Muốn rời khỏi show tuyển tú, ngoại trừ xuất đạo, lựa chọn duy nhất là bị loại.
Tiễn Loan Tụng đi, Hà Húc tâm phiền ý loạn, luyện tập cũng không có sức, ngược lại lên sân thượng hóng gió.
Gần đây cậu ám ảnh cảm giác bị gió lạnh thổi đến, càng mạnh thì người càng tỉnh táo, Hà Húc hiện tại tình nguyện chịu đựng trận gió lạnh này lâu hơn một chút, dứt khoát thổi cậu ra một trận bệnh nặng, như vậy cậu có thể lập tức rời khỏi nơi này.
Một bên là tự do, nếu được ra mắt là có thể thành công, một bên là phí phẫu thuật không đợi được quá lâu, Hà Húc tiến thoái lưỡng nan, đứng ở trên ban công thầm nghĩ thật muốn hét to lên, nhưng chỉ có thể chặn miệng nhịn xuống.
Bỗng nhiên trong mũi truyền đến một cỗ mùi rỉ sét, dư quang cũng vừa vặn nhìn thấy một đạo dấu vết màu đỏ.
Hà Húc giơ tay lên, lúc này mới phát hiện mu bàn tay không biết từ lúc nào đã rạch một lỗ lớn, lúc này đang chảy máu, nhưng bên ngoài gió thổi rất lạnh, cậu hoàn toàn không cảm nhận được.
Ngơ ngác nhìn máu từ miệng vết thương nhỏ giọt chảy ra, cuối cùng lại chậm rãi đông lại, Hà Húc thế nhưng từ trong lòng dâng lên một tia khoái cảm khác thường, cậu nâng tay kia lên, lại hung hăng đem miệng vết thương vừa ngừng chảy máu xé rách, lần nữa nhìn nó chậm rãi chảy ra rồi lại đông lại.
Lặp đi lặp lại không dưới bốn năm lần, Hà Húc nghe thấy dưới lầu có người gọi mình, lúc này mới dừng động tác, thu dọn quần áo xuống lầu.
Xử lý tốt vết thương trên tay, Hà Húc không ăn cơm trưa, trực tiếp tập trung luyện tập, Kỳ Tinh cũng vội vàng ăn vài miếng cơm rồi nhanh chóng đuổi theo, lúc vừa vào phòng Hà Húc đã bắt đầu luyện tập.
Nếu như nói lúc trước Hà Húc đang dốc hết toàn lực cố gắng, lúc này cậu cũng dốc hết toàn lực, nhưng Kỳ Tinh lại cảm thấy cậu giống như chỉ muốn làm mệt mỏi chính mình.
Hà Húc còn đi sớm về trễ hơn trước, thường xuyên một đêm ngủ trong phòng luyện tập, cùng lúc đó đủ loại tin đồn về Hà Húc "mặt lạnh", "đùa giỡn đại bài", "bất hòa với đồng đội" trong chương trình lại càng xôn xao.
May mà Hà Húc không có điện thoại di động, trong lúc này cậu hoàn toàn không biết. Lúc cậu biết những điều này, vẫn là lúc Loan Tụng lần thứ hai tới thăm cậu.
Lúc này Loan Tụng mang cho cậu một ít đồ dùng sinh hoạt, nhưng chủ yếu là nói cho cậu biết tiền phẫu thuật đã đóng, hiện tại bên Từ Phượng Chi chỉ chờ nguồn gan thích hợp xuất hiện, bảo cậu không cần lo lắng.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Mặt khác chính là những bài báo về thân thế của cậu, ngay ngày xông lên đầu đề đã bị Tạ Thanh Dao đẩy lui, bất quá một đợt chưa yên một đợt khác lại nổi lên, những hắc liệu kia bị đè ép, lại xuất hiện càng nhiều.
Hà Húc dùng điện thoại di động của Loan Tụng xem qua một lần, người tung tin tựa như cùng giường chung gối với cậu, đối với tình huống của cậu rõ như lòng bàn tay, Hà Húc không cần tốn nhiều tâm tư cũng biết là ai đang làm chuyện này.
Trả di động lại cho Loan Tụng, Hà Húc nhàm chán ngáp một cái.
Có lẽ trong mắt Tề Nhạc danh tiếng gì đó rất quan trọng, nhưng trong mắt Hà Húc cậu căn bản không quan tâm những thứ này. Đỏ cũng được đen cũng được, điều cậu quan tâm chỉ là có thể kiếm tiền hay không, những thứ khác cậu cũng không để ở trong lòng.
Loan Tụng đưa tay nhận điện thoại, ánh mắt lơ đãng đảo qua cổ tay Hà Húc, nhất thời kêu lên một tiếng vội vàng bắt lấy cậu.
"Húc ca, tay anh làm sao vậy?"
Hà Húc theo bản năng rút tay lại, tay kia nhanh chóng kéo ống tay áo xuống, thản nhiên nói: "Không có gì."
"Em nhìn thấy rồi, còn nói không có...... "Loan Tụng nắm lấy cổ tay cậu không buông, một tay kéo cổ tay Hà Húc ra, lúc này liền choáng váng.
Trên cổ tay trắng mịn dày đặc rất nhiều vết thương, có cái giống như là dao nhỏ cắt rách, có cái lại giống như là vật sắc bén khác cắt rách, vết thương cũng không sâu, nhưng số lượng nhiều như vậy chồng cùng một chỗ cũng rất dọa người.
"Húc ca..." Giọng Loan Tụng hơi run lên, cậu không thể tin được nhìn cảnh tượng trước mắt này, gấp đến độ vành mắt đỏ bừng, "Anh, anh đây là muốn tự sát sao..."
Hà Húc nghe vậy nhịn không được bật cười, cậu rút tay ra gõ gõ đầu Loan Tụng, "Ai tự sát lại cắt nông như vậy, đây chính là dùng để giải tỏa áp lực."
Loan Tụng quả thực không thể hiểu được, cậu ta "rầm" một tiếng đứng lên, cầm lấy cổ tay Hà Húc cất cao giọng nói: "Nào có ai lại dựa vào việc tổn thương chính mình để giải tỏa a?"
Hà Húc ngẩn người, rút tay lại kéo ống tay áo xuống che dấu vết thương, mày rủ xuống, một lúc lâu sau khẽ cười một tiếng: "Cái này chỉ sợ không được, tôi đã quen nổi giận với chính mình rồi."
Loan Tụng không thể tưởng tượng Hà Húc rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mới có thể dưỡng thành thói quen như vậy, chỉ là cảm thấy vừa tức vừa đau lòng đối với việc cậu tự gây họa cho mình, vội vàng tìm hòm thuốc đến băng bó cho cậu, cũng nghiêm khắc cảnh cáo Hà Húc không được làm tổn thương mình nữa.*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Hà Húc nghe cậu ta thuyết giáo nhịn không được cười, trên mặt vẫn liên tục đáp ứng, nhưng quỷ mới biết cậu có để trong lòng hay không.
"Đúng rồi, có một chuyện em quên nói, Tạ tổng hắn......"
"Đừng để tôi nghe thấy cái tên này." Hà Húc nhéo mi tâm, "Tôi sẽ phiền lòng."
Loan Tụng chỉ có thể câm miệng, an tĩnh băng bó cho cậu xong, lại cùng Hà Húc hàn huyên một lúc mới rời khỏi doanh trại.
Maybach của Tạ Thanh Dao đậu ở cửa dưới ánh mặt trời mùa đông hiện lên một tia hàn quang, Loan Tụng từ bên trong đi ra, đi tới bên cửa sổ xe thành thật báo cáo tình huống trong chuyến tới đây với Tạ Thanh Dao.
Nói được một nửa, Loan Tụng ngừng một chút, không đem chuyện Hà Húc tự giải tỏa áp lực nói cho Tạ Thanh Dao, ngược lại nói những chuyện khác.
Sắc mặt Tạ Thanh Dao rất trầm, ngồi ở hàng sau nghe những thứ này, trên mặt không mang theo một chút vui mừng, thẳng đến cuối cùng mới hỏi một câu: "Em ấy ở bên trong có khỏe không?"
Loan Tụng cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt Tạ Thanh Dao, tự mình tiếp tục dặn dò: "Vết thương ở thắt lưng Húc ca càng ngày càng nặng, hôm nay mới ngồi nói chuyện với tôi một hồi, cũng đã đau đến không đứng thẳng nổi... Tôi nghe đồng đội của anh ấy nói mỗi ngày anh ấy đều luyện đến ba bốn giờ sáng, cứ tiếp tục như vậy người khẳng định chịu không nổi..."
Tạ Thanh Dao nhíu mày, trong đầu hiện ra bộ dáng Hà Húc, ánh mắt đột nhiên mang theo vài phần trách cứ.
"Nói với tổ tiết mục, không cho Hà Húc luyện tập muộn như vậy."
Loan Tụng lập tức gọi điện thoại qua nói chuyện, nhưng trong doanh nhiều người như vậy, ai cũng không thể đặc biệt nhìn chằm chằm Hà Húc, loại đề nghị này đưa ra cũng chỉ có thể là đưa ra mà thôi.
Loan Tụng thành thật nói rõ kết quả của cuộc gọi, Tạ Thanh Dao tuy rằng sắc mặt không tốt, cũng không làm khó Loan Tụng nhiều, vẫy tay gọi cậu ta lên xe.
Loan Tụng vội chui vào ghế lái phụ, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: "Vậy Tạ tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi bệnh viện trước đi, xem tình hình của bà Từ thế nào."
Tình huống cơ bản của Từ Phượng Chi đã ổn định, chỉ là người còn phải ở phòng bệnh quan sát một đêm.
Tạ Thanh Dao phân phó Tiết Lạc đi tăng thêm một khoản tiền viện phí, còn mình thì đến văn phòng bác sĩ hỏi tình hình gan.
"Trước mắt còn chưa có nguồn gan thích hợp, một khi có sẽ lập tức sắp xếp phẫu thuật."
"Làm phiền các vị rồi."
Nguồn gan thích hợp vốn chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, Tạ Thanh Dao không có lý do gì đi làm khó người ta, chỉ khách khí bảo bác sĩ chiếu cố Từ Phượng Chi nhiều một chút, liền đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ.
Vừa ra khỏi cửa, Tạ Thanh Dao liền nhận được điện thoại công ty gọi tới.
"Không tốt rồi Tạ tổng, Tề tiên sinh đánh nhau với một cô bé trong phòng làm việc!"