Bởi vì trên người mang thương tích, Hà Húc cho dù tận tâm tận lực hoàn thành động tác trong cảnh quay, cũng không được như ý muốn, sau vài lần đạo diễn cau mày xua tay kêu dừng, đi tới bất mãn trách cứ vài câu.
"Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi."
Hà Húc cúi đầu xin lỗi, nhịn không được khẽ cắn môi dưới, mồ hôi lạnh theo gò má lăn xuống.
Vết thương trên lưng tựa hồ bởi vì động tác cường độ cao mà rách ra, lại vì mồ hôi, lúc này liền đau đến khó có thể nhẫn nại.
"Sao cậu đổ nhiều mồ hôi thế? Không thoải mái thì phải nghỉ ngơi a, miễn cưỡng quay chụp làm sao có thể ra hiệu quả tốt..."Đạo diễn nhìn trạng thái của cậu không đúng, nhịn không được lo lắng.
"Tôi không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, thật ngại quá làm cho ngài lo lắng."
Hà Húc cúi đầu rời đi, lúc trở lại phòng nghỉ bên trong còn có mấy diễn viên đang nghỉ ngơi. Hà Húc nhìn xung quanh một vòng phát hiện giường ngủ cũng không còn trống, an vị đến trước bàn trang điểm định nằm sấp một hồi ngủ trưa.
Cằm vừa gối lên cánh tay, Hà Húc chợt nghe thấy bên ngoài ồn ào, tiếp theo tiếng cười của đạo diễn từ ngoài cửa truyền đến: "Người đang nghỉ ngơi bên trong, Tạ tổng có thể yên tâm."
Trong nháy mắt Hà Húc hoàn toàn không buồn ngủ, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, dứt khoát nhắm hai mắt lại làm bộ như đã ngủ, vừa mới bày xong tư thế cửa liền mở ra.
Mùi nước hoa nam tính đặc biệt trên người Tạ Thanh Dao tới gần bên cậu một bước, Hà Húc liền hơi căng thẳng, vẫn nhắm mắt không lộ sơ hở.
"Nhanh như vậy đã ngủ rồi? Hay là tôi giúp ngài đánh thức cậu ấy dậy......"
"Không cần, để cho em ấy ngủ đi."
Tạ Thanh Dao đứng bên cạnh bàn, trong ấn tượng của hắn Hà Húc luôn mất ngủ, hiếm khi thấy tướng ngủ của cậu điềm tĩnh như vậy, chính mình cũng không nhẫn tâm quấy nhiễu.
Cảm giác áp bách vô hình quanh quẩn quanh người, Hà Húc ngay cả thở mạnh cũng không dám, đang tính toán Tạ Thanh Dao rốt cuộc lúc nào có thể rời đi, bỗng nhiên trên trán phủ một bàn tay.
*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Hà Húc chợt cảm thấy có một trận nước chảy xiết trong lòng, động tác của Tạ Thanh Dao lớn như vậy, cậu rốt cuộc có nên tỉnh hay không?
"Em ấy bị bệnh à?"
"Vừa rồi thấy sắc mặt cậu ấy có chút không tốt, nhưng cậu ấy nói nghỉ ngơi một lát là tốt rồi, tôi cũng không quá để ý."
"Hay là gọi bác sĩ tới đây đi, em ấy là người thích cậy mạnh."
Nghe Tạ Thanh Dao muốn gọi bác sĩ, Hà Húc vội vàng giả vờ bị đánh thức mở mắt, ra vẻ kinh ngạc nhìn Tạ Thanh Dao kêu một tiếng: "Tạ tổng? Sao ngài lại tới đây?"
Tạ Thanh Dao cúi người xuống, trán dán lên Hà Húc, thì thào lẩm bẩm: "Không phát sốt, vậy là bởi vì cái gì..."
Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Thanh Dao đến gần không hề báo trước, hô hấp của Hà Húc vô thức ngưng trệ, tim cũng đập nhanh hai nhịp, nhưng sau khi sửng sốt vài giây, cậu nhanh chóng phục hồi tinh thần, khóe miệng nhếch lên, biết rõ còn cố ý hỏi: "Tạ tổng, ngài làm gì vậy?"
"Nghe nói em không khỏe, xem em có sốt không."
Tạ Thanh Dao ung dung đứng dậy, Hà Húc vuốt tóc mái trên trán, đĩnh đạc cười: "Tôi ngủ không ngon, còn phiền ngài quan tâm. Chuyện tôi mất ngủ, không phải ngài cũng biết sao?"
Hà Húc cười cong mắt, không thể phân biệt cậu nói thật hay nói dối. Tạ Thanh Dao ngừng một lúc lâu, cuối cùng cũng không hỏi nữa, ấn đầu cậu nhẹ nhàng xoa hai cái.
"Vậy nghỉ ngơi một lát đi, tôi không làm phiền em nữa."
Nói xong, Tạ Thanh Dao liền cùng đạo diễn rời khỏi phòng nghỉ.
Hà Húc nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Thanh Dao rời đi đến xuất thần, giơ tay lúng túng vuốt tóc, bên miệng tràn ra một nụ cười chua xót.
Có chuyện gì nữa, lại là như thế này, rõ ràng lúc hắn đâm dao vào trái tim cậu nửa phần cũng không có lưu tình, đem cậu đá đi cũng không có nửa phần lưu luyến, lúc này tại sao lại trở về làm loại thâm tình giả mù sa mưa này?
Hà Húc nắm chặt lược trong tay, việc không nhìn thấu dụng ý của Tạ Thanh Dao khiến cậu có chút bối rối. Cậu không tin Tạ Thanh Dao sẽ bởi vì cái cớ ngu xuẩn tên là "động tâm" này mà quan tâm đến cậu, cậu cũng không phải loại ngu ngốc sẽ tin tưởng vào tình yêu.
Tạ Thanh Dao không thể đơn thuần đối tốt với cậu, nhất định có mục đích gì đó mà cậu không biết. Hà Húc thật sự sợ, lần trước sau khi hắn đối tốt với cậu, là bao nhiêu tổn thương tàn nhẫn như vậy, lần này tất nhiên cũng thế thôi.
Đang lúc Hà Húc vì chuyện này mà phiền lòng, Loan Tụng phụng mệnh đi điều tra Tiêu Ngạn truyền đến tin tức, đúng như cậu dự đoán, Tiêu Ngạn đích xác tồn tại, còn có quan hệ mật thiết với mấy người này.
Sương mù trước mắt rốt cục có dấu hiệu muốn đẩy ra, điều này làm cho tâm tình Hà Húc thoáng chuyển biến tốt đẹp, vết thương trên lưng tựa hồ cũng không đau như vậy.
Hà Húc bảo Loan Tụng tiếp tục điều tra, có cái gì kịp thời báo cáo, nhưng vẫn phải cẩn thận người của Tiêu Sách, với tính tình bạo ngược của hắn, bị hắn biết bọn họ đang âm thầm điều tra, có lẽ sẽ làm ra chuyện gì khác người cũng nói không chừng.
*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Ở trong phòng nghỉ ngây người một hồi, Hà Húc đoán Tạ Thanh Dao hẳn là đã đi rồi, lúc này mới đi ra khỏi phòng nghỉ, nhưng mà cậu vừa ra cửa, lại thấy Tạ Thanh Dao vẫn còn ở đó.
Xem bộ dáng Tạ Thanh Dao hẳn là đã cùng đạo diễn hàn huyên thật lâu, nghe được tiếng vang liền hướng chỗ cậu bên này quay đầu, cậu muốn làm bộ như không phát hiện cũng không được, chỉ có thể xấu hổ cười đi qua chào hỏi.
"Ngài...... còn chưa đi sao?"
"Thế nào, em rất chờ mong tôi đi? "Tạ Thanh Dao hỏi ngược lại.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Hà Húc cũng không thể nói, vì thế vội lắc đầu phủ nhận: "Làm gì có chuyện đó."
Tạ Thanh Dao tựa hồ cũng không có tâm tư đùa giỡn với cậu, thần sắc vẫn nghiêm túc đứng đắn như vừa rồi: "Gần đây em bảo trọng thân thể, A Nhạc bệnh không thể làm việc, em phải thay cậu ấy làm tốt."
Cách lần trước Tề Nhạc uống rượu quá nhiều mà nằm viện đã qua vài ngày, Hà Húc hơi kinh ngạc, rốt cuộc Tề Nhạc bị bệnh gì, lâu như vậy cũng không thấy khá hơn?
Phản ứng đầu tiên của Hà Húc là Tề Nhạc lại giở trò, nhưng nghĩ lại cũng không đúng, bệnh của Tề Nhạc ngược lại khiến Tạ Thanh Dao và cậu có nhiều thời gian ở chung hơn, với sự ghen tuông của anh ta tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.
Vậy chỉ có thể nói rõ một vấn đề, đó chính là Tiết Lạc không nói dối, Tề Nhạc hẳn là thật sự bị bệnh gì khó chữa trị.
Hà Húc không nói nhiều, "Ừ" một tiếng liền xoay người đi chuẩn bị, bỗng nhiên cánh tay bị túm lại, ngay sau đó truyền đến chất vấn lạnh lùng của Tạ Thanh Dao.
"Lưng em làm sao vậy?"
Trong lòng Hà Húc "lộp bộp" một tiếng, cuống quít đưa tay qua cản lại, thầm nghĩ cô y tá này làm việc cũng không cẩn thận, chẳng lẽ máu chảy ra?
"Không, không sao cả, sao ngài lại hỏi như vậy?"
Hà Húc vội vàng xoay người, cố gắng ổn định vẻ mặt, tuy rằng có thể chỉ là vô dụng, nhưng giãy sống giãy chết vẫn đáng giá để thử một lần.
"Không có gì, chỉ là nhìn em vẫn khom lưng, cho rằng em không thoải mái."
*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
"A, vậy...... Không có, không có, bệnh cũ thôi, đau thắt lưng, đau thắt lưng một chút...... khom lưng thì thoải mái hơn."
"Tuổi còn trẻ, cả ngày đều đem bệnh cũ treo ở ngoài miệng. "Tạ Thanh Dao tuy rằng nói như vậy, nhưng vết thương ở thắt lưng của Hà Húc hắn cũng đã thấy qua, vì thế không có sơ suất, nói tiếp:" Đưa em đi bệnh viện khám trước, vết thương ở thắt lưng không phải chuyện nhỏ."
"Không cần, không cần đâu, tôi bảo Loan Tụng mua hai miếng cao dán là được rồi..." Hà Húc mặt ngoài cười hì hì, trong lòng lại ước gì Tạ Thanh Dao đi nhanh lên, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cậu cũng bị lộ.
Thái độ né tránh của Hà Húc khiến Tạ Thanh Dao tò mò, nhưng lập tức không biểu lộ, dừng lại vài giây rồi gật đầu.
"Cũng được, nhưng nếu không có tác dụng thì phải nhanh chóng đến bệnh viện."
*Nay đăng nhiều một chíu bù cho mọi người nho!!!*