vì sợ nhưng tôi cố gắng gượng để tỏ vẻ bình tĩnh
– Anh nay về sớm vậy ạ?
– Ừ , anh gọi điện cho em không được , nên anh lo , thế em vào đây làm gì vậy?
– Em tò mò muốn biết lí do tại sao anh lại làm như thế này…. anh ngâm xác của Thanh Hoa suốt 5 năm liền ư?
– Ừ.. anh không muốn xa cô ấy nên anh làm vậy, điều đó không ảnh hưởng tới ai cả nên em cũng coi như bình thường đi .
– Anh làm vậy là có lỗi với Thanh Hoa và gia đình của cô ấy đó, anh không cảm thấy áy náy khi lừa dối bố mẹ của cô ấy sao, họ tin tưởng anh và giao con gái của họ cho anh nhưng anh lại lừa dối họ, anh nói anh mai táng cho Thanh Hoa nhưng anh không mai táng mà anh giữ lại và ngâm cô ấy trong bồn tắm suốt 5 năm qua, tại sao anh lại có thể làm những việc quái dị như vậy hả?
– Quỳnh Hoa, em sắp đi quá giới hạn của mình rồi đấy.
– Em nói không đúng sao, anh hãy đưa xác cô ấy về với bố mẹ cô ấy đi để bố mẹ cô ấy mai táng cho cô ấy, anh không được phép giữ cô ấy ở lại đây nữa, anh đang làm việc sai trái với lương tâm đạo đức của một người bác sĩ đó.
– Không được, cô ấy đang ở yên trong đó rồi, và cô ấy sẽ ở trong đó mãi mãi, em không có quền hạn gì để bắt bắt anh phải thế này phải thế kia cả.
– Anh bị bệnh nặng quá rồi Nam ạ, mau dừng lại đi.
– Nếu anh không dừng lại thì sao?
– Thì em sẽ báo cảnh sát để họ bắt anh đi.
– Em nghĩ mọi chuyện đơn giản vậy à, em vẫn còn ngây thơ lắm Quỳnh Hoa ạ.
– Em không còn gì để nói với anh nữa rồi, kẻ lập dị.
Tôi biết là mình không thể nói nhiều với một người lập dị như anh Nam được nên tôi nhìn ra ngoài cửa và tìm cơ hội chạy ra ngoài,nhưng anh Nam đã nhanh tay kéo tôi lại
– Em tính chạy đi đâu hả, đứng lại mau.
– Bỏ em ra.. em muốn ra ngoài…
– Để em ra ngoài để em báo cảnh sát ư… nếu em đã chống đối anh như vậy thì cả đời này em sống ở trong này cùng với Thanh Hoa luôn đi.
– Anh là quỷ chứ không phải người… tôi kinh tởm anh bỏ tôi ra, tôi muốn ra ngoài.
Tôi vùng vẫy bỏ chạy thì bị anh ta túm tóc kéo lại anh ta tát tôi hai phát như trời giáng vào mặt khiến tôi ngã lăn ra sàn nhà, tôi cố vùng vậy thì anh ta đạp thẳng chân vào cổ tôi khiến tôi khó thở tôi túm chân anh ta đẩy ra nhưng tôi không đẩy được, lúc đó tôi nhớ ra ra tôi vẫn cài cái kéo trong quần tôi liền rút kéo ra và đâm mạnh vào chân anh ta một phát, anh ta nhảy ngược lên , anh ta rú lên như một người điên:
– Mày giám đâm tao ư…con chó này nữa, tao để mày sống nhưng mày lại thích ch-ết đúng không?
Tôi mới vùng dậy chĩa kéo về phía anh ta và nói:
– Thả tôi ra ngay, nếu không tôi sẽ đâm ch-ết anh đấy.. mau mở cửa ra để tôi ra ngoài nếu không tôi sẽ đâm anh đấy.
Anh ta bị đâm vào bắp chân đau nên anh ta đi tập tễnh, anh ta hạ giọng xuống
– Được thôi, anh sẽ mở cửa , để em đi ra ngoài là được chứ gì, em đừng nóng giận nữa.
– Mau lên đừng nhiều lời nữa ,mở cửa ra.
Tôi cứ tưởng mọi chuyện đơn giản như thế, anh Nam mở cửa cho tôi ra ngoài là xong thế nhưng anh ta đã có chuẩn bị bị trước rồi anh ta lôi khẩu súng ra và nói
– Anh đã coi thường em quá rồi Quỳnh Hoa ạ, em thông minh hơn anh tưởng đấy, chưa một ai giám làm anh bị thương như em đâu, em là người đầu tiên đấy.
Tôi thấy anh ta chĩa súng về phía tôi thì tôi đứng lại, nếu anh ta nổ súng thì tôi làm sao mà thoát được, tôi ném cái kéo sang một bên rồi cố nói hy vọng anh ta suy nghĩ lại
– Anh Nam à, anh mau dừng lại đi mà, anh còn rất trẻ, sự nghiệp đang thăng hoa giờ chỉ cần anh đưa Thanh Hoa về để bố mẹ cô ấy mai táng cho cô ấy là mọi chuyện trở lại bình thường mà, anh đừng vì tính cố chấp của bản thân mà huỷ hoại cuộc đời mình như vậy , không đáng đâu anh ạ.
Nam cười nhạt rồi nói
– Em nói nghe đơn giản quá , nếu mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thì đã không có chuyện để nói rồi em ạ.
– Tại sao anh lại nói vậy chứ?
– Bây giờ mọi chuyện vỡ lở, cảnh sát họ sẽ tiến hành điều tra rồi ra bao nhiêu vấn đề nữa, đâu chỉ có việc này đâu .
– Anh nói vậy là sao hả?
– Anh không những giữ xác người bất hợp pháp và anh còn là kẻ giết người máu lạnh nữa đó.
Tôi sốc toàn tập rồi giờ thì chính anh ấy đã thừa nhận anh là kẻ gi-ết người , tôi bật khóc vì quá đau lòng tôi từng mong anh ấy không phải là người độc ác máu lạnh như thế mà giờ anh ấy đã thừa nhận rồi, vậy là không còn một hy vọng nào nữa rồi, mọi chuyện chấm hết ở đây thật rồi.
– Có phải chính anh hại chết chị Thanh Hoa đúng không?
Nam gật đầu thừa nhận
– Ừ.
– Tại sao, chị ấy đang mang thai mà, em thấy còn giấy siêu âm thai trong ngăn tủ.
– Vì cô ấy mang thai với người yêu cũ, nên anh đã không bình tĩnh được và anh đã… ra tay với cô ấy.
– Trời ơi là trời, tại sao anh lại làm như vậy chứ?
– Là do cô ấy , cô ấy ở bên anh 3 năm, sau đó người yêu cũ của cô ấy về thế là cô ấy ruồng rẫy bỏ anh để theo người yêu cũ, anh đã tức giận và hại chết người yêu cũ của cô ấy rồi đón cô ấy về nhưng khi cô ấy về bên anh thì anh phát hiện cô ấy mang thai với người yêu cũ , anh bảo cô ấy phá cái thai đi nhưng cô ấy không phá , anh ép cô ấy uống thuốc phá thai nhưng cô ấy không chịu rồi sảy ra xô xát anh đã gi-ết ch-ết cô ấy.
Tôi sốc tới mức đứng không vững nữa tôi khuỵ gối xuống sàn nhà tôi vẫn cố khuyên anh ấy những lời tử tế nhất
– Anh Hãy đi đầu thú đi anh… anh đừng sống như vậy nữa … anh đi đầu thú đi .
– À tiện đây anh cũng kể luôn cho em nghe, chồng cũ của em cũng là do anh hại ch-ết đấy, anh bỏ hương mê gây ảo giác vào xe của anh ta, khiến anh ta bị ảo giác rồi lái xe gây tai nạn đấy.
Tai tôi cứ ù đi
– Tuấn Phong cũng là do anh ấy hại ch-ết ư… sao anh lại độc ác như vậy hả?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!