Chương 10
Tôi làm xong công việc của mình rồi tôi mới đi về phòng làm việc của anh Nam để chờ anh ấy rồi cùng về nhà
– Anh ơi, em xong việc rồi anh xong việc chưa ạ?
– Anh sắp xong rồi đây em ngồi chờ anh 10 phút nhé.
– Dạ.
– À tối nay em muốn ăn gì để anh nấu ?
– Dạ gì cũng được ạ, chỉ cần anh nấu là em sẽ ăn.
Nam quay lại nhìn tôi rồi trêu tôi
– Sao em không ăn anh đi này..
Tôi ngại ngùng quay mặt đi, nói thật là tôi đã ở bên cạnh anh ấy hơn một tháng nay nhưng giữa tôi và anh Nam vẫn chưa có chuyện gì cả, giờ cả hai chúng tôi đang rất thích nhau , chúng tôi rất muốn ở bên cạnh nhau, chúng tôi ngại ngùng khi ở cạnh nhau nhưng tôi không giám nghĩ tới chuyện đó vì tôi vẫn còn rào cản là Tuấn Phong, chừng nào tôi chưa ly hôn với Tuấn Phong nhất định tôi sẽ không để bản thân phải mang tiếng thêm một lần nữa đâu , tôi sẽ toàn tâm toàn ý với anh Nam ngay sau khi tôi ly hôn xong.
Vậy nên tôi mới lảng tránh câu hỏi của Nam
– Anh ơi, hay anh mua mực về hấp nhé, cả tôm nữa ạ.
– Ừm lát anh đi chợ anh mua em còn muốn ăn thêm gì không để anh mua luôn nào?
– Dạ không ạ.
Tôi ngồi chờ Nam làm việc tôi chợt nhớ tới chuyện mà tôi nghe khi nãy tôi mới hỏi anh Nam
– Anh ơi, em có chuyện này muốn hỏi anh ạ?
– Em hỏi đi.
– Thanh Hoa là ai , sao mọi người lại nói em là Thanh Hoa ạ, em là Quỳnh Hoa mà, sao người ta lại nhận nhầm em như vậy ạ?
Nam đang làm việc anh liền ngưng lại
– Em đã nghe được những gì rồi?
– Em cũng nghe khá nhiều anh ạ,mọi người nói rằng em chính là cô gái tên Thanh Hoa 5 năm trước Thanh Hoa bị bệnh ung thư giai đoạn cuối sau đó anh đưa Thanh Hoa đi sang nước ngoài chữa bệnh , từ đó Thanh Hoa cũng mất tích luôn… và giờ khi thấy em họ nghĩ em chính là Thanh Hoa, không lẽ em giống Thanh Hoa như vậy sao anh?
Nam ngồi đơ người ra rồi anh nói
– Thật ra cũng không giống lắm đâu… có gì để về nhà rồi anh kể cho em nghe nhé, chuyện dài lắm nói ở đây không tiện em ạ.
– Vâng ạ.
Buổi tối tôi và Nam ăn cơm xong chúng tôi cùng nhau đi mua sắm, tôi và Nam đang xem quần áo thì anh ấy có điện thoại nên anh ấy bảo tôi cứ xem đi anh ra ngoài nghe điện thoại một lát rồi anh quay lại.
Tôi đang xem cái áo thì một cô gái trẻ đi qua nhìn thấy tôi cô ấy trợn tròn mắt lên nhìn tôi
– Thanh Hoa….
Tôi nghĩ bụng lại có người nhận nhầm mình rồi, tôi cười rồi nói
– Mình tên Quỳnh Hoa không phải Thanh Hoa bạn ạ.
– Đúng là cậu Thanh Hoa, cậu vẫn còn sống ư… 5 năm trước cậu đã mất vì căn bệnh ung thư … mình còn tới tiễn đưa cậu… tại sao… rốt cuộc là tại sao…????
Tôi thở dài rồi nói
– Mình không biết cô gái Thanh Hoa ấy là ai cả, mình là Quỳnh Hoa nhà mình ở Khâm Thiên và mình không có mắc bệnh ung thư gì cả, bạn nhầm rồi nhé.
– Không … mình không nhầm, chính là cậu Thanh Hoa , chính là cậu mà.
– Bạn đừng như vậy nữa, mình không phải Thanh Hoa đâu.
– Đây .., cậu xem đi, mình còn ảnh chụp chung với cậu nữa đó, ngày trước chúng ta là bạn thân mà, tại sao cậu lại không nhớ ra mình chứ, mình là Hồng bạn thân của cậu nè, Thanh Hoa rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào cậu kể cho mình nghe được không?
Bạn ấy cho tôi xem mấy tấm ảnh ngày trước, tôi nhìn cô gái trong ảnh giống hệt như tôi lúc này, tôi còn hoang mang chưa hiểu chuyện gì thì Nam đi vào gọi
– Hoa ơi..?
Vừa nhìn thấy anh Nam bạn gái kia vội hỏi
– Anh Nam, Thanh Hoa vẫn còn sống ư… thế rốt cuộc người nằm trong quan tài ngày đó là ai hả?
Nam lúc này mới thừa nhận
– Thanh Hoa đã mất từ 5 năm trước rồi Hồng ạ, cô ấy là Quỳnh Hoa.
– Cậu ấy không phải là Thanh Hoa thật sao, em không tin có người giống nhau như vậy đâu?
– Anh đã chỉnh sửa một chút.
Hồng cứ nhìn Quỳnh Hoa chằm chằm rồi gật gù công nhận
– cậu ấy thật sự giống y như đúc với Thanh Hoa anh ạ, em hiểu rồi anh là bác sĩ thẩm mỹ mà, anh đã thẩm mỹ để cô ấy giống với Thanh Hoa đúng không, chứ làm gì có ai mà giống nhau như hai giọt nước vậy chứ?
– Ừm ..đúng là vậy thôi anh phải đi đây nói chuyện với em sau nhé?
Nói xong Nam kéo tay tôi đi, cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu dần dần mọi chuyện rồi, Thanh Hoa mà mọi người vẫn nhắc chính là người yêu của Nam ngày xưa, Thanh Hoa đã mất từ 5 năm trước và cuối cùng thì Nam đã chỉnh sửa khuôn mặt tôi để giống Thanh Hoa… và tôi chỉ là người thay thế Thanh Hoa mà thôi.
Đêm hôm đó Nam đã thừa nhận với tôi là vì anh ấy quá thương nhớ Thanh Hoa nên anh ấy đã chỉnh sửa khuôn mặt tôi giống Thanh Hoa.Nam đã khóc trước mặt tôi anh nói suốt 5 năm qua chưa bao giờ anh ngừng thương nhớ Thanh Hoa, anh ấy còn cầu xin tôi từ bây giờ trở đi tôi hãy là Thanh Hoa và ở bên cạnh anh ấy, tôi cảm thấy rất thất vọng khi biết mình chỉ là người thay thế , tôi vừa mới có tình cảm với anh ấy thế mà giờ tôi lại biết sự thật đau lòng rằng tôi chỉ là người thay thế , bây giờ tôi biết phải làm sao đây,tình yêu vừa chớm nở đã nhanh chóng tàn lụi rồi.
Bác sĩ Nam nắm tay tôi và nói
– Hoa… anh rất thích em,anh yêu em, em đồng ý làm vợ anh nhé?
Mặc dù tôi rất thích anh ấy nhưng tôi lại càng không muốn làm thay thế nên tôi đã từ chối
– Anh à, em không thể…
– Tại sao chứ, anh biết là em cũng thích anh mà.
– Đúng là em rất thích anh, nhưng em không muốn làm người thay thế, em biết là anh thích em anh yêu em vì em giống Thanh Hoa bạn gái cũ của anh mà thôi chứ anh không hề có tình cảm với em đâu.
Bác sĩ Nam nắm tay tôi khẳng định
– Anh yêu em là thật, thời gian qua em ở bên cạnh anh, tình cảm anh dành cho em như thế nào em còn không tin tưởng anh sao?
– Em không thể tin , nếu anh có tình cảm với em thì anh đã không chỉnh sửa khuôn mặt của em giống bạn gái cũ của anh được, bạn ấy đã mất 5 năm rồi sao anh vẫn không chịu buông bỏ chứ, anh cố chấp giữ hình ảnh của bạn ấy ở trong lòng như vậy anh không thấy mệt mỏi sao?
– Hoa à em hãy tin anh, thật sự anh đã quên người cũ rồi, bây giờ tình cảm của anh dành cho em là thật lòng, anh thật lòng muốn cưới em và bảo vệ em cả cuộc đời này, em hãy cho anh một cơ hội nhé?
Bác sĩ Nam cứ nói mãi khiến tôi có chút động lòng , mặc dù tôi thích anh ấy nhưng tôi không nhận lời vội tôi cần thêm thời gian để suy nghĩ về chuyện này, một việc hệ trọng cả đời như vậy làm sao tôi vội vàng được, một lần tôi vội vàng khiến tôi phải chịu bao đắng cay rồi,lần này tôi sẽ không vội vàng nữa
– Em sẽ suy nghĩ rồi trả lời anh sau nhé.
– Ừm , em hãy suy nghĩ rồi trả lời anh nhé, giờ mình đi ngủ thôi muộn rồi đấy.
– Vâng ạ.
Tôi về phòng lên giường nằm nhưng tôi không ngủ được, làm sao tôi có thể ngủ được khi biết bản thân mình chỉ là người thay thế chứ.
Tới nửa đêm khi tôi đang mơ màng thì tôi thấy có một bàn tay nắm lấy tay tôi,rồi có ai đó nằm đè lên người tôi rất nặng nhưng tôi không thể đẩy họ ra được.. mùi hương quen thuộc tôi liền nói
– Anh Nam… sao anh lại qua đây chứ.. anh bỏ em ra
Giọng anh ấy thì thầm vào tai tôi
– Hoa à.. anh yêu em , anh nhớ em , thật sự rất nhớ em.
Rồi anh ấy hôn tôi tay giữ chặt tay tôi , toàn thân tôi bị đè chặt tôi không cựa quậy nổi nữa…..tôi rất muốn đẩy anh ấy ra nhưng toàn thân tôi cứ bủn rủn tôi không còn chút sức lực nào để đẩy anh ấy ra nữa…tôi cứ mơ màng như phê thuốc vậy…
8 giờ sáng tôi tỉnh giấc , tôi thấy mình không mặc đồ và nằm bên cạnh bác sĩ Nam, tôi hoang mang nhớ lại chuyện đêm qua , rõ ràng là tôi vẫn phân biệt được đâu là đúng đâu là sai nhưng tôi lại không phản kháng được, rồi tôi cứ mơ màng lúc tỉnh lúc mê, không rõ ràng , rốt cuộc là tôi bị làm sao vậy chứ?