Hà Húc chưa từng nghĩ tới bộ dáng chật vật như thế lại bị Tạ Thanh Dao phá vỡ, cậu luống cuống xoa xoa đầu ngón tay, quay mặt sang một bên không hy vọng Tạ Thanh Dao nhìn thấy đôi mắt đỏ của cậu.
"Tạ tổng...... Chúng ta, chúng ta trở về thôi."
Tạ Thanh Dao không nhúc nhích, nhìn vào bên trong thật sâu: "Hưng trí bừng bừng đến chúc mừng sinh nhật người ta, bị người ta mắng thành như vậy không rên một tiếng liền muốn đi?"
"Nếu không thì sao, tôi tự chuốc lấy cực khổ, là tôi đáng đời, không trách được người khác." Hà Húc ấn vành mắt cười khẽ," Không phải ngài luôn nói tôi phí sức cũng không lấy lòng được sao, ai bảo tôi ăn khổ mà không nhớ được lâu chứ."
Hà Húc cúi đầu đang định đi về phía trước, Tạ Thanh Dao nắm cằm cậu, nhẹ nhàng nâng lên, tầm mắt vừa vặn đối diện với đôi mắt đỏ lên của Hà Húc.
Hà Húc vội vàng quay đầu đi, Tạ Thanh Dao không miễn cưỡng cậu, thu tay theo cậu đi vào thang máy, "Mỗi lần đều như vậy sao?"
"Hả? "Hà Húc phản ứng trong chốc lát, ý thức được Tạ Thanh Dao là hỏi thái độ của Từ Phượng Chi đối với cậu, chậm rãi gật đầu.
"Vậy sao còn tới?"
Năm chữ nhẹ nhàng, lại nặng nề đặt ở trong lòng Hà Húc. Cậu đương nhiên cũng tuyệt tình nghĩ tới việc dứt khoát phân rõ giới hạn với Từ Phượng Chi, nhưng cậu chính là không hạ được quyết tâm, cũng vĩnh viễn làm không được.
Khi cậu còn chưa có nhận thức thì Từ Phượng Chi đã đi rồi, Hà Vi cũng không biết chăm sóc cậu, cả ngày uống rượu đánh bài cãi nhau ẩu đả với người khác, Hà Húc cho tới bây giờ chưa từng được cha mẹ yêu thương.
Hiện tại cho dù cậu một lần lại một lần bị Từ Phượng Chi tổn thương, nhưng vẫn là vết sẹo lành liền quên đau mà lại gần, không vì cái gì khác, chính là nghĩ vạn nhất một ngày nào đó có thể từ chỗ Từ Phượng Chi nhận được một chút tình yêu thương......
Nhưng Từ Phượng Chi hiện tại cũng sắp chết, đối với cậu vẫn muốn keo kiệt dù là một chút quan tâm như vậy. Hà Húc hiện tại thậm chí không yêu cầu xa vời giữa bọn họ còn có thể có tình yêu mẹ con, nhưng ít nhất...... để cho Từ Phượng Chi không đối với cậu nói ra lời lẽ ác độc cũng không được sao?*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
"Tôi chưa từ bỏ ý định mà."
Hà Húc nhếch khóe miệng, nhưng mà trong mắt lại mang theo một tia sáng lấp lánh, mỗi lần nhắc tới Từ Phượng Chi tựa như bóp chặt chỗ đau của cậu, cậu càng muốn giả bộ vân đạm phong khinh lại càng không thể che giấu.
Khóe mắt Tạ Thanh Dao khẽ run, lần trước nhìn thấy bộ dáng yếu ớt như vậy của Hà Húc, vẫn là lúc ấy lần đầu tiên nhìn thấy Hà Vi, chỉ là so với thương tâm khổ sở hiện tại, khi đó trong mắt Hà Húc càng nhiều chính là sợ hãi.
Không biết tại sao, nhìn bộ dạng này của Hà Húc, trong lòng Tạ Thanh Dao cũng khó chịu. Trước kia hắn chỉ cho rằng Hà Húc cho tới bây giờ đao thương cũng không động được vào, cũng chẳng nghĩ tới Hà Húc không phải không cảm thấy đau, mà là cậu đã bị thương đủ nhiều, đã đem đau đớn khó chịu này chịu đựng thành thói quen.
Tạ Thanh Dao nghiêng người ôm bả vai Hà Húc, một tay xoa đầu Hà Húc, cằm đặt lên trán Hà Húc, muốn trấn an, nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
Hắn từ nhỏ sống trong một gia đình hạnh phúc, cha mẹ hôn nhân mỹ mãn, lớn lên trong gia đình tinh anh ưu tú, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, gần như không gặp phải chuyện phiền lòng gì. Đối với quá khứ của Hà Húc hắn có thể đau lòng, có thể cảm khái, duy chỉ có không thể lấy tư thái của người thành công hiện tại khuyên cậu nhìn thoáng một chút.
Trầm mặc ôm Hà Húc một lúc lâu, thang máy cũng xuống lầu một, Tạ Thanh Dao bất đắc dĩ thở dài một hơi, xoa đầu Hà Húc lẩm bẩm: "Nếu mỗi lần đều khó chịu như vậy, cũng đừng miễn cưỡng chính mình."
Hà Húc vừa mới bình tĩnh lại cảm giác ẩm ướt nơi khóe mắt, nghe vậy mũi lại cay cay, để che giấu giọng nói nghẹn ngào, Hà Húc vội vàng cười ra một tiếng, "Cũng không khó chịu lắm, dù sao tôi cũng đã quen rồi... Chỉ là..."
Hà Húc quay lưng ngửa đầu, ngăn chặn tiếng khóc bất giác trong giọng nói, cười cười: "Chỉ là... không phải đều nói người sắp chết, lời nói cũng sẽ tốt hơn sao, tại sao đối với tôi vẫn cay nghiệt như vậy?"
Tạ Thanh Dao không biết phải trả lời như thế nào.
Ở cửa nghe được Từ Phượng Chi dùng loại từ ngữ ác độc mắng Hà Húc như vậy, Tạ Thanh Dao cũng đã cảm thấy thập phần khiếp sợ. Hắn thật sự không cách nào hiểu được, một người mẹ rốt cuộc sẽ bởi vì cừu hận bao nhiêu, mà có thể hận con trai của mình đến trình độ như thế.
Huống chi mấy năm nay Hà Húc trả giá cho cả nhà bọn họ bao nhiêu, Tạ Thanh Dao đều nhìn thấy. Liên tưởng đến lúc điều tra chi tiết thân thế Hà Húc, hàng xóm láng giềng đối với hành vi ngược đãi Hà Húc của bọn họ đều chỉ trích, Tạ Thanh Dao lại càng cảm thấy chuyện này quá quắc lại hoang đường.
Hắn cũng từ chỗ Huân Duệ tìm hiểu qua chuyện của một nhà Hà Húc, trong lý giải của hắn Từ Phượng Chi đơn giản là đem bất hạnh cả đời này của mình đều trách tội một mình Hà Húc, không muốn cũng không dám chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình như vậy mà thôi.
Chỉ là đáng thương cho Hà Húc, phải chịu sự căm hận này.
Hà Húc cũng không trông cậy Tạ Thanh Dao có thể trả lời cái gì, vấn đề này căn bản là khó giải. Muốn đợi đến khi Từ Phượng Chi không cay nghiệt với cậu như vậy, chỉ có thể đợi đến khi nào Từ Phượng Chi không hận cậu nữa.
Nhưng ngày này vĩnh viễn sẽ không đến.
"Tạ tổng, cửa thang máy sắp đóng rồi, ngài xác định không ra sao?"
Tạ Thanh Dao bị giọng nói của cậu kéo suy nghĩ trở lại, khi nhìn về phía Hà Húc thì đối phương đã điều chỉnh tốt biểu tình, mắt cười cong cong nhìn hắn, giống như bi thương trong mắt Hà Húc vừa rồi đều là ảo giác của hắn.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Tạ Thanh Dao vội vàng bước ra cửa, đi tới trước mặt Hà Húc liên tục đánh giá vẻ mặt của cậu, nhìn thấy khóe mắt cậu còn sót lại một chút nước mắt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thay vì nói hắn sợ những thứ vừa rồi chứng kiến là ảo giác, không bằng nói hắn càng sợ vừa rồi chỉ là một mình hắn tưởng tượng, may mà Hà Húc chỉ là thích cậy mạnh, không muốn bại lộ một mặt yếu ớt, mới giả vờ không có chuyện gì xảy ra mà thôi.*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Trên đường đi đến bãi đỗ xe, Tạ Thanh Dao ở trên người Hà Húc đã hoàn toàn không nhìn thấy mặt khổ sở vừa rồi, Hà Húc đi rất nhanh, vừa đi còn vừa cười quay đầu lại hỏi Tạ Thanh Dao: "Buổi chiều Tạ tổng bận rộn sao, không phải lại muốn giảng cho tôi một đống kiến thức quản lý chứ?"
"Em không thích học sao, vậy chúng ta..."
"Có thích hay không thì chưa nói tới, nhưng nội dung này cũng quá nhiều...... Đầu sắp nổ tung rồi. "Hà Húc hơi nghịch ngợm thè lưỡi, khi tới gần xe Tạ Thanh Dao nhịn không được siết chặt quần áo chạy nhanh hai bước, vẫy tay ý bảo Tạ Thanh Dao nhanh mở khóa.
Trong lúc nhất thời, Tạ Thanh Dao có loại ảo giác. Giống như bọn họ còn dừng lại ở thời điểm quan hệ không có khó xử như bây giờ, Hà Húc cũng thường xuyên ngẫu nhiên lộ ra thần thái nghịch ngợm như vậy, hoạt bát lại khiến người ta trìu mến.
Hà Húc lại lộ ra loại thần thái này khi xuất hiện trước mặt hắn, đó có phải nói rõ...... Trong lòng Tạ Thanh Dao khẽ run lên, đối với manh mối khiến người ta lạc quan này cảm thấy phi thường phấn chấn.
Đây là bước đầu tiên để cải thiện mối quan hệ.
Mang theo Hà Húc trở lại công ty, Tạ Thanh Dao lại bị một đống hội nghị trói vào phòng họp, Hà Húc mỉm cười đưa mắt nhìn hắn rời khỏi văn phòng, sau khi cửa chính khép lại thì thu lại nụ cười đã cứng đờ.
Trên tài liệu trước mặt đều là chú thích, Hà Hú chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy đau đầu, đứng dậy tìm khắp nơi trước bàn làm việc của Tạ Thanh Dao nửa ngày, rốt cục ở dưới một đống tài liệu lấy ra một hộp thuốc lá.
Hà Húc rút ra một điếu ngậm trong miệng, vừa mới sờ bật lửa chuẩn bị châm, đã bị Tạ Thanh Dao tự mình trở về lấy đồ đụng phải.
Hà Húc: "......
Tạ Thanh Dao nhìn cậu cầm điếu thuốc, cau mày đi tới lấy đi, cất điếu thuốc trên bàn vào túi, dừng một chút lại quay lại trước mặt cậu, cúi người ngậm môi Hà Húc nhẹ nhàng hôn.
"Như vậy có khá hơn chút nào không?"
*Có một vấn đề sẵn đây mình cũng muốn nói rõ để mọi người biết. Mình edit truyện sẽ thêm một số câu từ biểu thị cảm xúc cá nhân của mình đối với chi tiết nội dung truyện, mình cảm thấy tần suất không nhiều nhưng sẽ có người cảm thấy khó chịu khi đọc, điều này không tránh được. Cho nên mình sẽ cố gắng tiết chế, nhưng không đảm bảo là không có vì mình muốn bản thân thả lòng và hoàn toàn trong trạng thái thoải mái vui vẻ khi làm việc này. Mình đăng lên để đọc cùng với mọi người, bản edit là của mình nó có thể mang một ít cảm xúc của riêng mình mà. Đây là quan điểm cá nhân mình không tranh luận đúng sai, nếu nó khiến các bạn khó chịu các bạn có thể tìm nhà khác để đọc. Nếu cảm thấy phù hợp không có vấn đề gì lớn ảnh hưởng đến các bạn thì ở lại cùng mình đọc truyện và tâm sự ha. Cảm ơn mọi người vì đã tìm tận nhà để đọc mà không phải là những trang reup, cảm ơn những lượt bình chọn và bình luận của mọi người. Mình đã rất vui vì có mọi người ở đây <3
Về việc edit mình đã cố gắng làm khá kỹ lưỡng và nó mất rất nhiều thời gian của mình, cho nên mình hy vọng có thể theo sở thích của bản thân một chút, làm những gì mình muốn trong phạm vi cho phép mong các bạn thông cảm. Và khi nào còn thấy vui thì mình sẽ còn làm... Iu mọi người nhiều <3*